Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Chương 13: 13: Đi Nhờ Xe





Hai người đứng đợi xe ở cửa bệnh viện khoảng nửa giờ, đến khi Thịnh Ninh bị phơi nắng đến mức mê man thì một chiếc xe jeep quân dụng màu xanh lục dừng trước mặt các cô.“ Đồng chí Thịnh Ninh ?” Thẩm Kiến Quốc từ trên xe nhảy xuống, nhìn cô thân thiện.“Thẩm Doanh trưởng, sao anh lại tới bệnh viện?” Trương Hồng Mai hưng phấn dùng khuỷu tay huých nhẹ Thịnh Ninh một chút, nhỏ giọng nói: “Người cậu thích kìa.”Thịnh Ninh cười khổ, thì ra việc lúc trước cô thích Thẩm Kiến Quốc lại rõ ràng như vậy đến cả Hồng Mai đều biết.

Chỉ là bây giờ cô không thích anh ta nữa, chỉ cần nghĩ đến kiếp trước Thẩm Kiến Quốc cưới Tần Thúy Phân, trong lòng cô liền sinh ra khoảng cách và hoảng loạn.“ Đúng lúc có việc đi qua nơi này.” Kỳ thật là anh cố ý tới xem Thịnh Ninh, từ lần trước cô lớn mật tới tìm anh thổ lộ, về sau hình bóng của cô liền bá đạo chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của bản thân không thể xoá bỏ, không có lúc nào là không tra tấn anh.

Mới đầu anh còn cảm thấy chính mình nhất định bị điên rồi, bằng không như thế nào sẽ đối với một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi ngày nhớ đêm mong.


Đêm qua khi nhìn thấy cô từ trên sân khấu rơi xuống, trái tim của anh như ngừng đập.

Lúc ấy anh mới hiểu được thì ra bản thân mình đã động lòng với cô gái nhỏ lớn mật này rồi.

Thẩm Kiến Quốc ánh mắt sáng quắc nhìn Thịnh Ninh, không cách nào che được sự tán thưởng và tình cảm trong đáy mắt, sao cô lại có thể xinh đẹp như vậy, lại còn đáng yêu như thế cơ chứ?Dưới ánh mặt trời, da thịt Thịnh Ninh trắng nõn kiều nộn bị phơi đến đỏ bừng, một đôi mắt thu thủy long lanh phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói.

Thẩm Kiến Quốc nội tâm luôn cứng rắn, lúc này vì cô mà dần trở nên mềm mại.“Để tôi đưa các cô trở về!”Thịnh Ninh vô ý thức cắn cắn cánh môi đỏ mọng, trong ánh mắt chờ đợi của Trương Hồng Mai gật đầu đồng ý.Xe jeep từ cửa bệnh viện phóng vụt đi, Từ Khải Cương ở bên trong đang nói chuyện cùng lãnh đạo bệnh viện, ánh mắt anh liếc qua đúng lúc nhìn thấy sườn mặt của Thịnh Ninh.“A! Thẩm Kiến Quốc, Thẩm Kiến Quốc……” Viện trưởng bệnh viện ở phía sau nhìn theo chiếc xe jeep đã đi xa hô to vài tiếng, đáng tiếc khoảng cách khá xa không nghe thấy được.“Tiểu tử này nói là đến thăm ta, như thế nào còn chưa nhìn đến ta đã chạy rồi?” Viện trưởng tức dận đến dậm chân, nói xong quay lại mới phát hiện “Diêm Vương sống” hình như tâm tình cũng không tốt lắm?“ Cậu xem tôi, bị tức giận làm cho hồ đồ.” Viện trưởng lắc đầu: “Từ đoàn trưởng, cậu mỗi tháng bắt buộc phải đến bệnh viện kiểm tra một lần, đây là đại thủ trưởng tự mình ra mệnh lệnh.

Nếu cậu lần nữa không tới, đừng trách tôi đi cáo trạng.”“Đã biết!” Từ Khải Cương gật đầu đáp ứng, khuôn mặt dương cương soái khí, nghiêm túc làm người ta muốn tránh xa ba bước.“Được được, tôi cũng không muốn dong dài, đám binh lính các cậu cho lên chiến trường một đám kêu gào đòi sống đòi chết với kẻ địch.


Cho các cậu tới bệnh viện thì như muốn mệnh vậy ." Viện trưởng cũng không nhiều lời nữa, tiễn Từ Khải Cương đi, dẫn người của mình đi vào.Từ Khải Cương người này được mệnh danh là “Diêm Vương sống” tiếng tăm lừng lẫy trong quân khu, vừa mới từ trên chiến trường Nam Cương trở về.

Các thủ trưởng cấp cao của quân khu đều coi cậu ta như bảo bối.

Cái này cũng khó trách, cậu ta có sức chiến đấu mạnh, biết cầm quân lại không có tật xấu bất lương gì.

Những điều này đối với bộ đội rất quan trọng, cậu ta quả thực chính là nhân tài.


Ông còn nghe nói, tuy rằng Từ Khải Cương xuất thân từ nông thôn, nhưng được không ít lãnh đạo nhắm đến muốn cho hắn làm con rể!Viện trưởng nghĩ đến khuôn mặt Từ Khải Cương như khối băng ngàn năm không đổi kia trong lòng thở dài.Hiện tại quốc gia cải cách mở cửa, xã hội cũng thoáng hơn.

Các cô gái trẻ tuổi đều thích những chàng trai như Thẩm Kiến Quốc, người bình thường nhìn thấy Từ Khải Cương còn bị doạ sợ muốn chết huống chi là các cô gái.Thẩm Kiến Quốc lái xe đưa hai người đến Sư Bộ, khi xe còn cách cửa lớn khoảng một nghìn mét, Thịnh Ninh vội vàng bảo Thẩm Kiến Quốc dừng xe lại.“Làm sao vậy?” Thẩm Kiến Quốc nhăn mày đẹp nhìn cô..