Tuyệt Đối Rung Động

Chương 8




“Chữ này dùng hay lắm……” Không biết còn cho là bọn họ đang nói chuyện gì đấy!

Bắt lấy mấy từ mấu chốt kia, Nhan Hi đột nhiên cong khóe miệng lên, “Anh nhận thua à?”

Ánh mắt anh thản nhiên quét qua bên cạnh rồi lại nói: “Không nhận.”

Bàn tay mềm mại không nể tình chút nào ấn lên gò má đẹp đẽ kia, Nhan Hi lười nhìn anh. xoay người anh qua, “Vậy có cái gì để nói!”

Dù sao cô nhất định sẽ không nhận thua!

Giang Trì Chu túm cánh tay kia xuống, cổ tay mảnh khảnh bị ngón tay anh hoàn toàn nắm chặt, anh phân tích: “Quần áo là vô tội, chúng ta có thể lý trí thương lượng một chút.”

Nhan Hi hứng thú, “Nói nghe một chút xem nào?”

Giang Trì Chu: “Ví dụ như một người mặc một ngày thì sẽ không đụng.”

Lời này nghe ra hoặc nhiều hoặc ít đều hơi không thích hợp, nếu đổi cá nhân nói hoặc là đổi cá nhân nghe, vậy nhất định là không tán đồng.

Cố tình người đưa ra kiến nghị là Giang Trì Chu, tiếp thu kiến nghị là Nhan Hi.

Cô cân nhắc hai lần, theo thói quen tính vuốt cằm gật đầu, “Có chút đạo lý.”

“Tiểu Hi, chúng ta cần phải đi.” Thư Vũ ở bên cạnh nhắc nhở, Nhan Hi à một tiếng mới nhớ tới thời gian và địa điểm không nên thảo luận, “Đúng nha, ăn cơm thôi.”

Cô dắt xe đạp đi ngang qua trước mặt Giang Trì Chu rồi ngửa cổ nói, “Trở về thì thảo luận.”

Xe đạp được đẩy ra khỏi cổng trường, bốn người xếp hàng trật tự, không bao lâu, Giang Trì Chu cố ý tăng tốc lao về phía trước, Nhan Hi mang tinh thần kích động đuổi theo, chỉ để lại hai người chậm rì phía sau…… Đạp xe.

Nhìn hai bóng người trước mặt đang dần khuất xa tầm mắt, Thư Vũ từ từ dừng xe lại.

Tiêu Nhiễm phía sau theo đó dừng lại, nét mặt nghi hoặc rồi thấy Thư Vũ quay đầu lại, giọng điệu thản nhiên giải thích với cô ấy, “Ngại quá, tôi đến đây thì nên rẽ rồi.”

Tiêu Nhiễm rất ngoài ý muốn, vậy mà còn có người cố ý biểu đạt chuyện gì đó với cô ấy……

Ngón tay Thư Vũ chỉ về hướng khác, ý bảo mình phải tách ra khỏi bọn họ. Tiêu Nhiễm gật gật đầu rồi nhỏ giọng đáp “được”, giọng nói nhẹ nhàng tan biến trong không khí, truyền vào tai Thư Vũ gần như không thể nghe thấy.

Nhưng mà sau khi cậu rẽ, cậu lại quay lại theo một con đường khác.

Thật ra cậu đã sớm đi qua ngã ba, cậu chỉ muốn…… Có thể đi chung với cô thêm một đoạn đường.

Nhưng lực chú ý của cô gái kia vĩnh viễn ở trên người người kia, ánh sáng nóng bỏng nhất trong mắt chỉ vì một người mà nở rộ.

Ngay cả bản thân cô cũng chưa từng phát hiện

*

So tài thì so tài, chạy xa một đoạn đường Nhan Hi dừng lại chờ Tiêu Nhiễm.

Người như cô rất bá đạo, mình phải đợi còn không cho phép Giang Trì Chu đi trước.

Cưỡi trên xe đạp, Giang Trì Chu khoanh tay, ánh mắt tùy ý nhìn quanh, cuối cùng vẫn ngừng trên người cái người ở bên cạnh, “Thư Vũ kia là người trong lớp cấp hai của em à?”

