Từ Phế Vật Thành Thiên Tài Võ Đạo

Chương 32: C32: Nhanh chóng rời đi




"Để tý tỷ kiểm tra một chút, để xem là có thực sự trưởng thành chưa..."

Trong phòng, nhìn thấy dáng vẻ nhứt nhát của lểu công tử trước mặt mình, Hồng Chúc càng thêm lớn mật, nàng ấy tiến lên một bước, đưa tay muốn c ởi quần áo của hẳn.

Chuyện này không được đâu."

Lý Tử Dạ lùi lại hai bước, sắc mặt lộ rõ sự ngượng ngùng.

"Có gì mà không được, đâu phải là lúc nhỏ ta cũng chưa từng xem qua”

Nụ cười trên mặt Hồng Chúc càng lúc càng trở nên rạng rỡ, nàng ấy nói.

“Lúc đó còn nhỏ, ta không biết gì."

Lý Tử Dạ nói với vẻ ngượng ngùng,

Bây giờ lớn rồi sao?"

Hồng Chúc vươn tay ra và vuốt v e lồ ng ngực của hắn, đồng thời không ngừng lán người tới.

"Bây, bây giờ?

Lý Dạ Tử khẽ giật nảy người một cái, hắn lại lui về phía sau lần nữa.

Nhưng mà, tiếp tục lùi, đẳng sau chính là giường.

“Ôi chao."

Lý Tử Dạ đứng không vững, hẳn lập tức ngã về phía sau, khi ngã xuống, hắn vô thức túm lấy nữ tử trước mặt mình.


"A!"

Hồng Chúc kêu lên, thân thể cũng ngã xuống Vì vậy, cơ thế của hai người xếp chồng lên nhau.

Gần trong gang tấc, hương thơm mềm mịn, khóe. miệng Lý Tử Dạ cong lên thành một nụ cười đắc thắng.

“Có thoải mái không?”

Hồng Chúc khẽ nói.

“Thoải mái."

Lý Tử Dạ đáp lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hẳn vô thức siết chặt tay, bỗng một cảm giác mềm mại truyền đến.

Mẹ kiếp!

Lý Tử Dạ vừa vui vừa sợ hãi, mồ hôi lạnh trên đầu hắn lập tức chảy ròng ròng.

“A!"

Khoảnh khắc tiếp theo, trong phòng, một tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang lên, làm cho tất cả những hạ nhân trong Lý phủ không dám lên tiếng nói tiếp.

Công tử lại làm sao vậy?

Tần tiên tử rõ ràng vẫn còn ở đây mà!

Bên hồ, khóe miệng Tân A Na và Trương Lạp Tháp đều cong lên, hiến nhiên là rất hả giận.

Xứng đáng!

“Hồng Chúc tỷ tỷ, ta không cố ý mà."

Trong phòng, Lý Tử Dạ cuộn tròn trên mặt đất, vòng eo đau nhức đến mức không thể duỗi thẳng lên, giọng nói đứt quãng,

"Ta cố ý."

Hồng Chúc nắm chặt bàn tay phải mảnh khảnh tỉnh tế của mình, trong mắt lóe lên một nụ cười nguy. hiểm, nói: "Tiểu Tử Dạ, thực sự đã trưởng thành rồi”

Lý Tử Dạ nhìn thấy bàn tay phải của người trước mặt mình đang siết chặt, th@n dưới hắn lại run rấy, hẳn mim cười nói: "Hồng Chúc tỷ tỷ, chúng ta bàn chính sự đi."

"Bây giờ mới nhớ đến chính sự à? Nói đi, tìm ta có chuyện gì?"

Hồng Chúc đến bên bàn và ngõi xuống hỏi: "Để không làm chậm trễ công việc của ngươi, ta đã liên tục cưỡi ngựa ba ngày ba đêm liên tiếp, vài con ngựa đã chết đấy."

"Hồng Chúc tỷ tỷ vất vả rồi."

Lý Tử Dạ di chuyển một chiếc ghế, hẳn ngồi xuống trước mặt nữ tử ở phía trước mình, lập tức rót một chén trà, nịnh nợt đưa cho nàng ấy.

Hồng Chúc cầm lấy tách trà nhấp một ngụm, sự tức giận trong lòng nàng ấy cũng biến mất một chút.

Nàng ấy còn có thể đánh chết hẳn sao? Đương. nhiên là không thể, ai bảo người ta là thiếu gia, người so với người, thực sự khiến người ta tức điên mà.


