Trọng Sinh 80: Cô Vợ Xinh Đẹp Muốn Đổi Đời

Chương 3: 3: Xác Chết Sống Lại





Người phụ nữ sợ hãi, má hơi run rẩy, đột nhiên nhặt lên một con dao từ dưới mặt đất, đây là dao dùng để giết gà trong lễ tế máu, rồi đặt nó ngay cổ mình, bước nhanh đến mép huyệt mộ, hét lên: “Nếu dám chôn cô con gái đã sống lại của tôi vào trong đất, tôi sẽ chết tại nơi này, để máu của một người đàn bà hèn mọn như tôi làm ô uế phong thủy tốt đẹp của nhà ông!”
Vào những năm 80, mấy người dân quê ở vùng núi xa xôi tin cái này nhất, phụ nữ tái hôn là những người bẩn thỉu mang vận xui.

Người đàn ông sợ hãi ngừng bước, Trác Huyên giật mình, muốn đi tới cướp con dao từ tay người phụ nữ.

Người phụ nữ trông như đi đứng không vững vậy mà lại nhanh nhẹn né sang một bên, hét lên với người đàn ông: “Tôi sẽ trả lại toàn bộ sính lễ, cho ông thêm ba cân gạo kê! Tôi có thể làm chủ ở đây! Nếu ông dám bước xuống một bước nữa, tôi sẽ lập tức tự sát!”
Người đàn ông bị ép, đành xoay người lại.

Mụ đàn bà đó chết thì ông ta chẳng quan tâm, nhưng ông ta đã đào huyệt mộ của con trai lên, định đem đứa con gái đáng lẽ phải chết từ lâu kia chôn cùng, nếu máu của thứ đàn bà bẩn thỉu kia văng vào đất phong thủy của con trai mình, sau này cả nhà họ sẽ gặp phải xui xẻo mất.

Có khi còn mất cả mạng.

Tuyệt đối không thể để mụ ta làm ô uế đất nhà mình.

“Được…được rồi, nhớ kỹ bồi thường nhà tôi ba cân gạo kê!” Ông ta chỉ có thể giận dữ rống lên, vớt vát một chút cái gọi là mặt mũi của người đàn ông.


Trác Huyên chẳng quan tâm tới, thấy người đàn ông chịu thua, cô vội vàng cướp con dao lại, đỡ người phụ nữ đi ra ngoài.

Gương mặt già nua của người phụ nữ tràn đầy nước mắt, bàn tay chai sần sờ vào mặt Trác Huyên: “Vân Vân nhà ta vẫn có thể sống đến giờ, đúng là ông trời có mắt!”
Trác Huyên gật đầu hùa theo.

Có trời mới biết rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Ồn ào một phen, tới lúc trở về “nhà”, Trác Huyên nằm xuống cái giường đất vừa lạnh vừa cứng, cô chính thức kết luận: mình được tái sinh hoặc là du hành thời gian, nhưng không biết cuối cùng là thuộc loại nào trong hai loại đó.

Cô cũng không dám hỏi, nghe sơ qua thì đây là một vùng thôn quê ở những năm tám mươi.

Thân thể này trẻ hơn thân thể đi tự tử trước kia của cô tầm 3-4 tuổi, chắc là mười lăm - mười sáu.

Tệ hơn nữa là cô không có bất kỳ ký ức nào thuộc về “Vân Vân”, chỉ có của bản thân cô.


Dùng ý thức của Trác Huyên để hành động giống Vân Vân, khổ quá mà.

Vả lại, cô có cảm giác là nếu mình không mau chóng quay về, cô sẽ bị kẹt lại thôn quê nhỏ này, trở thành sự tồn tại có một không hai.

Chỉ với một màn “xác chết sống lại” đã đủ để gây ấn tượng với tất cả mọi người rồi, chưa kể, không có trí nhớ của Vân Vân, không biết Vân Vân sống như nào, thậm chí cô còn còn không biết sống ở nông thôn là sống kiểu gì.

Mịa nó, cái vùng lạc hậu này!
Đến cơm tối, Trác Huyên trợn mắt nhìn mẹ mình kích động hô to phải làm đồ ăn ngon cho cô, muốn an ủi tâm hồn mỏng manh của cô.

Sau khi ôm một đống củi và mở hộp thông gió, mẹ cô run rẩy bưng bát trứng luộc tới, bên trên còn phết một ít đường nâu.

Hai đứa nhóc bên cạnh nhìn chằm chằm quả trứng như muốn lồi cả mắt.

Dựa vào số tuổi thì chắc là em của Vân Vân, đặc biệt là cô em gái kia, ngoại trừ ước ao, trong mắt còn có sự ghen tỵ.

Tuổi thật của Trác Huyên còn lớn hơn tuổi của cơ thể này, cô hiểu, nếu phiên dịch dựa theo ngôn ngữ ở hiện đại thì sẽ là “hâm mộ” và “cực kỳ ghen ghét”.

Cái này…