Đáng tiếc anh hỏi quá muộn, Tiêu Nhiễm đuổi theo, quấy nhiễu lực chú ý của Nhan Hi nên cô cũng không nghe rõ những lời này.

Cô hỏi lại một lần nữa, “Vừa rồi anh nói gì với em thế?”

“Không có việc gì.” Giang Trì Chu thuận miệng có lệ, một lần nữa đạp xe đạp về phía trước, sắc mặt không quá đẹp.

Ba người mới vừa tiến vào khu dân cư thì gặp được Triệu Thu Tĩnh xuống lầu ném rác, “Các con đều về rồi, vừa lúc mẹ đã làm xong cơm.”

Nhan Hi dẻo mồm, ôm lấy cánh tay mẹ khen vài câu hiền huệ.

Triệu Thu Tĩnh được nịnh vui vẻ, đột nhiên nhớ tới bên cạnh còn có Giang Trì Chu, “Đúng rồi, Trì Chu con ăn cơm chưa?”

Anh thành thật lắc đầu, “Con vẫn chưa ạ.”

“Dì cũng nghĩ vậy, ba đứa con cùng nhau trở về. Nhưng mà mẹ con cũng không ở nhà, không ai nấu cơm cả, nếu không hôm nay con lại đây ăn nhé.” Triệu Thu Tĩnh gửi lời mời thân thiện đến anh.

Bà con xa không bằng láng giềng gần, nhà ai đều có lúc gặp phải tình huống ngoài ý muốn, loại chuyện đưa con đến nhà hàng xóm ăn cơm cũng không phải không có, người lớn nhà họ Giang và nhà họ Nhan đều rất dễ ở chung.

“Như vậy ạ……” Giang Trì Chu kéo dài âm cuối, như đang ngẫm nghĩ rồi biểu hiện khiêm tốn ở trước mặt người lớn, “Vậy phiền dì Triệu rồi ạ.”

Triệu Thu Tĩnh về nhà tiếp tục thu xếp, Nhan Hi lười biếng vươn tay sang bên cạnh, lòng bàn tay run run về phía trước, “Một bữa cơm hai mươi tệ, tính hời cho anh rồi.”

Tư thế này, nếu cho cô một cây tăm xỉa răng thì đều có thể ngậm khóe miệng làm anh đại.

“Dù sao cũng là dì mời anh tới đúng không? Muốn trả tiền thì phải hỏi dì trước chứ.” Giang Trì Chu không nhanh không chậm đứng lên từ vị trí của mình rồi làm bộ muốn kêu: “Dì……”

Giọng còn chưa truyền ra, Nhan Hi đã lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai che miệng người lại, “Giang Trì Chu, sao anh thích mách lẻo như vậy! Anh là học sinh tiểu học hả? Hiện tại mấy bạn nhỏ nhà trẻ đều không chơi như vậy, ấu trĩ.”

Anh chậc một tiếng, lập tức lộ ra nguyên hình, “Vậy hai mươi tệ kia của em không ấu trĩ à.”

“Hi Hi, con làm gì đó? Còn không qua phụ dọn cơm.” Phòng bếp vang lên tiếng triệu hồi của mẫu thượng đại nhân.

“Tới liền.” Nhan Hi ngẩng cổ đáp lời, đè lại bờ vai của anh để người ngồi trở lại rồi mới đến phòng bếp hỗ trợ.

Cô đưa cho Tiêu Nhiễm trước, khi quay lại phòng bếp lần thứ hai thì nghe thấy Triệu Thu Tĩnh dặn dò, “Trì Chu là con trai, phải ăn nhiều một chút.”

“Con biết rồi.” Vì thế cô lại múc một muỗng ép vào trong chén, tự tay đưa đến trước mặt Giang Trì Chu, làm trò trước mặt người lớn, giọng cô ân cần dịu dàng, “Ăn nhiều một chút nha ~”

“Cảm ơn.” Giang Trì Chu nhận lấy cười đáp lại.

Hai con người mang mặt nạ lên ngồi cùng bàn ăn cơm, không khí đều trở nên khác hẳn.

