Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 166: Thật là thoải mái




Mặc dù trong lòng rất ganh ty, nhưng nhân viên phục. vụ vẫn cẩn thận đặt Giang Nguyên lên giường, sau đó lau mồ hôi nói với cô gái: 

- Xin quý khách nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi xin phép đi xuống.

- Vâng, vất vả cho anh rồi. Cô gái móc một tờ tiền từ trong túi ra, mỉm cười nói. - Cảm ơn quý khách, cảm ơn quý khách.

Nhân viên phục vụ vui mừng tiếp nhận, khom lưng cảm ơn xong mới lui ra cửa.

Phù. Đóng cửa lại, cô gái mới thở phào nhẹ nhõm ném balo xuống ghế, nhìn Giang Nguyên đang ngủ say như con lợn chết trên giường, ánh mắt hiện lên sự tò mò. Anh chàng này bảo cô đi thuê phòng khách sạn, chỉ sợ bây giờ anh ta đang cố ý giả bộ ngủ.

Nếu không nào có chuyện trước khi lên xe thì tỉnh như ruồi, còn sau khi lên xe thì ngủ thiếp đi. Thật sự là khiến người ta hoài nghi người này có chủ ý gì đó.

 Nhưng khi cô gái tiến đến gần, nghe tiếng hít thở đều đặn của Giang Nguyên, liền xác định hắn thật sự đã ngủ.

Sau khi khẳng định đối phương đã ngủ say như chết, cô gái mới thở phào nột hơi, lấy quần áo từ trong balo ra bước vào nhà tắm. Vừa rồi bị cái tên vương bát đản kia sờ soạng trên người vài cái, thật sự khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Nhưng lúc đó cô đã bị hù dọa rất nhiều.

'Tắm xong, thay quần áo, sấy tóc cho khô, cô mặc _ chiếc áo thun và chiếc quần đùi từ trong nhà tắm bước.  ra, nhìn Giang Nguyên vẫn đang ngáy đều đều trên giường, ánh mắt hiện lên ý cười.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy người như vậy. Tuy không nhìn rõ bộ dạng, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Đặc biệt khi dựa vào hắn, chỉ cảm thấy đối phương rất ấm, khiến mình cũng cảm thấy thoải mái, không muốn buông tay.

- Nếu không phải như vậy thì đã sớm ném anh sang phòng khác rồi.

Chỉ là không biết người này bộ dạng như thế nào nữa? Lập tức, cô gái hé miệng cười, cẩn thận bước đến kéo chiếc mũ lưỡi trai lên, nghiêng đầu nói:

- Xem nào, miệng và mũi rất đẹp, không có râu mép, hẳn tuổi không lớn. Tiếc là da trắng quá.

Cô gái vươn ngón tay thon dài sờ lên miệng của mình, ánh mắt hiện lên sự hưng phấn, tiếp tục kéo mũ lên cao hơn.

- Chà, lông mi thật dài, giống như được ghép mi vậy. Cô gái thoáng lui về sau một bước, nghiêng đầu đánh giá lại một chút, gương mặt hiện lên sự hài lòng, gật đầu nói:

- Rất đẹp trai, da thịt lại mềm. Đàn ông mà có làn da đẹp như vậy, bọn con gái như mình làm sao sống đây? Nhưng cũng không tệ lắm. Tóm lại, anh ấy rất đẹp trai, rất men. 

Cô gái nhìn người nào đó đang ngủ như lợn chết, bất đắc dĩ thở dài cúi người xuống, cố sức cởi giầy của hắn, sau đó nhìn lại giường, thấy vẫn còn đủ cho mình nằm.

Tắt đèn, ánh mắt cô gái cứ mở to, trở mình hai lần, rốt cuộc phát hiện cảm giác ấm áp bên cạnh rất hấp dẫn.

- Dù sao anh ấy cũng ngủ say rồi.

Rốt cuộc không nhịn được, cô gái liền vươn tay sờ lên ngực của người nào đó, hài lòng gật đầu:

- Thật là thoải mái.

Người nào đó tất nhiên là không biết mình đang bị chiếm tiện nghi. Đầu óc của hắn đang mơ màng lắng nghe thanh âm của tổ sư gia giảng giải Ngũ Cầm Vận Khí Pháp.

Lúc này tổ sư gia mặc một chiếc áo cộc tay, lúc thì giống như lộc, như vượn mà diễn luyện Ngũ Cầm Hí. Khí tức trên cơ thể Giang Nguyên giống như tìm được phương hướng, bắt đầu có vận luận mà quán thâu vào cơ thể, sau đó tiến vào huyệt Khí Hải.

Huyệt Khí Hải tràn ngập luồng khí tức này, bắt đầu ngưng luyện. Ban đầu chỉ là một làn khói mỏng, dần dần trở thành một làn khói có màu trắng, sau đó chậm rãi bốc hơi.

Chỉ là tốc độ bốc hơi này rất chậm. Nhưng khi tổ sư gia thi triển Ngũ Cầm Hí được một khoảng thời gian, tốc độ của làn khói này càng lúc càng nhanh.