Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ

Chương 80




Kỷ Khinh Khinh khóc.

Khóc rất thật tình.

Đeo chiếc nhẫn 21 triệu đôla trên tay, bây giờ ngay cả chạm vào cô cũng không dám chạm một cái, chỉ sợ hai cánh kim cương như giấy, vừa đụng đã vỡ.

Vẫn không nhịn được lải nhải: "Anh mua đắt như vậy để làm gì? Mua đại một cái đưa em đeo là được..."

Lục Lệ Hành nhìn chằm chằm khóe mắt Kỷ Khinh Khinh còn đọng nước mắt, bàn tay bị thương đang được nhân viên y tế bôi thuốc và băng bó, cái tay còn lại bất ngờ giơ lên, dùng lòng bàn tay lau nước mắt.

Kỷ Khinh Khinh sửng sốt, cực nhanh ngẩng đầu nhìn nhân viên y tế đứng cạnh, tố chất chuyên nghiệp của người đó rất cao, toàn tâm toàn ý phục vụ cái tay đang bị thương của Lục Lệ Hành, hoàn toàn không để ý động tác qua lại của hai người.

Lúc này mới phản ứng được dưới tình hình có người ngoài ở đây vậy mà cô lại khóc.

Giơ tay lên lau mạnh nước mắt, hai mắt như giận lại như cười trừng Lục Lệ Hành.

"Mua cũng mua rồi, lại không thể trả, em đeo rất hợp, đừng tháo ra."

"Không được, chiếc nhẫn đắt như vậy em phải cất kỹ, lỡ hôm nào đó đeo ra ngoài gặp phải cướp thì phải làm sao?" Nói xong, cô lấy cái “hộp” vừa rồi Lục Lệ Hành tặng cô ra, tháo nhẫn đặt vào trong.

"Yên tâm, những chỗ em đeo chiếc nhẫn này, côn đồ không lại gần cơ thể em được đâu."

Nhân viên y tế dùng băng vải băng bó cái tay bị thương của Lục Lệ Hành xong: "Anh Lục, xong rồi. Hai ngày tới không được dính nước, sau đó thay thuốc hãy mời người chuyên nghiệp thay."

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Nhân viên y tế cười cười, rời khỏi phòng y tế.

"Không được đụng vào nước, vậy mấy ngày tới anh phải chú ý, đặc biệt lúc tắm." Kỷ Khinh Khinh nhìn chằm chằm người anh trên dưới mấy lần, đột nhiên nghĩ đến gì đó, căng thẳng hỏi: "Không phải cổ tay vẫn bị thương sao? Đùi có không?"

Lục Lệ Hành đứng dậy: "Không sao, về trước đã."

Anh tiến lên, muốn dắt tay Kỷ Khinh Khinh, Kỷ Khinh Khinh lại nhếch miệng cười, xoay người né tay, hai tay cẩn thận từng li từng tí cầm vỏ sò, đi ra ngoài trước.

Tay Lục Lệ Hành rơi vào khoảng không, nhìn bóng lưng Kỷ Khinh Khinh, bất đắc dĩ lắc đầu bật cười.

Trở về phòng, Kỷ Khinh Khinh giấu vỏ sò và chiếc nhẫn như bảo bối vào trong két sắt.

"Chỉ là một chiếc nhẫn mà quý như vậy?"

"Đây chính là chiếc nhẫn anh mua 21 triệu đôla đấy, rất đắt! Tất nhiên phải khóa kỹ." Sau khi khóa tủ sắt lại Kỷ Khinh Khinh đứng dậy? "Anh không nói với em một tiếng."

"Nói thì còn ngạc nhiên gì nữa?"

Kỷ Khinh Khinh nhướn mày, khóe miệng không che được ý cười.

"Tới giúp anh một chút."

"Làm sao vậy?"

Lục Lệ Hành ngẩng đầu: "Anh muốn tắm, giúp anh cởi áo sơ mi" Anh giơ cái tay bị bó chặt đến trước mặt Kỷ Khinh Khinh, rất hùng hồn nói: "Tay không tiện."

... Đã quay lại rồi.