Mới vừa ngồi xuống ăn hai miếng cơm thì Triệu Thu Tĩnh đã nhận được điện thoại công việc, “Mẹ có chút việc gấp cần phải đi xử lý trước, mấy đứa ăn cơm đi.”

Lại quay đầu dặn dò con gái, “Lát nữa con ăn xong dọn dẹp bàn ăn đó.”

“Dạ mẹ.” Nhan Hi tuy rằng ham chơi nhưng việc nhà này kia là việc nhỏ, ngày thường cũng sẽ giúp đỡ xử lý.

Lúc này bầu không khí trên bàn khá hài hòa, chờ Triệu Thu Tĩnh chân trước bước ra ngoài, Nhan Hi như là con ngựa hoang thoát cương, quản không được mình.

Cô nhảy trở lại bàn ăn rồi vươn nắm tay tới trước mặt Giang Trì Chu, chỉ nói một chữ: “Đến.”

Tiêu Nhiễm đang yên lặng ăn cơm lần thứ hai bị hai người bọn họ hấp dẫn tầm mắt nên tò mò ngẩng đầu, chỉ thấy hai người bọn họ bắt đầu chơi oẳn tù xì……

Liên tục năm lần đều ra cùng cái tương tự, mãi cho đến đến lần thứ sáu, Nhan Hi ra búa, mà Giang Trì Chu ra bao.

“Bao” dày rộng bọc chặt lấy “Cục đá”, Giang Trì Chu nhàn nhã ngửa người ra sau, tư thế lười biếng dựa vào lưng ghế, khóe môi gợi lên nụ cười tùy ý, “Em thua rồi.”

Nhan Hi bĩu môi rồi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh. Cô đặt mông ngồi lại chỗ rồi nói thầm: “Coi như em xui xẻo đi.”

Cô và Giang Trì Chu có một cái giao ước, phụ huynh không tự mình nhìn chằm chằm thì hai người bọn họ đều thoái thác nhau, mặc kệ ở nhà ai đều lấy phương thức chơi oẳn tù xì quyết định ai làm việc nhà, đây là quy tắc không thành văn giữa bọn họ.

Quy tắc kéo dài đến nay, cô đã đánh cuộc thì phải chịu thua.

“Chị, lát nữa để em dọn cho.” Sau khi ăn xong, Tiêu Nhiễm lại đây trợ giúp thì bị Nhan Hi ngăn cản, “Không cần không cần, có mấy cái chén à, chị rửa xong nhanh lắm.”

Tiêu Nhiễm bị đẩy ra khỏi phòng bếp yên lặng thở dài, dì hai và chị đều rất tốt với cô ấy, sợ nơi nào chăm sóc không chu toàn nên đều không cho cô ấy đụng vào việc nhà.

Chỉ là điều này khiến trong lòng cô ấy thật sự không dễ chịu, cảm giác mình ăn ở miễn phí mà một chút hồi báo cũng chẳng làm được.

Giang Trì Chu không biết từ khi nào đã chui vào phòng bếp, tựa vào cạnh cửa nhìn cô như thể đang xem phim.

Ánh mắt mãnh liệt khiến người ta không thể bỏ qua, Nhan Hi cọ rửa đáy nồi rồi nói câu khuyên răn: “Nhìn cái gì mà nhìn, khốn kiếp!”

Đây là câu cửa miệng hứng khởi trong lớp nên thuận miệng là tới.

“Anh vừa định giúp em, hiện tại xem ra không cần thiết.” Giang Trì Chu ra vẻ đáng tiếc rồi xoay người phải đi.

Nhan Hi thay đổi sắc mặt trong một giây rồi kéo người lại, “Muốn muốn muốn! Chu Chu em đặc biệt cần anh, mau tới giúp em rửa chén đi mà.”

Hai người chen chúc nhau bên bồn nước, ấn vòi nước quá mạnh nên đụng vào chén đũa văng ra bọt nước, Giang Trì Chu lập tức nheo mắt lại, “Nước, bắn vào mắt anh rồi.”

“Ơ?” Nhan Hi nhón mũi chân sờ vào khóe mắt anh, “Để em xem.”

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là hỏi “Có chuyện gì không” mà là tự mình kiểm tra.

