Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 155: Xin hãy tự trọng




- Nghe nói cậu đã giết Tiền Lập Nguyên?

Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Giang Nguyên, khinh thường hỏi.

Nghe xong lời này, Giang Nguyên thở phào một hơi. Xem ra người này không thuộc phe của Tiền Lập. Nguyên. Nếu là người của Tiên Lập Nguyên, hắn nhất

định sẽ gặp phiền toái.

'Thấy Giang Nguyên không trả lời, ánh mắt y phát lạnh, trầm giọng hỏi:

- Tôi đang hỏi cậu đấy. Giang Nguyên mỉm cười nói: - Là tôi. Tuyên Tử Nguyệt nói cho anh biết?

- Hừ, dựa vào cậu mà cũng giết chết được Tiền Lập Nguyên?

Ánh mắt y hiện lên sự khinh thường:

- Một người như cậu, một tay Tiền Lập Nguyên có thể giết chết được hai ba người.

- Tùy anh thôi. Anh nói không phải thì không phải.

Giang Nguyên nhún vai, cười nói:

- Tôi còn có việc, tôi đi trước đây.  

Thấy Giang Nguyên không để ý đến mình, người đàn

ông trẻ tuổi đột nhiên cau mày, nói:

- Sau này không được đến gần Tử Nguyệt. - Sao?

Giang Nguyên quay đầu lại, liếc mắt nhìn người thanh niên. Người này chỉ sợ có quan hệ không cạn với Tuyên Tử Nguyệt, lập tức lãnh đạm nói:

- Tôi không biết anh là ai, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường.

- Bạn bình thường? Người thanh niên cười lạnh:

- Bạn bình thường mà cậu có thể vì cô ấy mà giết Tiền Lập Nguyên?

- Chuyện này anh có thể đi hỏi Tuyên Tử Nguyệt.

Giang Nguyên bất đắc dĩ cười khổ. Hắn thật chẳng muốn dính vào mấy chuyện phiền toái như thế này. Hắn biết, một người có thể mặc trên người một bộ quần áo trên trăm vạn chạy loạn khắp nơi tuyệt đối là một người rất phiền toái. Một khi gặp phải người như vệ chẳng yên ổn. hẳn sẽ

Đặc biệt trong tình huống đối phương mạnh hơn hắn, hắn lại càng không muốn dây dưa. 

~ Tiểu tử, nghe nói hôm đó cậu không mặc quần áo?

Ánh mắt gã thanh niên đột nhiên lạnh lại, xuất ra một câu nghe phát lạnh.

- Cái gì? Giang Nguyên sửng sốt, sau đó mới suy ra được ý nghĩa trong câu nói đó. Hôm đó hắn không mặc áo, nhưng có mặc quần.

Bất đắc dĩ thật sự. Tại sao lại đụng phải một tên cực phẩm như thế này? Giang Nguyên thở dài:

- Anh là gì của cô ấy? Bạn trai sao?

- Bạn trai? Hừ, tôi là vị hôn phu của cô ấy.

Gã thanh niên lạnh lùng nói.

Giang Nguyên đưa tay lên xoa mặt, nói:

- Tôi một chút cũng chẳng có quan hệ với Tuyên Tử Nguyệt, gặp mặt cũng không đến hai ba lần. Hôm đó là cô ấy đến chỗ tôi tìm thuốc thôi.

- Tôi hỏi cậu, có phải lúc đó cậu không mặc quần áo hay không?

Hai mắt gã thanh niên càng lúc càng lạnh, nhìn chăm chằm Giang Nguyên, tức giận nói.

Nhìn biểu hiện của y, Giang Nguyên rốt cuộc phát  hỏa. Mặc dù hắn không muốn dính phiền phức, nhưng tuyệt đối không sợ phiền phức. Hắn cứu Tuyên Tử Nguyệt, ngược lại còn bị hôn phu người ta đánh đến nhà, chuyện gì xảy ra vậy?

Ánh mắt lập tức lạnh lại, nhướng mày nói:

- Không mặc thì làm sao? Nửa đêm có người đến phòng khám, tôi còn phải mặc quần áo tử tế mới xuống bắt trộm?

- Được, được, quả nhiên là như vậy. Tôi nào biết các người có cái gì hay không?

Gã thanh niên đột nhiên nổi giận, âm trâm chỉ vào Giang Nguyên, lạnh giọng nói:

- Người đàn bà của tôi chưa từng có người nào dám chạm vào. Cậu chỉ là một tiểu tử từ nông thôn ra, quả thật là tìm chết.

Nhìn gã thanh niên đầu óc có vấn đề trước mặt, cơn †ức của Giang Nguyên đã bốc lên tận não. Hắn chưa từng thấy người đàn ông nào lòng dạ hẹp hòi như vậy.

- Anh đừng có mà lầm lẫn. Tôi cứu Tuyên Tử Nguyệt, anh không cảm ơn tôi thì thôi, lại còn tìm tôi gây phiền toái?

- Ai cần cậu cứu? Mười cậu cũng không đánh lại Tuyên Tử Nguyệt, còn có thể cứu cô ấy?

Gã thanh niên gào lên, bàn tay nắm lấy áo Giang Nguyên.

Giang Nguyên nhướng mày, cũng không biết tại sao Tuyên Tử Nguyệt lại có một vị hôn phu như vậy, chẳng khác nào lưu manh bên ngoài.