Lục Lệ Hành quen thuộc đã quay lại rồi.

Kỷ Khinh Khinh biết rõ, lúc này tuyệt đối không thể tranh luận với Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh nhận lệnh cởi cúc áo sơ mi cho anh, cởi từng cúc từ trên xuống, lúc cởi đến phần bụng, bắp thịt như ẩn như hiện trong áo sơ mi mở một nửa, từng múi từng múi mạnh mẽ lộ ra, bây giờ dù Kỷ Khinh Khinh có tà tâm thì cũng không có gan làm trộm, mượn cơ hội cởi cúc áo ở phần bụng, giả vờ lơ đãng sờ sờ nơi cơ bụng nhô lên.

Cứng rắn.

Lại dùng sức chọt chọt một cái, có co dãn.

Nhưng cô không dám quá kì kèo, miễn cho Lục Lệ Hành lại nói móc cô, vội vã cởi hết cúc áo sơ mi ra.

"Được rồi, anh đi tắm đi! Nhớ kỹ đừng dính nước."

Lục Lệ Hành lại đứng bất động.

Kỷ Khinh Khinh đứng vững trước mặt anh nhìn anh: "Còn việc gì sao?"

Lục Lệ Hành cúi đầu nhìn thoáng qua.

Mặt Kỷ Khinh Khinh đỏ lên, nhìn nút mở thắt lưng trên quần tây của anh: "Không phải anh còn muốn em giúp anh cởi quần đấy chứ!? Anh... Anh lớn thế rồi, không thể dùng một tay cởi quần à? Em nói cho anh biết, đừng quá chớn."

Tuy nói vậy, nhưng giọng nói đâu có ý kiên quyết từ chối?

"Anh muốn em giúp anh cởi giày, nút chết, anh không thể dùng một tay cởi được." Lục Lệ Hành cười cô: "Nghĩ gì vậy?"

Cảm giác quen thuộc này thật sự đã quay lại rồi!

Kỷ Khinh Khinh trừng anh, thật sự quá quen rồi!

"Tự đá giày ra đi, cởi giày mà còn phải cởi từng nút, tay anh đã như vậy rồi phải chú ý!"

Nói xong thúc Lục Lệ Hành vào phòng tắm.

Một lát sau, tiếng nước tí tách trong phòng tắm truyền đến, Kỷ Khinh Khinh mới ôm hai gò má đỏ rực của mình vào phòng.

Một đêm này, mọi người đều ngủ rất ngon, duy chỉ có đạo diễn Vương và nhân viên chương trình bận tối mày tối mặt.

Hai màn cầu hôn được chuẩn bị tỉ mỉ, đến lúc đó khi chương trình được chiếu, chắc chắn sẽ là rần rần.

Cuối cùng cả đêm, chương trình quay kết thúc vào khoảng sáng mai, đạo diễn Vương đàm phán với nhân viên quán rượu cho xem hết tất cả video quay được mấy ngày này, một vài chuyện tạp nham.

"Tối nay cố gắng kiểm kê thật tốt, ngày mai chương trình sẽ kết thúc, mọi người chịu vất vả chút."

"Vâng đạo diễn Vương."

Đạo diễn Vương đứng trước cửa sổ nặng nề thở phào nhẹ nhõm, quay chương trình này quả không sai!

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khinh Khinh mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn sang gối bên cạnh, Lục Lệ Hành vẫn ở đó, còn chưa dậy, ngủ rất sâu.

Nghĩ là vẫn còn thời gian, Kỷ Khinh Khinh cầm điện thoại trên đầu giường lên, ấn nút home xem giờ.

Tám rưỡi.

Giật mình một cái.

Tám rưỡi? Đã trễ thế rồi?

Cô đẩy Lục Lệ Hành một cái, không ngờ Lục Lệ Hành không hề phản ứng.

Bình thường thời gian rời giường của Lục Lệ Hành sẽ không quá tám giờ, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy nghi ngờ, ghé sát lại nhìn, lúc này mới phát hiện mặt Lục Lệ Hành ửng đỏ mất tự nhiên, cô đưa tay sờ thử, trên mặt trên người, tất cả đều nóng như lửa.