Tiêu Nhiễm không thể yên tâm làm sâu gạo nên thò đầu ra khỏi cửa, cô ấy chỉ nhìn thấy chị họ nhón chân ngửa đầu mà Giang Trì Chu cúi đầu, cơ thể hai người dựa vào nhau rất là thân mật……

Tiêu Nhiễm kinh ngạc che miệng lại, cuống quít lui ra sau rồi chạy về phòng.

Bởi vậy, cô ấy đã bỏ lỡ đoạn đối thoại trong phòng bếp.

Giang Trì Chu từ từ mở to mắt, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc này rồi đột nhiên hỏi: “Có phải em béo lên hay không?”

Nhan Hi: “???”

Anh không chỉ tùy ý lên tiếng mà còn động thủ nhéo hai cái, “Trên mặt nhiều thịt.”

Nhan Hi nghe được tiếng răng ken két trong miệng mình, “Mượt mà, cách xa em một chút!”

Cân nặng là điều cấm kị của con gái, Giang Trì Chu thế mà nói cô béo ở trước mặt cô!

Cái này có thể nhịn được không cơ chứ?

Nhan Hi trở về phòng lấy đồ mới nhớ tới trước đó đã để ở phòng cách vách. Cách vách là Tiêu Nhiễm, hai cánh cửa nằm rất gần nhau.

Vào phòng tìm được đồ rồi, Nhan Hi cầm lấy định đi thì lại bị Tiêu Nhiễm gọi lại, “Chị, có phải chị……”

Cô ấy muốn hỏi có phải hai bọn họ đang lặng lẽ yêu đương hay không.

Bởi vì có một cô bạn đã từng có mối quan hệ tốt với cô ấy ở lớp lặng lẽ yêu đương với một cậu bạn, cô ấy đã trở thành bóng đèn nhiều lần mà không hề hay biết, cuối cùng chàng trai kia lén tìm cô ấy, yêu cầu cô ấy để lại một chút không gian riêng tư cho bạn bè.

Lúc ấy nghe được những lời đó, cô ấy thật sự xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng, còn hơi tủi thân.

Bởi vì mỗi lần đều là cô gái kia kéo cô ấy cùng đi, cô ấy hoàn toàn không biết hai người ấy lén yêu sớm nhưng lại bị chàng trai coi như kẻ chướng mắt phá hư tình cảm cho nên cô ấy đặc biệt mẫn cảm với đề tài này.

Nhan Hi nói là kẻ thù với Giang Trì Chu nhưng từ những quan sát của cô ấy trong những ngày này thì hoàn toàn không phải là bộ dạng kẻ thù.

Bọn họ thích khắc khẩu nhưng những lời nói đó sẽ không bao giờ thực sự làm tổn thương nhau.

Bọn họ thích vì một chuyện nào đó phân cao thấp, có lẽ xem ra rất ấu trĩ với người khác nhưng bọn họ có ăn ý của mình.

Nhan Hi biết tất cả các sở thích và thói quen của Giang Trì Chu, Giang Trì Chu đặc biệt dung túng Nhan Hi ở một số chi tiết nào đó.

Chỉ mới gần nửa tháng, cô ấy đã phát hiện nhiều như vậy.

Trước đó cô ấy cho rằng bọn họ hình thành ăn ý là bởi vì quen biết nhiều năm, mãi cho đến khi thấy một màn vừa rồi khiến cô ấy hơi hoài nghi……

Tiêu Nhiễm ấp úng luôn nói không rõ, tính tình Nhan Hi thẳng thắn, nghe được nửa câu cô thực sự khó chịu nên cất cao giọng giáo dục cô ấy, “Nhiễm Nhiễm, em muốn nói gì thì nói thẳng, đừng thẹn thùng, lá gan phóng to chút đi nè.”

“Em muốn hỏi chị và……” Yêu sớm có lẽ không phải là từ hay, Tiêu Nhiễm uyển chuyển thay đổi cách nói và hỏi: “Có phải chị thích Giang Trì Chu hay không?”

Giang · chó vừa mới chuẩn bị lại đây xin lỗi đứng ở ngoài cửa rồi thả nhẹ bước chân.