Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 96




Nói cũng nói tới nước này rồi, Cầm Minh không hề giữ lại gì với cô, Thẩm Tiêu cũng không để tâm mà nói cho anh ta thứ cô tìm kiếm chính là gì: “Thứ tôi muốn tìm chính là phương pháp điều chế Diệu Thanh Đan, đây là đan dược tăng tuổi thọ, tổng cộng cần tám vị thuốc quý gồm Thánh Thú Tiên Tuyền, Huyết Vân Linh Tham, Phật Thủ Diệp, Vô Cấu Đằng, Tam Bảo Ngọc Căn, Viêm Diễm Thảo, Phong Ngọc Linh Hoa, Mộng Yểm Tinh Hoa. Hiện tại tôi đã có Thánh Thú Tiên Tuyền, Viêm Diễm Thảo, chỗ sư phụ anh có Phật Thủ Diệp. Còn lại năm vị thuốc khác. Tôi vốn định rời Đại Thịnh đến quốc gia khác tìm kiếm, hiện tại xem ra việc cấp bách, vẫn phải rời dãy núi Vạn Thú này trước là tốt nhất.”Cầm Minh gật đầu, hết thảy anh ta đều nghe Thẩm Tiêu. Nhưng lúc này Phong Diễn vẫn luôn không có động tĩnh gì lại mở miệng dùng ngôn ngữ loài người rất trúc trắc nói: “Trong dãy núi Vạn Thú có Vô Cấu Đằng.”

Thẩm Tiêu: “?”

Cô nhìn về phía Phong Diên: “Mi có thể nói?”

Phong Diên với thân thể vẫn là tiên hạc phẩy phẩy đôi cánh mới mọc, nói lời cảm ơn với Cầm Minh: “Linh khí vừa rồi.” Miệng nó vẫn không quá lưu loát: “Hồi phục cánh bị gãy của tôi, tu vi đột phá. Cảm ơn.”

Thái độ của Phong Diên đối với Cầm Minh là rất biết ơn, đối với Thẩm Tiêu thì nó vẫn trước sau như một không thích, nhưng Thẩm Tiêu nói ra phương pháp điều chế Diệu Thanh Đan để nó biết, nó vẫn phải đưa ra hồi báo: “Tôi biết làm sao có Vô Cấu Đằng.”

Chuyện này có hơi trùng hợp.

“Vận may của tôi tốt như vậy?” Tốt đến mức làm cho Thẩm Tiêu có chút hoài nghi.

“Không phải.” Phong Diên khó khăn giải thích một phen, Thẩm Tiêu mới hiểu được sao lại thế này.

Vô Cấu Đằng này thật đúng là không phải cô có vận may tốt, mà là thứ này có hơi không giống những thiên tài địa bảo khác.

Gốc cây khác nào cũng là tinh hoa, một khi bị ngắt lấy, vậy không còn. Thứ trân quý nhất của Vô Cấu Đằng chính là chất lỏng ẩn chứa trong nó, thân dây leo không có tác dụng gì. Bạn chỉ chém một khúc xuống, hoặc là chém thân thể dây leo, chừa lại bộ rễ cũng sẽ không phá hư tính trọn vẹn của thứ này.

Bởi vậy các yêu thú trong dãy núi Vạn Thú còn có một ước định… ai cũng không cho phép đào Vô Cấu Đằng. Mỗi mười năm cho phép người một bộ tộc cắt Vô Cấu Đằng lớn bằng ngón áp út. Về phần người tộc này là ai, đến lúc đó đương nhiên xem thực lực.

Nói ngắn gọn, bởi vì các yêu thú trong núi Vạn Thú đều dựa theo trật tự này, hiện tại cây Vô Cấu Đằng đó vẫn còn tồn tại tốt.

“Tôi chỉ có thể dẫn cô đến nơi đó, lấy như thế nào, vẫn phải xem hai người.” Phong Diên nói.

Thẩm Tiêu nghe xong, cảm thấy có hơi khó giải quyết. Cô muốn Vô Cấu Đằng không sai, nhưng cây leo này đã bị các yêu thú của dãy núi Vạn Thú đánh dấu, cô muốn đi đụng chạm, vậy không phải là địch với tất cả yêu thú sao?

“Cách thời gian tranh đoạt mười năm một lần, còn có bao nhiêu thời gian?” Thẩm Tiêu hỏi Phong Diên nói. Mạnh mẽ cướp lấy cô cảm thấy không được, nhưng nếu dùng đồ trao đổi, đi con đường vòng vèo, nói không chừng có cách.

“Cách lần tranh đoạt trước, vừa qua sáu năm.” Phong Diên nói.

Không phải thời điểm lập tức đi ra tranh đoạt, cũng tốt, nếu không Thẩm Tiêu thật sự hoài nghi có phải cô lấy lộn kịch bản rồi hay không, đi con đường người được trời ưu ái.