"Hồng Chúc tỷ tý, ở chỗ ta có một đứa con ngoài giá thú của Doãn gia ở đô thành."

Lý Tử Dạ khẽ nói: "Bởi vì hẳn ta bị Đại phu nhân Doãn gia truy sát, không thể đi lại bên ngoài thành Du Châu nên đã vào núi Kỳ Liên làm phi khấu, cách đấy không lâu, ta vừa mới thu phục hẳn”

"Con ngoài giá thú của Doãn gia?”

Hồng Chúc ngạc nhiên nói: "Sao thế, ngươi muốn sử dụng hẳn à?

“Đúng vậy."

Lý Tử Dạ gật đầu nói: "Hồng Chúc tỷ tỷ tinh thông thuật dịch dung, có thể giúp hẳn ta dịch dung không, sau đó đưa hẳn ta đến đô thành Đại Thương."

"Người này có thể tin được không?" Hồng Chúc. cau mày.

"Hồng Chúc tỷ tỷ, tỷ sẽ không bao giờ hỏi câu hỏi đó." Lý Tử Dạ nói.

"Còn không phải là vì thân phận tôn quý của tiếu công tử sao, mọi thứ ta làm không thể không cẩn trọng một chút”

Hồng Chúc tức giận nói: "Ta biết rồi, ta sẽ thêm một chút nguyên liệu khi ta làm dịch dung cho hẳn ta, ta cũng sẽ nhanh chóng chuẩn bị thuốc giải cho. ngươi."

"Ta biết mà, Hồng Chúc tỷ tỷ đối xử tốt với ta nhất, ôm một cái nào."

Sắc mặt Lý Tử Dạ thể hiện vui mừng, hẳn duỗi tay muốn ôm nàng ấy.

"Bớt đi!"

Hồng Chúc duỗi ra một ngón tay ấn ấn lên trán người trước mặt mình, nàng ấy ngăn chặn tiểu tử trước mặt đang muốn ăn đậu hũ của mình.

Thực sự đã trưởng thành rồi, chẳng những có tà tâm mà còn có lòng can đảm của kẻ trộm.

Về sau căn phải nâng cao cảnh giác mới được!

"Ngươi đi tìm người đưa đến đây đi!” Hồng Chúc nói.

"Được!"

Lý Tử Dạ trả lời, hẳn lập tức đứng dậy đi ra khỏi phòng.


Ở hậu viện, bên cạnh hồ, Tần A Na và Trương Lạp Tháp nhìn thấy Lý Tử Dạ đi ra ngoài, sắc mắc hai người đều có hơi kỳ lạ.

"Đi ra ngoài một chuyến."

Lý Tử Dạ ngượng ngùng mỉm cười, hẳn nhanh chóng rời đi.

Tiếng kêu thảm thiết vừa rồi thực sự làm cho người khác quá hiểu lầm.

Lén lén lút lút, rốt cuộc là tiểu tử này đang làm cái gì vậy?" Trương Lạp Tháp tò mò hỏi.

“Không biết."

Tân A Na läc đầu, thản nhiên nói:" Nhưng mà, dường như chuyện này có liên quan đến thủ lĩnh phỉ khấu kia."

Quả nhiên, lúc mặt trời lặn, Lý Tử Dạ lén lút dẫn một nam tử đội mũ có mạn che đi vào trong phủ.

Tần A Na liếc nhìn người này dưới mũ có mạn che, nàng nhận ra thân phận của hắn ta. Quả nhiên, chính là hắn ta.

Trong phòng, khi Lý Tử Dạ đưa Doãn Khuông vào, Hồng Chúc đang sắp xếp lại một vài chai lọ trước bàn trang điểm, đủ loại màu sắc, rất sặc sỡ.

"Hồng Chúc tỷ tỷ, giao lại cho tỷ đó” Lý Tử Dạ nói.

"Được."

Hồng Chúc gật đầu và nhẹ nhàng nói: "Ngươi có thể ra ngoài làm việc của riêng mình."

Lý Tử Dạ nhìn hán tử trước mặt mình với một ánh mắt tự cầu phúc đi, sau đó hắn rời khỏi phòng.

Doãn Khuông nhìn thấy ánh mắt hả hê của Lý Tử Dạ, sau lưng hẳn ta không khỏi phát lạnh.