Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 129




Những người khác lên bờ cũng đều thấy sự tồn tại của tòa nhà đó, bởi vì gió biển quất mạnh, tất cả mọi người theo bản năng tới gần tòa nhà đó. Chờ sau khi mọi người di chuyển, diện mạo sơ sơ của tòa nhà lộ ra… bên ngoài tòa nhà hẳn là tường thủy tinh, lúc này tường thủy tinh gần như vỡ nát hết, chỉ còn lại bộ phận chính và có một hai chỗ mặt tường thủy tinh chỉ có vết rạn may mắn còn tồn tại.Bởi vì không quá xác định đây có phải tòa nhà nguy hiểm hay không, nhân viên quản lý đi trước không cho mọi người vào, vẫn là mấy quân nhân lên bờ trước đi vào. Sau khi quân nhân đi vào, những người khác không khỏi nghị luận, từ trong bức tường rạn nứt Thẩm Tiêu nhìn thấy một cái cầu thang đi xuống dưới.

Lúc này người phía trước đi vào đều không gặp nguy hiểm, cuối cùng nhân viên quản lý để một số người vào trước. Thẩm Tiêu cũng theo đám người đi vào bên trong, cô đi thẳng đến cầu thang, quả nhiên vừa nãy không phải cô gặp ảo giác, quả thật có cầu thang đi xuống dưới. Hơn nữa cô đứng ở bên lan can nhìn xuống, phát hiện cầu thang không chỉ đi xuống một tầng.

“Đây là một tòa nhà văn phòng.” Có người đi tới, cũng nhìn thấy cầu thang, anh ta không biết lấy cây đèn pin từ đâu ra ra chiếu xuống, chỉ thấy nơi ánh sáng chiếu vào, là cầu thang thang xoay tròn đi xuống, ít nhất cũng sâu năm sáu tầng. Người nọ có lẽ cũng không nghĩ tới thế nhưng sẽ như vậy, lúc này cũng gọi những người khác đến: “Phía dưới này còn có rất nhiều phòng.”

Mọi người tụ lại đây, nhưng lại không có ai đi xuống. Bởi vì nhân viên quản lý không cho.

“Rất nguy hiểm.” Nhân viên quản lý nói: “Nơi này có thể là nơi sau khi động đất, đất đai còn khá rời rạc, nếu chúng ta đi xuống bị chôn vùi thì làm sao bây giờ? Trước ra ngoài đi.”

Quyết định này chiếm được đồng ý của phần lớn người.

Mọi người có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Ra khỏi tòa nhà, Chử Đình hỏi Thẩm Tiêu thấy thế nào.

“Suy đoán tệ nhất, chính là nơi này vốn là một thành trấn, động đất qua đi bị nhấn chìm hơn phân nửa.” Thẩm Tiêu nói. Bên cạnh chính là biển, tòa nhà văn phòng này có thể thông xuống lòng đất làm cho cô rất khó không suy nghĩ đến mặt này.

Khi hai người đang trầm mặc, phía trước đột nhiên mặt đất sụp đổ, có người né tránh không kịp tiến vào hố sâu. May mắn bên trong không có gì vũ khí sắc bén gì, người rơi vào không có bị thương.

“Lão Vương, bây giờ chúng ta phải đi đâu?” Có người rốt cuộc nhịn không được hỏi. Bọn họ tưởng trên bờ sẽ có người tới đón, nhưng hiện tại đã qua hơn một tiếng, đừng nói người, bóng ma cũng không nhìn thấy một cái.

“Tiếp tục đi vào trong là được.” Nhân viên quản lý nói xong, dưới chân cũng đạp vào một cái hố. May mắn cái hố này không sâu, ông ta rất nhanh đã được nâng lên khỏi hố, nhưng sau khi chân ông ta được nâng lên, lại nhìn thấy một cái tay người ở trong hố.

Nhân viên quản lý sửng sốt một hồi lâu, mới ngồi xổm xuống đào vùng đất đông cứng bên cạnh lấy thứ bị chôn vùi trong hố lên.

“Lão Vương…” Có người cũng nhìn thấy cái tay này, muốn nói gì, lại phát hiện đã cạn từ.