Sốt rồi.

"Lục Lệ Hành! Tỉnh lại đi!" Kỷ Khinh Khinh nhớ lại tối qua Lục Lệ Hành đã mặc mỗi chiếc áo sơ mi ra ngoài, không biết đã hứng gió biển bao lâu, hơn nữa còn xuống biển tìm vỏ sò, cộng với vết thương bị cắt trúng trong lòng bàn tay, phát sốt không có gì lạ.

Nghĩ vậy, Kỷ Khinh Khinh hơi tự trách, tối qua nên lường trước chuyện Lục Lệ Hành phát sốt mới đúng.

Bây giờ hay rồi, không hề chuẩn bị gì.

Lục Lệ Hành ngủ mê man, hình như nghe thấy có ai đang gọi anh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa mở miệng, cổ họng đau như bị bỏng.

Khuỷu tay hơi chống, biết đại khái tình trạng cơ thể mình, có lẽ bị sốt rồi.

Bỗng có một bàn tay lần mò đến, đặt vào trán anh.

Kỷ Khinh Khinh vừa rời giường nên tay không quá lạnh, nhưng cũng không nóng, đặt vào trán Lục Lệ Hành như là một cục đá vậy, rất thoải mái.

"Nóng quá." Mày Kỷ Khinh Khinh xoắn chặt: "Không được, chắc chắn anh bị sốt rồi, em đưa anh đến bệnh viện!"

Lục Lệ Hành túm tay Kỷ Khinh Khinh, tiếp tục đặt vào trán mình để giảm nhiệt, thở hắt ra, đợi đến khi cảm giác choáng váng trong đầu biến mất, mới nói với cô: "Trong phòng có hộp cứu thương, trong đó có nhiệt kế và thuốc cảm, em lấy giúp anh."

Kỷ Khinh Khinh vội vã đi tìm, Lục Lệ Hành nghe tiếng động long trời lở đất trong phòng khách thì nở nụ cười, hắng giọng, cố sức cất cao giọng nói ra ngoài: "Trong ngăn kéo phòng ngủ."

Kỷ Khinh Khinh nghe vậy, vội vã vào phòng Lục Lệ Hành lấy hộp cứu thương, đầu tiên là lấy nhiệt kế đo cho anh, sau đó lấy lọ thuốc, ánh mắt vô cùng lo lắng nhìn vỏ lọ thuốc.

"Đây! Đây là thuốc hạ sốt..." Kỷ Khinh Khinh đưa thuốc hạ sốt cho anh, thấy hai tay anh trống không: "À đúng rồi! Nước... Em đi rót nước cho anh!"

Vừa nói vừa đi vào phòng khách, rót cho anh cốc nước ấm.

Lục Lệ Hành đang đo nhiệt kế, thấy Kỷ Khinh Khinh bưng cốc nước ấm tới, nở nụ cười: "Cảm cúm nóng sốt thôi, không có chuyện gì lớn, em đừng căng thẳng như vậy."

Kỷ Khinh Khinh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn anh: "Người anh đã nóng thế rồi, thật sự không cần đến bệnh viện hả? Có khi vết thương bị nhiễm trùng đấy?"

Lục Lệ Hành đổ mấy viên thuốc từ trong lọ thuốc ra, uống cùng nước ấm, bất đắc dĩ thỏa hiệp với Kỷ Khinh Khinh đang lải nhải: "Đi, lát nữa sẽ đến bệnh viện."

Lúc này Kỷ Khinh Khinh mới yên tâm.

Lục Lệ Hành cố gắng đứng lên, cả người mềm nhũn, rời giường rửa mặt, sau khi thay quần áo xong, điện thoại Lục Lệ Hành có một cuộc điện thoại.

Là công ty.

Lập tức nghe ngay, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách nói chuyện gần nửa tiếng mới cúp điện thoại, đứng dậy đi ra giữa phòng, bật máy tính lên.

