Tuyệt Phẩm Thần Y

Chương 26: C26: Nếu muốn tôn nghiêm




Vệ Tử Hiên không quay đầu lại nói: “Đỗ Lâu, tôi hứa giúp cậu trút giận, thì nhất định sẽ làm. Đợi sau khi huấn luyện quân sự tân sinh viên kết thúc, tôi sẽ thách đấu Lưu Phong với tư cách Chủ tịch câu lạc bộ boxing. Nhưng hôm nay, biểu hiện của Lưu Phong đã có được sự tôn trọng của tôi, tôi sẽ không làm khó hắn sau khi hắn đã hao tốn rất nhiều thể lực”

"Đồ khốn!"

'Tôn Thành Phong tức giận đến nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đỗ Lâu nhỏ giọng nói: "Anh Phong, bỏ đi. Vệ Tử Hiên là như vậy, hà tất phải bận tâm với cậu ta?”

Hừ!!

Tôn Thành Phong tức giận đến mức dường như muốn nói gì khác, nhưng từ hai đội hình khoa tiếng Trung lại đột nhiên reo hò như sấm dậy.

"500 rồi, Lưu Phong, cậu đã đủ 500 cái rồi."

"Lại thắng rồi, giáo quan Giả Long kém Lưu Phong gần 100 điểm cái!"

"Thật uy phong, Lưu Phong, tiếp tục thắng nhé!"

Lúc này Lưu Phong đã đứng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bành Giai Kỳ. "Cảm ơn các bạn đã cổ vũ rất nhiều cho anh Phong! Chiến thằng của cuộc thi

này không chỉ thuộc về mình tôi, còn có một phần của bạn học Bành Giai Kỳ!" Lưu Phong lớn tiếng nói.

Được Lưu Phong dẫn dắt, những sinh viên điên rồ này cũng dành cho Bành Giai Kỳ rất nhiều tán thưởng, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô nữ sinh xinh đẹp này đỏ ửng lên.

Về phần Giả Long và Trịnh Dũng, hai vị giáo quan lúc này cũng ngại ngùng đứng dậy.


Nhưng lúc này hai vị giáo quan đã hoàn toàn trở thành vật trang trí, thậm chí đứng ở đây, đến bản thân họ cũng cảm thấy mình là người thừa.

Tất cả sinh viên đều reo hò, chỉ có Dương Thi Văn trong đội hình là cắn môi dưới, "Tên vô lại, tên lưu manh, tên khốn đáng ghét, lại lợi dụng cơ hội này để tán

gái."

Lúc này, Lưu Phong rất lịch sự nắm tay Bành Giai Kỳ, dẫn cô trở lại đội hình lớp 2 khoa tiếng Trung

“Có thi nữa không?” Trịnh Dũng quay lại nhìn Giả Long.

Giả Long vẻ mặt cay đắng nói: "Không có cơ hội nữa rồi, ba hạng mục của tôi đều thua rồi. Cậu còn hai hạng mục, thi tiếp cũng không có cơ hội thắng, hai chúng ta hôm nay đụng phải tổ kiến lửa rồi.”

Lúc này, cả hai mới nhận ra rằng hôm nay mình đã gặp được một cao thủ thực sự, hai người cộng lại đã thi đấu bốn trận, đến dũng khí tiếp tục thi cũng không còn nữa rồi.

"Vậy thì nhận thua đi, cùng lắm là chúng ta sẽ cho ba điểm tối đa và miễn huấn luyện, nếu thi tiếp, e rằng chúng ta sau này đến dũng khí làm người cũng không có nữa." Trịnh Dũng nói tiếp.

Ừm!

Sau khi hai người thấp giọng thảo luận, cùng lúc đi về phía Lưu Phong.

Lúc này hiện trường lại trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người vẫn đang chờ đợi trận đấu tiếp theo, có người đang băn khoăn liệu hai vị giáo quan này có cam tâm không, có nghĩ ra trò điên rồ gì không.

Tuy nhiên, điều làm mọi người ngạc nhiên là.


"Lưu Phong, không cần tiếp tục thi nữa, chúng tôi nhận thua."

"Cậu và hai bạn nữ mà cậu chỉ định sẽ được miễn huấn luyện với điểm tối đa."

Khi hai giáo quan nói ra những lời này, toàn bộ sức lực trong cơ thể họ dường như bị rút cạn, thậm chí đầu óc họ còn trống rỗng.

Bởi vì cả hai đều biết rằng nếu thừa nhận thất bại thì trong vài ngày tới họ sẽ không đủ tư cách để huấn luyện nghiêm ngặt các tân sinh viên nữa, thậm chí họ còn không thể ngẩng cao đầu trước nhóm sinh viên đại học này.

Lúc này, tất cả sinh viên lại reo hò, tuy chỉ có ba người có điểm tuyệt đối và được miễn huấn luyện nhưng đây là chiến thắng chưa từng có trong lịch sử huấn luyện quân sự của tân sinh viên đại học!

Hai đội hình lúc này đã giải tán, rất nhiều nam sinh chạy nhảy vui vẻ, thậm chí có vài bạn nữ cùng lớp lao tới, nài nỉ Lưu Phong kết bạn Zalo.

Haiz!

Giả Long và Trịnh Dũng cùng lúc thở dài, buổi huấn luyện quân sự hôm nay không có ý nghĩa gì rồi, hai người quay người rời đi.

Nhưng giọng nói của Lưu Phong đột nhiên vang lên sau lưng hai người.

"Cứ thế mà đi à? Đừng quên, cuộc thi đấu của chúng ta đã thăng cấp, các anh thua rồi, không chỉ đơn giản là cho tôi điểm tối đa và miễn huấn luyện.”