Nhân viên quản lý gọi là lão Vương đó sau khi đào vùng đất đông cứng lên, vung tay lên, nói: “Chúng ta tiếp tục đi!”

Việc này rất nhanh đã truyền ra ở trong đám người, tiếng gió xẹt qua đám người, trên mặt mỗi người đều thêm một chút bi thương. Mà mọi người ở trong đám người đi đường cũng trở nên thật cẩn thận, sợ dưới chân lại giẫm phải đồng bào.



Cuộc sống sau khi lên bờ rất gian khổ, mọi người hỏi đi đâu, nhân viên quản lý không hé răng, chỉ bảo mọi người đi theo ông ta. Một dặm, hai dặm, năm dặm, mười dặm, không có phương tiện giao thông gì, chỉ có đám người càng ngày càng trầm mặc.

Điều kiện trên mặt đất không tốt như trên thuyền, không có nước, chỉ có thể nhai băng, buổi tối ngủ nếu vận may tốt tìm được một tòa nhà chắn gió thì còn may, nếu không tìm được, một đám người chỉ có thể lần mò trong bóng đêm tìm nơi có thể có một ít thiết bị chắn gió mưa dừng lại nghỉ ngơi, đáng sợ nhất vẫn là gặp trời mưa, mưa đá đột nhiên nện xuống, đầu người có thể bị đập ra một cái lỗ. Đường khó đi, thức ăn thiếu thốn, người trưởng thành có thể cắn răng kiên trì, trẻ con chịu tội lớn, mệt đến mức không còn hơi sức.

Có cha mẹ xin nhân viên quản lý đi chậm một chút, nhưng cuối cùng vẫn nhận phải sự từ chối.

“Chúng ta không có nhiều thời gian.” Lão Vương thở dài.

Lời này của ông ta không nói trắng ra, nhưng Thẩm Tiêu lại biết ông ta than gì: Thức ăn trong tay mọi người có số lượng quy định, hiện tại tiêu hao mỗi ngày, rất nhanh thức ăn trong tay đã không còn nhiều lắm. Nếu vẫn kéo dài, đợi khi thức ăn của mọi người đều ăn sạch, vậy tình cảnh sẽ càng thêm gian nan.

Một tuần, hai tuần… Một tháng trôi qua, người tiết kiệm đi nữa, quân lương trong tay cũng đều ăn gần hết. Đói khát và mệt mỏi quét đám người, bắt đầu có người tụt lại phía sau.

“Ai cũng không được tụt lại phía sau!” Lão Vương khàn giọng nói: “Đều đứng lên cắn răng đi cho tôi! Tôi mặc kệ các người đi hay là lăn, đều phải đuổi kịp!” Ông ta chia thức ăn của mình cho người tụt lại phía sau: “Ăn đi, sau đó đi ngay cho tôi!”

“Lão Vương, ông đừng quản tôi.” Người tụt lại phía sau không chịu lấy: “Tôi quá mệt mỏi, bệnh cũng rất nghiêm trọng, lưu lại cũng chỉ là liên lụy mọi người mà thôi. Mọi người đi đi, đừng quan tâm tới tôi.”

“Bớt nói nhảm đi, bị bệnh thì uống thuốc. Chúng ta đã đi một tháng, sắp tới rồi, đến cửa nhà lại từ bỏ à? Không thể nào.” Nói xong, lão Vương hạ thấp giọng: “Ông là kiến trúc sư, sau này chúng ta xây lại quê hương còn phải dựa vào ông, chẳng lẽ ông muốn từ bỏ trước chúng tôi sao?”

Người tụt lại phía sau cười khổ, cố gắng đứng lên.

Lúc này Chử Đình đi ra từ trong đám người, anh nói: “Tôi vẫn còn sức, tôi kéo ông ta đi.”

“Điều này sao được chứ…”

“Không có gì không được.” Lão Vương nhìn thoáng qua Chử Đình, sau đó ra tay tháo xe vận chuyển thuốc xuống: “Ông ngồi lên trên đi!” Đồ đạc khác thì ông ta khiêng, bên cạnh có người thấy đều tiến đến hỗ trợ.

Việc này đến cuối cùng diễn biến thành người có thân thể khỏe mạnh và người hơi khỏe mạnh một chút, dù là trai hay gái, đều thay phiên kéo xe đẩy, mà người bị bệnh không có sức thì thay phiên lên xe đẩy, được mọi người kéo cùng nhau đi.