“Nếu còn bốn năm vậy không vội đi vô giúp vui.” Thẩm Tiêu nói.

“Hiện tại đi cũng được.” Cầm Minh nói: “Tôi có thể mang Vô Cấu Đằng toàn vẹn tới.”

Biết Cầm Minh không phải người tự đại, nếu anh ta nói như vậy, vậy nghĩa là anh ta chắc chắn có thể làm được. Về phần cái giá để làm được là bao nhiêu, vậy lại là chuyện khác.

Thẩm Tiêu không muốn bởi vì d.ục vọng riêng của mình khiến anh ta rơi vào khốn cảnh: “Không cần. Quy tắc do các yêu thú giữ, chúng ta không cần đi phá hư. Có đôi khi, vẫn dựa theo quy tắc trò chơi để làm việc thì thỏa đáng hơn.”

Đúng lúc này, khung trò chuyện riêng của Thẩm Tiêu có động tĩnh.

Là Chử Đình gửi tới, dường như anh đang xác định Thẩm Tiêu có chuyện gì hay không, chỉ gửi một dấu “.”.

“Người còn sống. Cầm Minh đột phá. Nhân họa đắc phúc, còn biết tin tức của Vô Cấu Đằng.” Thẩm Tiêu thuật lại sơ lời nói của Phong Diên cho Chử Đình: “Trận chiến tranh giành Vô Cấu Đằng kế tiếp diễn ra vào bốn năm sau, tôi nghĩ tôi có cần đi vùng đầm lầy bên cạnh Đại Thịnh nhìn thử hay không.”

“Tu vi của Cầm Minh thế nào?” Chử Đình hỏi.

“Không rõ lắm.”

“Nếu để dẫn theo cô chạy trốn, vấn đề này không lớn, cô có thể ở lại dãy núi Vạn Thú.” Chử Đình nói xong, gửi một tên người cho Thẩm Tiêu: “Cô đi tìm anh ta, trong tay anh ta có Tầm Trân Bàn của Thái Ất. Nếu anh ta không sống lại, cô có thể dựa theo thời gian thuê bảo khí của anh ta, cướp đoạt cả dãy núi Vạn Thú.”

Thẩm Tiêu bên này còn chưa trả lời xong, một khung trò chuyện lại sáng lên.

Là ông anh số một bảng mỹ thực.

“Xin hỏi còn thịt yêu thú không?” Ông anh số một bảng nho nhã lễ độ: “Lần trước cô bán cho tôi đã hết sạch rồi.”

“Nhanh như vậy?” Thẩm Tiêu nhớ rõ lúc trước mua thịt yêu thú ở Vương Đô, sáu mươi phần trăm đều vào túi anh ta.

“Có rất nhiều khách cảm thấy hứng thú với thịt yêu thú.” Ông anh số một bảng nói.

“Đáng tiếc tình huống hiện tại của tôi có hơi không quá tốt, tạm thời không có thịt yêu thú để bán.” Thẩm Tiêu xin lỗi nói: “Nếu có tôi liên hệ anh sau.”

“Cũng không nhất định phải là thịt yêu thú, chỉ cần là nguyên liệu nấu ăn chứa linh lực đều được.” Số một bảng nói: “Tôi đều muốn thu mua.”

“Được.”

Trò chuyện với số một xếp hạng xong, Thẩm Tiêu đi xem cửa hàng của ông ta, khu bình luận phần lớn là lời khen ngợi thịt yêu thú. Nhìn lại cửa hàng của cô, trước kia xếp hơn bốn ngàn, hiện tại đã bị dồn tới hơn năm nghìn.

Có chút bất đắc dĩ khép lại trang này, Thẩm Tiêu cân nhắc lời Chử Đình nói một hồi.

Tài nguyên trong dãy núi Vạn Thú không thể nghi ngờ là phong phú, hiện tại cô không tính là lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, ở lại trong này tìm báu vật cũng không phải không được.

Thử đi chọc khung trò chuyện của người mà Chử Đình giới thiệu một chút, không nghĩ tới đối phương cũng mở một một cửa hàng tạp hoá.

Thẩm Tiêu nói chuyện mình muốn thuê Tầm Trân Bàn với anh ta, người nọ nói: “Là Chử Đình giới thiệu hả? Còn là con gái? Thật sự là chuyện hiếm thấy. Tôi cho người khác thuê một ngày 1000, cho cô thuê 800 đi. Hiện tại cô có thể dùng bao nhiêu tích phân?”

“Một vạn ba.”

“…” Bên kia vèo một cái: “Được lắm. Tôi sắp treo rồi, cô chuẩn bị giành đấy.”

Lúc này Thẩm Tiêu ấn vào trang cửa hàng của anh ta.

