Tru Tiên Chi Thượng

Chương 5: C5: Toái thần thủ




Nhìn Kinh Nhất Mộng đã không còn sự sống, đám người Kim Quảng không thể tin được Kinh Nhất Mộng nửa bước tiên nhân trong lời đồn lại chết như thế này?

Chết trong tay một đám võ giả bọn họ?

Nhưng đám Kim Quảng cũng không tự mãn, bởi vì họ biết rất rõ rằng bọn họ có thể giết Kinh Nhất Mộng một cách dễ dàng như vậy là nhờ vào sự chỉ điểm của

Sở Dạ.

Khi bọn họ nhìn về phía Sở Dạ lần nữa, trong mắt mọi người đều có thêm vài phần kính sợ.

Ngay khi đám Kim Quảng nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, thì lại phát hiện ánh mắt của Sở Dạ vẫn luôn nhìn vào căn lều rơm trống rỗng kia.

Một lúc lâu sau, Sở Dạ đột nhiên nói: “Đây là phép thử sao?” Nhìn theo ánh mắt của Sở Dạ, phía lều rơm rõ ràng không có một bóng người. Vào lúc mọi người đều đang nghi hoặc.

Lại nghe thấy giọng nói của Sở Dạ vang lên: “Thế nào, một kẻ loài người như †a cũng đáng để người tu hành các ngươi kiêng kị à?”

“Kiêng kị? Ngươi còn chưa xứng đâu.” Cùng với một giọng nói nhẹ nhàng như chim vàng anh vàng lên.

Hai bóng người một nam một nữ đột nhiên xuất hiện trong lều rơm trống rỗng kia.

Hai người này rõ ràng không giống Kinh Nhất Mộng.

Kinh Nhất Mộng cùng lắm chỉ được coi là một kẻ ngụy tu hành, nhưng hai người trước mặt đây là người tu hành hàng thật giá thật.

Thực lực vượt xa Kinh Nhất Mộng.


Một nữ tử có khí chất lạnh lùng, nhan sắc vô song trong số đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Sở Dạ: “Nếu không phải biểu hiện vừa rồi của ngươi khiến †a có chút kinh ngạc. Ngươi thậm chí còn không có tư cách để ta xuất hiện.”

“Nhưng bây giờ, ta có thể cho ngươi một cơ hội sống sót.”

Lời đe dọa của nữ nhân khiến đám Kim Quảng phải cảnh giác trở lại.

Tất cả bọn họ đều lùi về phía sau, tiến lại gần Sở Dạ, bảo vệ Sở Dạ ở phía sau, sợ hai người phía trước đột nhiên ra tay.

Dưới sự bảo vệ của đám Kim Quảng, Sở Dạ chậm rãi đứng dậy từ bên xe ngựa, đầu tiên giơ ngón tay lên xoa xoa sống mũi, sau đó nhìn hai người cách đó không xa, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Nói như vậy, ngươi cũng đến để giết ta?”

Nữ nhân không phủ nhận, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Muốn giết ngươi hay không đều là việc của ta.”

“Điều kiện tiên quyết là ngươi phải nói cho ta biết ngươi làm sao biết được mệnh môn của Kinh Nhất Mộng ở đâu?”

Sở Dạ nhìn thẳng vào nữ nhân, trầm giọng nói: “Bất kỳ giao dịch nào cũng cần có một mức giá tương ứng.”

“Muốn tìm hiểu bí mật trên người ta, ngươi có khả năng trả giá không?”

Đáp lại câu trả lời của Sở Dạ, giọng nói của nữ nhân kia vẫn không thay đổi, nhưng sát ý thực sự lại bắt đầu hiện lên một cách vô hình: “Dường như ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình?”

“Vậy sao?”

“Ta lại không cảm thấy tình cảnh của ta có gì không ổn.”

Vừa dứt lời, còn chưa kịp để hai người nọ phản ứng, Sở Dạ đã biến mất tại chỗ.

Chờ cho đến khi nữ nhân kia lại nhìn rõ bóng dáng của Sở Dạ, nàng ta mới phát hiện Sở Dạ đã xuất hiện trước mặt mình.

Chỉ thấy Sở Dạ vươn tay đến bóp lấy cổ nữ nhân. Khiến nàng ta không thể giấy dụa được.

Nữ nhân hoảng sợ phát hiện, trong khoảnh khắc nàng ta bị Sở Dạ túm lấy cổ, chân nguyên trong cơ thể giống như bị giam cầm, không thể điều khiển được.