Ở trên vùng băng tuyết vô biên vô hạn, ở giây phút con người cực khổ nhất, sự cao quý của nhân tính không hề bị thiên tai vùi lấp.

Biết rằng chỉ sau khoảng bảy ngày, sau khi những người lên bờ trèo qua một ngọn núi, rốt cuộc nhìn thấy ở phương xa có nhà cửa lượn lờ nổi lên.

“Nơi đó có người!” Tất cả mọi người phấn khởi, một đường đi gần bốn mươi ngày, bọn họ đã tới cực hạn, nếu tiếp tục đi mà không có hy vọng nữa, chỉ sợ lòng người sẽ tản.

Lão Vương dẫn đường ở phía trước sau khi nhìn thấy phía trước có tung tích của con người, trong lòng thả lỏng, người khác cũng không khỏi lay động một chút. May mắn bên cạnh có người đỡ ông ta, lúc này mới tránh cho ông ta ngã xuống ngay tại chỗ.

“Cảm ơn.”

“Đội trưởng Vương ông uống ngụm nước đi.” Thẩm Tiêu đưa bình giữ ấm trên người cho ông ta, là nước tuyết hồi tối hôm qua đi ngủ đun lên.

Đội trưởng Vương cũng biết tình huống thân thể hiện tại của mình có hơi không quá ổn, sẽ không từ chối. Sau khi ông ta uống một ngụm nhỏ, chỉ huy mọi người tiếp tục đi về phía trước.

Lại qua nửa ngày, bọn họ đi tới trước một mảnh ruộng nương. Nơi đó xếp một loạt nhà tuyết, trong mỗi nhà tuyết đều có người ở. Người trong nhà nghe thấy tiếng động bên ngoài, từng người vội chui ra từ trong nhà tuyết.

“Lão Vương!” Người đi ra từ trong nhà tuyết lớn nhất vừa thấy đội trưởng Vương, lúc này kêu lên: “Đã qua mấy ngày rồi, tôi còn tưởng mọi người đi nơi khác rồi.”

“Đừng vô nghĩa, mau cho chúng tôi đồ ăn đi!” Đây là câu đầu tiên mà đội trưởng Vương nhìn thấy đồng nghiệp cũ nói.

“À đúng rồi, mau!” Lúc này người đó bảo những người khác ra khỏi nhà tuyết: “Người trên thuyền tới rồi! Mau làm ít đồ ăn cho bọn họ đi!”

Theo giọng nói ấy, cả triền núi lập tức náo nhiệt lên.

Lục tục có người đi ra từ trong nhà tuyết, có người cầm nước ấm trong tay, có người cầm đồ ăn. Thẩm Tiêu cũng nhận được một ổ bánh ngô nhỏ, cô đưa ổ bánh ngô này cho Lâm Đồng: “Ăn đi.”

Trong khoảng thời gian này, hai người là cô và Chử Đình đều có không gian, bên trong có không ít thức ăn, không phải chịu đói. Lúc này tuy rằng cũng muốn ăn cái gì đó, nhưng vẫn tốt hơn những người khác nhiều.

Lâm Đồng bẻ ra, sau đó đưa ổ bánh ngô còn lại cho người bên cạnh. Người bên cạnh có hơi sốt ruột cắn một ngụm, cuối cùng cũng không ăn hết, tiếp tục đưa cho người kế tiếp.

Mà cảnh tượng đó diễn ra đồng thời ở không ít nơi trên mảnh ruộng này.

Có ăn có uống, những người lên bờ sau khi hòa hoãn một hơi, lúc này mới quan tâm đây là nơi nào.

“Về sau nơi này chính là nơi mọi người định cư.” Người nói chuyện không phải đội trưởng Vương, lúc này đội trưởng Vương đã ngã xuống, người đàn ông đi ra khỏi nhà đầu tiên tiếp nhận quyền chỉ huy của ông ta: “Mọi người vào trong phòng nghỉ ngơi một chút trước, còn lại lát nữa chúng ta lại nói.”