Kỷ Khinh Khinh đang thu dọn trong phòng, lúc thu dọn xong xuôi xong đi ra phòng khách thì đã không thấy người đâu, đi vào phòng Lục Lệ Hành thì thấy anh đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách nhìn máy tính.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Công ty có phần giấy tờ khẩn cấp cần anh xử lý, anh phải..." Lời còn chưa nói hết, anh cúi đầu buồn bực ho khan hai tiếng, hơi thở mong manh.

"Chuyện công ty quan trọng hay sức khỏe anh quan trọng?" Kỷ Khinh Khinh bình tĩnh nhìn sắc mặt và tình trạng cơ thể Lục Lệ Hành rất lo lắng: “Đi bệnh viện đã rồi xử lý chuyện công ty sau không được sao?"

Ông Lục nói quả không sai.

Một khi bận công việc, ngay cả mạng cũng không cần.

"Giấy tờ rất quan trọng hơn." Lục Lệ Hành ngẩng đầu nhìn cô một cái, miễn cưỡng cười gượng nói: "Có hơi phức tạp, chắc mất khoảng một tiếng, nếu em đói thì bảo khách sạn đưa đồ ăn lên."

Kỷ Khinh Khinh sáng quắc nhìn anh, không nói lời nào.

Lục Lệ Hành bất đắc dĩ nói: "Cơ thể anh anh tự biết, tối qua bị gió biển thổi lâu nên cảm cúm nóng sốt thôi, không có chuyện gì lớn, tiện thể rót cho anh cốc nước nóng."

Kỷ Khinh Khinh chỉ đành đi rót cho anh cốc nước nóng.

Lục Lệ Hành rất hiểu cơ thể mình, bình thường anh cũng thể dục, tình trạng cơ thể rất tốt, không có gì trừ lần bị tai nạn xe cộ kia, từ nhỏ đến lớn số lần gặp bác sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay, chuyện nhỏ như cảm mạo nóng sốt này cũng không cần phải đến bệnh viện, chịu đựng một chút là khỏi, không đáng phải đến bệnh viện, lãng phí thời gian.

Hít một hơi thật sâu, lên tinh thần, mạnh mẽ dồn sự chú ý vào màn hình máy tính.

Nhưng có lẽ lần này nóng sốt này quá nghiêm trọng, các biểu hiện bệnh ập đến, cảm giác khó chịu trước nay chưa có khiến tay chân anh không có sức, choáng váng, không thể tập trung tinh thần.

Cúi đầu nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, Lục Lệ Hành ngả về sau nặng nề dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Kỷ Khinh Khinh bưng một cốc nước nóng vào phòng, thấy anh như thế thì giận không chỗ phát tiết, cơ thể đã bệnh như vậy rồi còn cậy mạnh?

Đặt cốc nước nóng lên bàn, hai tay nâng cánh tay Lục Lệ Hành lên: "Đứng lên! Phải đến bệnh viện, anh phải gặp bác sĩ, tiêm hoặc truyền dịch uống thuốc, người anh nóng như thế, sốt thêm một lúc nữa sẽ thành kẻ ngu đấy."

Tất nhiên là không nâng nổi lên, Lục Lệ Hành vẫn ngồi yên đó không nhúc nhích.

Đầu óc Lục Lệ Hành mê man, biết không xử lý được chỗ giấy tờ này được, thở dài một cái, nâng mắt túm cánh tay Kỷ Khinh Khinh kéo cô lại gần hơn.

Kỷ Khinh Khinh lảo đảo về trước một cái, mất thăng bằng ngã lòng Lục Lệ Hành.

Hai người mặt đối mặt, hai tay Kỷ Khinh Khinh chống trên bả vai anh, hai chân khẽ cong, chỉ suýt chút nữa đã ngồi lên đùi Lục Lệ Hành.

Một tư thế không quá thoải mái.

Tay Lục Lệ Hành lại dùng lực, ôm Kỷ Khinh Khinh ngồi xuống đầu gối mình, vùi đầu vào hõm vai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cần cổ trắng nõn của cô, nóng kinh người.

Cô nghe thấy Lục Lệ Hành mờ ám nói bên tai cô: "Em chính là thuốc của anh."