Truyền Nhân Thiên Y

Chương 6: 6: Anh Đánh Nhau Không Phải Là Đứa Bé Ngoan Đâu!





Tuy nhiên hình ảnh bạo lực sau đó khiến cho ông ta mở rộng tầm mắt.
“A!”
Đầu tiên là một tiếng kêu thảm thiết nhưng ông ta không hề thấy Lương Siêu dùng bao nhiêu sức lực, chỉ sờ nhẹ một cái đã khiến cho tên vệ sĩ của mình nằm trên mặt đất!
Bụp!
Bụp bụp!
Thanh âm đánh nhau không ngừng vang lên, Lương Siêu di chuyển nhanh như chớp, không ngừng thay đổi cách thức đấm cho ba tên còn lại chẳng khác nào bao cát!
Hoàn toàn không hề giống như đang đánh nhau mà giống như đang đùa giỡn thì đúng hơn!
Cuối cùng, dường như hắn đã chơi chán còn ba tên vệ sĩ kia cũng không thể chịu nổi nữa.

Hắn đấm 3 cú đầy uy lực khiến cho ba tên vệ sĩ lần lượt bay ra khỏi biệt thự!
Nếu như Tấn Thiên Hải không phản ứng nhanh, vội vàng né tránh thì hiện tại ông ta đã bị ba tên vệ sĩ đè chết rồi!
Sau khi xử lý xong 4 tên, cơn giận đè nén trong lòng cũng có chỗ để xả.

Hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn Tần Thiên Hải, chậm rãi đi từng bước về phía ông ta.
“Cậu, cậu muốn làm gì?”
Tần Thiên Hải cố ra vẻ bình tĩnh nhưng Lương Siêu không hề quan tâm ông ta có đang giả vờ hay không: “Tôi nói rồi, tôi chỉ muốn một lời giải thích thôi nhưng xem ra bây giờ ông rất không hợp tác.”
Nói xong, hắn giơ tay định động thủ.
Tuy rằng Tần gia không phải là thủ phạm trực tiếp gây tổn thương cho em gái hắn nhưng cũng coi như đồng phạm gián tiếp, hơn nữa ông ta còn dám sỉ nhục dòng dõi Thiên Y!
Lương Siêu nghĩ cho dù không đánh chết ông ta cũng không sao, coi như dạy cho ông ta một bài học.
Thế nhưng khi hắn định ra tay.

“Anh…”
Một tiếng gọi khẽ từ phía sau truyền đến, Lương Siêu quay đầu lại nhìn thì thấy Lương Nghiên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.

Trông cô bé yếu ớt tới mức có thể bị gió thổi bay đi bất cứ lúc nào, cô bé đang dựa vào tay vịn cầu thang lắc đầu với hắn.
“Anh, anh đừng có đánh nhau vì em được không?”
“Có thể được gặp lại anh chính là sự ưu ái lớn nhất của ông trời rồi.

Anh hãy quên chuyện trước đây đi, đừng làm tổn thương người khác thêm nữa, Nghiên Nghiên không muốn thấy anh bị thương…”
“Hít…”
Nghe vậy, Lương Siêu hít một hơi thật sâu.
Sau khi do dự một lúc, cuối cùng hắn cũng không ra tay nữa mà chỉ lạnh lùng nhìn Tần Thiên Hải và 4 tên vệ sĩ.
“Mau đưa theo 4 tên phế vật kia cút đi!”
“Hừ!”
“Tên nhóc họ Lương kia, đừng tưởng rằng bày trò biểu diễn chút quyền cước đó là có thể diễu võ dương oai trước mặt tôi!”
“Từ nay về sau, tôi coi như chính thức hủy bỏ hôn ước giữa cậu và Nhược Đồng.

Tôi đã đưa tiền cho cậu rồi, sau này hai bên chúng ta không còn nợ nhau nữa!”
Nói xong, Tần Thiên Hải nhận ra Lương Siêu vẫn đang kìm nén cơn giận nên ông ta cũng không muốn ở lại thêm bất cứ giây phút nào nữa, vội vàng đưa 4 tên vệ sĩ rời đi.
Ông ta cũng biết rằng giới trẻ bây giờ rất bốc đồng cho nên nếu như hắn không kìm được cơn giận mà đánh ông ta thì ông ta thật sự không còn mặt mũi nào nữa trong giới kinh doanh nữa.
Về phần 4 tên vệ sĩ kia, 4 tên liên thủ với nhau mà lại không đánh thắng được thằng nhãi kia.