Giờ phút này nam tử bên cạnh cũng sửng sốt, hắn ta hoàn toàn không ngờ tốc độ của Sở Dạ lại nhanh như vậy.

Một lúc sau, nam tử mới lấy lại phản ứng, lập tức rút trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, chém về phía Sở Dạ.

“Rắc!”

Nhưng một tiếng giòn tan vang lên, Sở Dạ chỉ dùng hai ngón tay để bắt lấy lưỡi trường kiếm mà không tốn chút sức lực nào, Sở Dạ bẻ gãy lưỡi kiếm, ném ngược trở lại, dùng lưỡi kiếm gãy đâm xuyên qua cổ họng nam tử. Chỉ dùng một chiêu, Sở Dạ đã giế.t chết một người tu hành.

“Ngươi ngươi..."


Nữ nhân nhìn Sở Dạ với ánh mắt sợ hãi.

Thân thể đang bị giam cầm không khỏi run rẩy.

Sức mạnh của Sở Dạ hoàn toàn khác với tình báo mà bọn họ nhận được.

Thậm chí còn vượt xa dự kiến của bọn họ.

Nhưng ngoại trừ từ “ngươi” ra.

Nữ nhân không còn lời nào để nói nữa.

Có lẽ cảm nhận được sự đáng sợ của Sở Dạ, nữ nhân này sợ hãi bản thân cũng sẽ chịu chung số phận.

Vì vậy, nữ nhân không dám nói nữa. Cho đến khi sức lực trong tay Sở Dạ không ngừng tăng lên. Cuối cùng nữ nhân kia mới lấy lại phản ứng.

Thời điểm con người sợ hãi, dù nói cái gì, làm cái gì, đều là để cố gắng cứu vấn tình thế mà bọn họ cho rằng có thể cứu vãn được.

“Phụ thân của Triệu Tiến là trưởng lão Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi, ngươi không nên giết hắn ta.”

“Sau đó thì sao?”

Nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của Sở Dạ, nữ nhân cảm nhận được sự thờ ơ ở nơi sâu thẳm trong mắt hẳn.

Trong lòng nàng ta có chút luống cuống.

“Ta là Thẩm Nhu Nhi của Lăng Tiêu Kiếm Các, sư tôn của ta là phong chủ Thất Tuyệt Phong của Lăng Tiêu Kiếm Các, ngươi đã giết Triệu Tiến, nếu lại giết †a, nhất định sẽ bị Lăng Tiêu Kiếm Các đuổi cùng giết tận.”

“Chuyện này không có lợi gì đối với ngươi.”


“Không bằng ngươi thả ta đi.”

“Ta có thể giúp ngươi che đậy cái chết của Triệu Tiến, cầu xin Lăng Tiêu Kiếm Các hủy bỏ lệnh đuổi giết ngươi, thậm chí có thể khiến Ninh Dao thành hôn với ngươi.”

“Có mối quan hệ này, nói không chừng ngươi còn có thể đến Lăng Tiêu Kiếm Các tu hành” Lời Thẩm Nhu Nhi nói đã chứng minh sự xuất hiện của nàng ta là vì Lăng Tiêu Kiếm Các đứng phía sau Ninh Dao, nhưng những lời tiếp theo Sở Dạ nói ra lại khiếm Thẩm Nhu Nhi hoảng hốt.

“Ngươi là ai, đến từ đâu, quan trọng lắm sao?”

Thẩm Nhu Nhi còn chưa kịp trả lời, Sở Dạ đã đưa ra đáp án.

“Không quan trọng.”

“Ta chỉ muốn giết người.”

“Rắc!”

Một âm thanh sắc bén vang lên, Sở Dạ trực tiếp bẻ gãy cổ Thẩm Nhu Nhi mà không chút do dự. Thứ bị bóp nát còn có nguyên thần của Thẩm Nhu Nhi.

“Toái Thần Thủ, tài nghệ đến từ thần ma viễn cổ.” “Có thể bóp c/hết thần ma.” “Dùng để giết một kẻ tu hành dường như hơi phí.”

Vừa lẩm bẩm, Sở Dạ vừa thả tay ra, để thi thể Thẩm Nhu Nhi rơi xuống, sau đó xoay người đi về phía xe ngựa.

Trước ánh mắt kinh ngạc của đám người Kim Quảng, hắn chỉ nói một câu: “Tiếp tục lên đường.”