Người nọ treo một vạn ba tích phân, không biết có phải tích phân này loại bỏ một đám người hay không, hơn nữa vì đột nhiên treo lên, Thẩm Tiêu rất thuận lợi cướp được.

Khi Tầm Trân Bàn vừa đến tay cô, cô tiện tay ấn nhắc nhở thu về của hệ thống: “Thái Ất Tầm Trân Bàn, thu về 10000 tích phân, có thu về hay không?”

Đó là một thứ tốt.

“Mua được rồi. Thứ này cô dùng trước đi, sau này trả lại cho tôi. Hiện tại cô tùy tiện treo yết giá món này một vạn ba, tôi trả lại tích phân này của cô cho cô trước. Về phần tiền thuê, chờ sau này khi cô trả lại cho tôi, chúng ta hãy tính.” Người quen kia lại nói.

“Được, cảm ơn.” Thẩm Tiêu cảm ơn nói.

Đối phương có thể treo một vạn ba cho cô thuê ngay, không cần tiền thế chấp linh tinh gì đó, chỉ sợ vẫn là bởi vì mặt mũi của Chử Đình.

Thẩm Tiêu treo đồ ở trong cửa hàng mình, lại đi chọc Chử Đình, nói với anh cô đã lấy được Tầm Trân Bàn: “Cảm ơn. Bên tôi giành được, đến lúc đó chia anh một nửa.”

Thu hồi mạch suy nghĩ từ trung tâm mua sắm, Phong Diên và Cầm Minh ở bên cạnh đều đang nhìn cô.

“Kế tiếp chúng ta đi đâu?” Cầm Minh hỏi cô nói: “Phải về Đại Thịnh sao?”

Thẩm Tiêu cầm Tầm Trân Bàn ra: “Trước không vội.”

Tầm Trân Bàn đó có hơi giống như Bát Quái Bàn, xung quanh từng phương hướng đều có, ở giữa có kinh vĩ tuyến. Lúc này giữa có thêm một ánh sáng xanh, chi chít như sao trên trời. Có ánh sáng rất sáng, có ánh sáng thì rất ảm đạm.

“Đây là gì?” Phong Diên nghiêng đầu, nhìn không hiểu lắm.

Cầm Minh lại nhận ra: “Tầm Trân Bàn của Thái Ất?”

Thẩm Tiêu vui vẻ: “Anh nhận ra hả?”

“Ừ.” Sư phụ từng dùng.

“Biết dùng không?”

“Biết.” Trước kia sư phụ đi dạo thị trường giao dịch, chính là bảo anh ta cầm Tầm Trân Bàn đi khắp nơi tìm bảo bối.

“Vậy anh dạy tôi đi.” Thẩm Tiêu đưa Tầm Trân Bàn cho anh ta.

Vật cũ vừa vào tay, xúc cảm quen thuộc làm cho Cầm Minh xác định, đây là thứ lúc trước sư phụ từng dùng.

Mà Thẩm Tiêu nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, đột nhiên có hơi hiểu được, trước kia Chử Đình làm thế nào chỉ tốn 10 linh thạch đã mua được Phật Thủ Diệp…

“Những điểm ánh sáng màu xanh biếc này chính là vị trí xung quanh kỳ trân ẩn chứa linh lực.” Cầm Minh nói: “Hiện tại chúng ta đang đứng ở điểm giữa la bàn. Ví dụ điểm ánh sáng xanh này cách chúng ta gần nhất.”

Anh ta vừa nói vừa cầm Tầm Trân Bàn đi tới điểm xanh gần nhất, Thẩm Tiêu đi theo bên cạnh anh, bởi vì cô là người phàm không đi nhanh được, Phong Diên đại phát thiện tâm vác cô, sau khi hai người một chim bay qua một ngọn núi, vị trí của ánh sáng xanh đó gần bọn họ hơn một chút.

Chờ lại bay qua năm sáu đỉnh núi, bọn họ đi tới vị trí ánh sáng xanh mà la bàn chỉ dẫn… đó là một gốc cây ăn quả kết đầy trái. Dưới tàng cây không hề ít dấu chân, trái cây phía trên chỉ còn lại mấy quả linh tinh.

“Quả Thuý Ngọc.” Phong Diên mổ xuống, đưa cho Cầm Minh.

Cầm Minh lại đưa trái cho Thẩm Tiêu: “Cái này có thể ăn. Tuy rằng không phải linh quả đạt đến tiêu chuẩn, người phàm ăn vào cũng có lợi rất lớn.”

Thẩm Tiêu nhận lấy ngửi một cái, không có mùi gì. Cô há miệng cắn một ngụm, chất lỏng trong veo vào bụng, cả người đều ấm áp dễ chịu.

