Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Chương 43




Cảm thấy sự dao động đáng sợ của linh lực, Dương Phàm lẩm bẩm.   

"Cuối cùng thì ở phía trước đang có người nào đại chiến, vì sao khoảng cách xa như thế mà dư âm của linh lực vẫn mạnh mẽ đến vậy."  

Sau đó, Dương Phàm dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía đại chiến.   

Sau một lúc lâu!  

Khi Dương Phàm đi đến bên ngoài của trận đấu, khung cảnh trước mắt khiến hắn kinh ngạc, không nói nên lời.   

"Mẹ nó, bây giờ thực lực của nữ nhân đều kinh khủng đến vậy sao?"  

Phía trước cách Dương Phàm không xa, một nữ tử xinh đẹp như tiên đang bay bổng giữa hư không, nàng ta xinh đẹp tựa hoa, chim sa cá lặn.   

Nữ tử mặc một chiếc váy dài màu xanh, mái tóc đen nhánh, vấn theo kiểu công chúa, bên tóc mai còn đeo một cây trâm ngọc trai hình hoa.   

Nhìn thần thái và cách ăn mặc thì có vẻ rất tri thức, hiểu lễ nghĩa, vừa xinh đẹp vừa thông minh.   

Khi nhìn thấy linh lực Thần Hồng ở dưới chân của nữ tử, Dương Phàm vô cùng khiếp sợ.   

Trong lòng của hắn thầm ngạc nhiên nói.   

"Ghê thật, nữ nhân này vậy mà lại có thể ngự không phi hành."  

Nhìn thấy cảnh này, Dương Phàm lập tức liếc mắt đánh giá nữ tử áo xanh kia, ngạc nhiên nói.  

"Võ Hoàng cấp sáu!"  

Từ khi lấy được nhẫn Hắc Minh, đây là lần đầu tiên Dương Phàm thực sự lợi dụng nó để khám phá một người mạnh có tu vi cấp Võ Hoàng.   

Ngự không phi hành!  

Đây là kỹ năng mà chỉ khi đạt đến cảnh giới Võ Quân mới có thể thực hiện được!  

Mà nữ tử áo xanh trước mắt vậy mà lại là một Võ Hoàng cấp sáu, sự tồn tại xem như tối cao ở cả Nam Vực này.   

Đối diện nữ tử áo xanh là một con Ngân Dực Thanh Lân Sư, nó có một đôi cánh màu bạc cực kỳ chói mắt và thu hút sự chú ý.   

Nhìn thấy cảnh này, Dương Phàm lại khiếp sợ nói.   

"Mẹ nó, con Ngân Dực Thanh Lân Sư này là một yêu thú cấp sáu trung kỳ."  

Mà ngay lúc này, nữ tử áo xanh bỗng nhiên nói với Ngân Dực Thanh Lân Sư.   

"Sư Hoàng, nếu ngươi đồng ý cho ta mượn một giọt huyết tinh, ta sẽ đồng ý lấy ra bảo vật mà ngươi cần để trao đổi."  

Ngân Dực Thanh Lân Sư hừ lạnh nói.   

"Nữ nhân, một giọt huyết tinh của bổn hoàng đáng giá đến vậy sao?"  

"Đừng tưởng rằng ngươi là Võ Hoàng cấp sáu mà có thể hiên ngang nói với bổn hoàng như vậy, muốn huyết tinh của bổn hoàng, ngươi đừng có mơ."  

Máu là thứ quý giá nhất của tu sĩ và yêu thú, thực lực càng mạnh thì năng lượng ở trong huyết tinh càng mạnh.   

Nếu như tu sĩ hay yêu thú mất đi huyết tinh thì nội lực sẽ bị hạ xuống trong khoảng thời gian dài, lâm vào cảnh suy yếu.   

Khi Dương Phàm nghe nữ tử áo xanh nói muốn mượn máu của Ngân Dực Thanh Lân Sư, trong lòng cũng thầm than nói.   

"Vãi thật, nữ tử áo xanh này không phải đang ép buộc sao?"  

"Cái thứ huyết tinh này cũng có thể mượn một cách tùy tiện vậy sao."  

Hàng năm Ngân Dực Thanh Lân Sư bị giam hãm trong dãy núi Thanh Vân, nếu nó bị tổn thất một giọt huyết tinh thì cũng có thể mang đến tai ương ngập đầu.   

Lúc này, nữ tử áo xanh lại nói.   

"Sư Hoàng, ngươi yên tâm, ta có thể dùng linh khí cao cấp trao đổi với ngươi."  

"Như ta đã nói, nếu ngươi khôi phục huyết tinh trong khoảng thời gian này, ngươi cũng có thể không lo lắng gì đến tính mạng của mình.”   

Linh khí!  

Thương Lan giới chia Linh khí thành bốn cấp, phân biệt từ cao đến thấp là vi, địa, huyền, hoàng.