Tu Tiên 5 Năm, Xuống Núi Liền Vô Địch

Chương 37: C37: Anh đang ghen à




Diệp Phong là bố của con gái tôi

Diệp Phong với Tôn Chính bắt tay găn một phút

Liễu Thanh Thanh không nhìn thấy tình cảnh ngoài cửa, nhưng cô rất buồn bực, hai người họ có thân thế à?

Cuối cùng.

Tôn Chính không chịu được nữa.

Anh ta cố mỉm cười bảo: "Thanh Thanh, tối nay gặp cậu ở buổi họp lớp nhé. Diệp Phong, cậu cũng đi chứ?"

Vẻ mặt Diệp Phong như bình thường, anh nói: "Tất nhiên, tôi sẽ đi cùng bà xã tôi.”

Ở hai chữ bà xã.

Diệp Phong nhấn mạnh luôn, sau đó anh buông tay ra.

Tôn Chính lảo đảo một cái, rồi giấu cánh tay phải đang run lẩy bẩy ra sau lưng, hai chân bước đi vội vã, đi đến cửa còn không quên buông lời hung dữ.


"Diệp Phong, tôi rất mong chờ vào buổi họp lớp tối nay, tôi sẽ đợi cậu!”

“Học lớp gì vậy, sao không ai thông báo cho anh?”

Sau khi Tôn Chính đi, Diệp Phong nhìn Liễu Thanh Thanh với vẻ mặt u oán.

"Sếp Liễu, tự nhiên tôi nhớ ra còn văn kiện chưa xử lý, hai người cứ nói chuyện đi.”

Tống Giai phát giác thấy bầu không khí không ổn, vội vàng chưồn ra ngoài, ngoài ra cô ấy còn quan tâm đóng kỹ cửa lại.

"Anh mất tích năm năm, mọi người đều tưởng anh chết rồi, chẳng lẽ lại thắp hương thông báo cho anh hồi hồn tới tham gia à

Liễu Thanh Thanh hơi nhức đầu, cô nói: "Tôi vốn không định đi, nhưng anh vừa đồng ý với Tôn Chính xong, giờ thì phiền phức rồi”

Diệp Phong thấy chẳng sao, anh nói: "Đi đi, tiện thể gặp lại bạn cũ luôn”

Chẳng có gì hay ho mà gặp cả, họp lớp đã biến chất rồi, lớp trưởng Tiền Hồng là loại người gì anh biết mà, tôi nghỉ buổi họp lớp lăn này là cô ta muốn nịnh bợ Tôn Chính”

Nghe thấy tên của Tôn Chính.

Diệp Phong chua chua nói: "Vừa nãy Tôn Chính

gọi em thân thiết thật đấy, Thanh Thanh ơi Thanh Thanh à, anh còn chưa gọi em như vậy bao giờ đâu. Sớm biết anh ta tới, anh đã không tới rồi”

Sao nghe cứ quái quái thế nhỉ!

Anh suốt ngày mặt dày gọi tôi là vợ, thế mà còn có mặt mũi nói người khác à?

Liễu Thanh Thanh xụ mặt nói: "Diệp Phong, anh nói chuyện tử tế đi, không thì đi ra ngoài cho tôi!”

"Thanh Thanh nếu em mà có thái độ như này, thì chỉ băng em phớt lờ anh luôn đi còn hơn, em nói như thể anh gây sự vô cớ vậy."


"...."

Liễu Thanh Thanh sắp điên lên rồi!

Cô chợt ý thức được gì đó, cô hỏi: "Diệp Phong, anh đang ghen à."

“Không có”

"Tôn Chính thích tôi, nhưng tôi đã nói rõ với anh ta là không thể rồi, huống hồ anh ta từng cứu mạng tiểu Diệp Tử, chắng lẽ tôi còn không được làm bạn với anh ta à?"

Liễu Thanh Thanh thản nhiên nói: "Vả lại chúng ta một không phải vợ chöng, hai không phải người yêu, tôi qua lại với ai thì liên quan gì đến anh, bây giờ anh chỉ là bố của con gái tôi, chỉ thế mà thôi”

Diệp Phong trực tiếp bỏ qua nửa câu sau, anh nhíu mày hỏi: "Thanh Thanh, trước đây con gái chúng ta bị làm sao?"

Diệp Phong từng lén kiểm tra cho con gái và Liễu Thanh Thanh, hai người rất khỏe mạnh, không giống như từng bị bệnh gì

"Ngày trước tôi mang thai suýt thì thai ngừng, là Tôn Chính mời một vị bác sĩ đông y tới, nên mới giữ" được đứa bé, ông ấy còn kê đơn thuốc cho tôi để tôi điều dưỡng cơ thể. Tôi nghe bên bệnh viện bảo, vị y thuật của vị bác sĩ trung y đó cực kỳ cao, bình thường ông ấy chỉ khám bệnh cho cán bộ cấp quốc gia trở lên thôi”

Diệp Phong chấn động, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình huống nguy hiểm lúc đó, chắc chân Liễu Thanh Thanh đã rất tuyệt vọng, rất bất lực.

Mà anh.

Lại không ở bên cạnh Liễu Thanh Thanh.


Diệp Phong cảm thấy hổ thẹn, Liễu Thanh Thanh cũng không nói thêm gì nữa, bầu không khí trở nên nặng nề.

Diệp Phongg phá vỡ tình thế bế tắc, anh lẩm bẩm: "Vừa nãy mình không nên nặng tay thế, xương tay của Tôn Chính đoán chừng là nứt rồi, không dưỡng thương một tháng thì không khỏi được.”

Liễu Thanh Thanh trừng mắt nhìn Diệp Phong một cái.

Thảo nào hai người bắt tay lâu thế, lòng hiếu thắng chết tiệt của bọn đàn ông.

“Em yên tâm, phần nhân quả này anh nhận rồi. Tôn Chính cứu con gái chúng ta một mạng, anh tặng anh ta một vận may to lớn”

Diệp Phong trầm giọng nói.

Liễu Thanh Thanh nhìn chằm chằm Diệp Phong một lúc lâu, định nói lại thôi.

Diệp Phong không nhịn được cười nhẹ nói: "Có phải em đang cảm thấy anh rất đẹp trai đúng không?”

ôi thấy anh mặt dày không biết xấu hổ, anh nghĩ anh là ai, lại còn tặng anh ta một vận may to lớn nữa. Diệp Phong, làm người phải thực tế, nghiêm túc!