“Ăn ngon.” Thẩm Tiêu vừa ăn vừa nói: “Còn quả Thuý Ngọc này trong dãy núi Vạn Thú không?”

“Đương nhiên là có.” Phong Diên cũng vừa mổ vừa nói: “Bên cạnh tổ của tộc chúng tôi còn có ba cây.” Nói tới tổ của tộc, động tác miệng của Phong Diên cũng chậm dần.

Nó đã không còn nhà để về.

“Ba cây à. Vậy xem ra không phải thứ duy nhất.” Thẩm Tiêu bảo Cầm Minh nhổ cả cây quả Thúy Ngọc này lên.

“Một gốc cây quả Thuý Ngọc, giá thu về 100 tích phân, có thu về hay không?” Trung tâm mua sắm nhắc nhở.

Keo kiệt như vậy…

Thẩm Tiêu hái tất cả quả xuống, bởi vì không gian cửa hàng không bỏ cây vào được, trực tiếp bán cho trung tâm mua sắm.

Thu xong cây thứ nhất, ba người Thẩm Tiêu lại tiếp tục xuất phát tới điểm ánh sáng xanh gần nhất.

Điểm ánh sáng xanh thứ hai là một gốc cây nhân sâm núi trăm năm. Ở thế giới này không phải thứ gì tốt, giá thu về của trung tâm mua sắm là 30, Thẩm Tiêu không bán, mà lấy giá 200 treo lên không gian cửa hàng.

Ánh sáng xanh ở nơi thứ 3 sáng hơn chút, đó là một gốc cây thuốc quý đạt tiêu chuẩn nhất định. Nhưng niên đại không cao lắm, giá cả trung tâm mua sắm đưa ra là 200. Thẩm Tiêu lấy 1400 tích phân bán ra cho những người khác.

Ánh sáng xanh thứ tư lại ảm đạm chút, là một gốc linh chi. Giá trị 20 tích phân.



Đợi khi bầu trời tối đen, Thẩm Tiêu tìm được gần mười một điểm ánh sáng xanh, kiếm nhẹ hơn ba nghìn tích phân.

Tìm được nhiều điểm ánh sáng như vậy, Thẩm Tiêu cũng dần dần biết quy luật.

Điểm ánh sáng ảm đạm là dược liệu bình thường hoặc là sơn trân ẩn chứa linh khí nhưng không đạt tiêu chuẩn nhất định. Mà loại ánh sáng xanh phát ra ánh sáng, thì cơ bản đều là thuốc quý đạt tiêu chuẩn nhất định, ánh sáng càng sáng, cấp bậc càng cao, cũng càng đáng giá.

Đương nhiên, với điểm trên Tầm Trân Bàn trước mắt mà nói, phần lớn đều là ánh sáng xanh ảm đạm. Mấy thứ này yêu thú cũng không cần lấy, mà loài người vào núi tìm bảo vật cũng chướng mắt, mới có thể may mắn còn tồn tại. Về phần thuốc quý gì đó, chỉ có thể tùy duyên. Thẩm Tiêu không nghĩ tới thuốc quý cấp cao, ngược lại thuốc cấp thấp có thể nhặt nhạnh một chút.

Có Tầm Trân Bàn, kế tiếp cuộc sống của Thẩm Tiêu trôi qua vô cùng phong phú, mỗi ngày không phải tìm bảo vật chính là trên đường tìm bảo vật. Thỉnh thoảng cô cũng sẽ gặp phải yêu thú cố ý va chạm, thậm chí cũng không cần Cầm Minh ra tay, Phong Diên đã đánh đối phương một trận no đòn, tha trở về.

Những thịt yêu thú này Thẩm Tiêu không thể chế biến, bởi vậy mỗi ngày phần của cô cô đều sẽ bán cho ông anh số một bảng.

Về phần sơn trân thực tài mang linh khí mà không đạt tiêu chuẩn nhất định thu hoạch được ở trong núi, phần lớn cô đều giữ lại cho mình. Mấy thứ này có thể gặp không thể cầu, chờ sau này cô có lửa, có thể dùng để thăng hạng.

Khoảng bảy tám ngày trôi qua, hôm nay Thẩm Tiêu đang muốn bán phần thịt yêu thú của mình cho ông anh đứng đầu bảng, nào biết ông anh đó lại nhắn cho cô trước một bước.

“Tích phân của tôi đủ rồi.” Anh ta mở màn nói như thế: “Cảm ơn thịt yêu thú của cô, nếu không phải có cô giúp đỡ, chỉ sợ tôi còn phải đợi thêm một hai năm.”

Món ăn chế biến bằng thịt yêu thú có giá cả xa xỉ, hơn nữa lưu lượng số một bảng như anh ta, trong khoảng thời gian này anh ta trải qua ít vất vả, nhưng tích phân cũng tăng lên giai đoạn nhanh nhất.