ỢợI Hai giáo quan cùng ngây ra, thân thể cứng đờ tại chỗ. Lưu Phong nói tiếp: “Hai người đã hứa rồi, đồng ý mọi điều kiện của tôi.”


Trịnh Dũng và Giả Long lúc này đến sức lực để quay người lại cũng không có, toàn thân như rỗng tuếch.

"Này! Hai vị giáo quan vĩ đại, các người nói đi chứ?" "Đường đường là lính, không định nói không giữ lời đấy chứ?”

"Hai giáo quan thách đấu một sinh viên đại học, kết quả là thua cuộc, lẽ nào lại muốn đi như vậy?”

Các sinh viên lại bắt đầu la ó, toàn bộ sinh viên khoa Tiếng Trung nhìn hai giáo quan, trong mắt họ tràn đầy trêu chọc, không có chút che giấu.

"Được, được lắm, nói ra điều kiện cuối cùng của cậu đi!" Trịnh Dũng đột nhiên quay người lại, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của một nhóm lớn sinh viên, tâm

mắt của anh ta tối sầm và gần như ngất di.

Giả Long cũng quay đầu lại, hai mắt đỏ ngầu, "Nói đi, có điều kiện gì tôi đều chấp nhận, tôi là một người lính, tôi nhận thua được.”

Bộp bộp bộp!

Lưu Phong dùng lực vỗ tay cho hai người lính: "Rất tốt, nếu hai người đã có nghĩa khí như vậy, tôi cũng không làm khó hai người. Điều kiện cuối cùng của tôi chỉ là yêu cầu hai người...”

Khi Lưu Phong nói đến đây, tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.

Giả Long và Trịnh Dũng lúc này cũng vểnh tai lên, trong lòng vô cùng bất an.

"Tôi chỉ yêu cầu hai người quỳ xuống nhận lỗi với tất cả sinh viên khoa tiếng Trung chúng tôi, thừa nhận hai người không có lương tâm, nhân phẩm cực kỳ kém, năng lực cực kỳ kém, không xứng đáng làm giáo quan của chúng tôi, như vậy là được." Lưu Phong nói.

"Cái gì?"

"Làm sao có thể? Lưu Phong, cậu xúc phạm người khác quá rồi đấy."


Giả Long và Trịnh Dũng sau khi nghe xong những lời này của Lưu Phong, cảm thấy đầu óc bị chập mạch rồi, thậm chí sắc mặt hai người đều trở nên trắng nhợt.

Tục ngữ có câu, đầu gối đàn ông có vàng, hơn nữa họ là quân nhân, sao có thể bằng lòng quỳ trước mặt người khác? Hơn nữa, với tư cách là một giáo quan, việc quỳ xuống trước một đám sinh viên, còn thừa nhận bản thân... thật là vô lý!

"Thế nào, không được sao?" Lưu Phong cười nói: "Hai người có phải cảm thấy. điều kiện này của tôi quá đáng?"

Hai mắt Giả Long đỏ ngầu lên: "Lưu Phong, cậu nói cậu cũng từng là quân nhân, tại sao lại làm khó chúng tôi như vậy?”

Trịnh Dũng cũng nói thêm: "Lưu Phong, chúng tôi quả thực cũng đã quá đáng rồi, dùng trận thi đấu này để ép cậu thôi học, nhưng chúng tôi không hề làm tổn hại đến tôn nghiêm của cậu, sự tôn nghiêm của một người...”

"Dừng lại!"

Nụ cười trên mặt Lưu Phong biến mất, biểu cảm lạnh lùng nói: "Hai người muốn tôn nghiêm, ha ha, không làm một người lính chân chính cho tốt, lại đi làm chó cho ai đó, hai người còn muốn tôn nghiêm cái gì?”

Sắc mặt Giả Long và Trịnh Dũng trở nên khó coi, dường như muốn nói gì đó nhưng Lưu Phong không cho họ cơ hội.

"Nếu muốn tôn nghiêm, nếu không muốn quỳ xuống xin lỗi, cũng có thểi"

Lưu Phong lớn tiếng nói: "Bây giờ hai người ở trước mặt toàn thể sinh viên, nói rõ ai đã xúi giục hai người nhắm vào tôi trong lúc huấn luyện quân sự? Các người đã nhận bao nhiêu tiền?"

Sắc mặt của Giả Long và Trịnh Dũng lúc này đã trắng bệch đến mức không còn một tia máu, họ không ngờ rằng cuối cùng Lưu Phong lại vòng nói đến vấn đề này.

Hơn nữa lúc này, ánh mắt tất cả sinh viên Khoa Tiếng Trung nhìn hai vị giáo quan này như những thanh kiếm sắc bén có thể giết người, khiến da mặt họ đau đớn.

Lúc này, Giả Long cuối cùng nghĩ tới một chỉ tiết, trước khi Lưu Phong thi đấu với bọn họ đã nói: “Về điều kiện cuối cùng, bây giờ tôi sẽ không nói ra, đợi sau khi tôi thẳng, sẽ cho mọi người một bất ngờ, cố gắng để mọi người được xem một màn biểu diễn vui vẻ.”

Đúng vậy, bây giờ thực sự đến lượt hai giáo quan biểu diễn rồi, nhưng dù biểu diễn thế nào thì hai giáo quan này cũng sẽ mất hết thể diện, hơn nữa rất có thể. sau khi trở về quân đội sẽ phải gánh chịu hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí tiền đồ trong quân đội cũng hoàn toàn bị hủy hoại!