Cứ để cho bọn họ tự sinh tự diệt thôi, ông ta tuyệt đối không xen vào nữa.
“Anh.”
Thanh âm nhẹ nhàng tiếp tục vang lên, Lương Nghiên muốn đi tới nhưng mới đi được 2 bước, chân cô bé như nhũn ra, suýt ngã xuống mặt đất.
“Nghiên Nghiên!”
Lương Siêu lo lắng tới mức kêu to, hắn vội phi tới đỡ lấy Lương Nghiên, thậm chí còn ném cho cô bé một ánh mắt trách móc.
“Không phải trước đó anh đã để em nằm nghỉ ngơi dưỡng sức, không được chạy lung tung rồi sao, sao em lại không nghe lời thế?”
“Nếu như còn như vậy nữa thì sau này anh sẽ mặc kệ em đấy.”
Vừa nghe vậy, Lương Nghiên lập tức mím môi, nhíu mày, nước mắt rơi xuống.
Dáng vẻ đáng thương đó giống như dáng vẻ làm nũng trước đây của cô bé.
Thấy thế, cơn tức giận trong lòng Lương Siêu chợt tiêu tan, hắn ôm cô bé vào lòng.
“Nghiên Nghiên, ngoan nào, đừng khóc nữa.”
“Là do anh nói sai, anh sẽ chăm sóc cho em bất cứ lúc nào được không?”
“Vâng!”
Lương Nghiên ra sức gật đầu rồi ôm chặt lấy Lương Siêu.
Trong ấn tượng của cô bé, thứ ấm áp nhất trên đời này chính là vòng ôm ấm áp của anh trai.


5 năm trôi qua, cuối cùng cô bé cũng có thể cảm nhận được điều này, thật hy vọng cái ôm này sẽ kéo dài mãi mãi.
Nửa tiếng sau.
“Em gái, sắp đến giờ ăn tối rồi, anh nấu gì đó cho em ăn nhé?”
“Được ạ!”
Lương Nghiên cười nói: “Em muốn ăn mì do anh làm, chúng rất ngon!”
“Được rồi, anh sẽ làm cho em! Bảo đảm còn ngon hơn cả trước đây!”
Trong 5 năm bái sư học nghệ, Lương Siêu phụ trách 1 ngày 3 bữa.

Cuối cùng ngay cả người kén chọn như ông già cũng phải giơ ngón tay cái khen ngợi hắn.
Cho nên chắc hẳn tài nấu nướng của hắn mạnh hơn 5 năm trước một chút.
Lương Siêu nấu cơm còn Lương Nghiên đứng bên cạnh nhìn, thỉnh thoảng cô bé cảm thấy hơi đau vì khẽ nhếch khóe miệng.
Tuy nhiên so với những vết thương khác, điều mà Lương Nghiên để ý nhất chính là khuôn mặt bị hủy hoại hoàn toàn của cô bé…
Nhìn con quái vật xấu xí phản chiếu qua gương, cô bé khóc nức nở.
“Anh…”
“Anh nói rằng có thể trị cho gương mặt của em là thật sao?”
Động tác nấu cơm của Lương Siêu chợt dừng lại, trong lòng hắn đau đớn.
Hắn lập tức cười nói: “Đúng vậy, đương nhiên là thật rồi, hôm qua anh đã hứa rằng sẽ không lưa em mà.

Hiện tại y thuật của anh rất cao đấy.”
“Vậy sao qua một ngày rồi mà trông em vẫn xấu như thế?”
“Em, em không muốn nhìn thấy chính mình nữa!”
“Oa oa…”
Lương Nghiên càng nói càng khóc to hơn, Lương Siêu vội vàng dỗ dành: “Nghiên Nghiên, đừng khóc nữa, ngoan nào!”
“Như vậy đi, anh cam đoan với em lát nữa sau khi nấu cơm xong, anh sẽ đi ra ngoài mua thuốc.


Chỉ trong vòng 7 ngày, nhất định gương mặt của em còn đẹp hơn cả trước đây.”
“Thật sao?”
Lúc này, Lương Nghiên mới nín khóc một chút.

Cô bé nửa tin nửa ngờ nhìn Lương Siêu gật đầu.
Cơm đã nấu xong.
Hai anh em còn chưa kịp ăn cơm thì tiếng chuông cửa lại vang lên, cơ thể của Lương Nghiên vô thức căng chặt lại, trên gương mặt lộ vẻ sợ hãi khiến cho Lương Siêu nổi trận lôi đình.
5 năm qua, em gái hắn không chỉ bị tổn thương về mặt thể chất mà còn tinh thần cũng bị tàn phá nặng nề!
Làm sao hắn có thể không báo thù này được?
Nếu như thật sự quên đi thì hắn còn mặt mũi nào làm anh trai nữa!
Mở cửa ra, thấy người đứng ở cửa là Trần Tam Tỉnh thì vẻ mặt của hắn mới tốt lên một chút.
Tuy nhiên Trần Tam Tỉnh rất nhanh đã phát hiện ra điều bất thường, nhìn thấy đại sảnh hỗn loạn cùng với vẻ mặt khó coi của Lương Siêu, đặc biệt là tấm séc cùng với tấm thẻ ngân hàng trên mặt đất cũng đủ để ông ta đoán ra được một chút.
“Lương Thần y, có phải người tên Tề Tuyết kia đã tới đây không?”
“Người này tới gây chuyện với ngài sao?”
“Không phải.”
“Là Tần Thiên Hải tới đây.”
“Cái gì? Ông ta dám dẫn người tới đây gây chuyện với ngài sao?”
Trần Tam Tỉnh nhất thời vô cùng giận dữ liền mắng chửi.
“Chết tiệt, trước đó tôi còn đáp ứng với ông ta rằng rất vinh hạnh khi được tham gia bữa tiệc sinh nhật lần thứ 50 của ông ta! Tôi sẽ đi từ chối ông ta ngay bây giờ! Hơn nữa, ông ta đừng mong bữa tiệc này được diễn ra suôn sẻ!”