Ba người Thẩm Tiêu nghe theo sắp xếp được đưa vào căn phòng tuyết nghỉ ngơi. Phòng tuyết ở nơi này không lớn, chỉ có thể miễn cưỡng đứng thẳng, người hơi cao một chút, đầu hơi va vào, ví dụ như Chử Đình lúc này chỉ có thể cúi eo.

Phòng tuyết không phải cố ý xây dựng vì chào đón bọn họ, bên trong có không ít đồ dùng sinh hoạt của người khác, hẳn là đã có chủ, ba người bọn họ chỉ là tạm thời nương nhờ để nghỉ ngơi một chút thôi.

Sau khi nhận được tin tức này, ba người Thẩm Tiêu không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng nghỉ ngơi.

Lúc bọn họ một lần nữa thức dậy trời đã tối rồi. Trong nhà tuyết không có những người khác, nhưng bên ngoài có người đang nói chuyện. Bởi vì thời tiết rất lạnh, không có không gian rộng rãi đành triệu tập mọi người lại với nhau, do các nhân viên quản lý tới từng nhà thông báo.

Thẩm Tiêu bọn họ tỉnh lại chính là vì bị quản lý đánh thức.

Đối phương nói sơ qua tình huống hiện tại là gì: sau khi động đất, thương vong ở lục địa trầm trọng không nói, ngay cả không ít thành thị ở vùng duyên hải đều bị nước biển bao phủ. Hiện tại người ở trong nhà tuyết chính là những người sống sót sau cơn động đất, mà mảnh đất mà bọn họ đang đứng là một địa phương nhỏ từng chịu sự ảnh hưởng bởi động đất khá nhỏ, cho nên trước mắt mọi người tạm thời xây dựng cơ sở tạm thời ở đây, làm lại từ đầu.

“Hiện tại rốt cuộc còn có bao nhiêu người còn sống, chúng tôi cũng không biết. Điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là để những người còn sống có thể tiếp tục sống sót. Nhưng thời tiết bây giờ mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, cái gì cũng không nuôi được, cái gì cũng không trồng được, thời gian qua lâu, mọi người không phải đông chết chính là đói chết. Cho nên mọi người nhất trí quyết định, lượng lớn người được tổ chức đi đào dưới lòng đất, mà một số nhỏ người thì cứu sống người khác và thu gom vật tư ở xung quanh. Hiện tại mọi người đến đây, chúng ta cũng có càng nhiều người hơn, tin rằng tốc độ chúng ta đào dưới lòng đất hẳn là sẽ nhanh hơn không ít. Thời gian cấp bách, vợ chồng hai người dự định tham gia phần công việc nào?”

Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau, Chử Đình nói: “Chúng tôi cùng đi đào lòng đất với mọi người đi.”

“Được, tôi đăng ký cho hai người.” Quản lý nói: “Hai người yên tâm, người đi đào dưới lòng đất thì đồ ăn bao no, hơn nữa đến lúc đó tổ chức còn có thể xây nhà tuyết cho hai người, tránh cho hai người có nỗi lo về sau.”

Nhân viên quản lý lại nói một ít chuyện vụn vặt với Thẩm Tiêu bọn họ, rồi chào tạm biệt đi tới nhà tiếp theo.

Mà nếu bây giờ Thẩm Tiêu bọn họ đã tỉnh, đương nhiên không thể tiếp tục nằm xuống. Thẩm Tiêu đứng lên mặc quần áo, ra ngoài duỗi người một cái. Đúng lúc phía trước có một đám người thay ca đi tới, Thẩm Tiêu vốn muốn tránh bọn họ, lúc này một người trong đám người lại nhận ra cô.

“Cô Thẩm?”

Thẩm Tiêu nghe tiếng nhìn lại, thì thấy trong đám người có một người quen đi ra… người phụ trách khách sạn trước kia.

“Thật sự là cô?” Có lẽ người phụ trách không nghĩ tới ở nơi này lại gặp được người quen, cảm xúc rất kích động.

“Là tôi.” Thẩm Tiêu cũng có chút ngoài ý muốn.

“Thật sự là quá tốt.” Anh ta tiến lên đang muốn ôm Thẩm Tiêu một cái, nửa đường lại bị Chử Đình đi ra chặn đứng: “Anh muốn làm gì?”

Đột nhiên nhìn thấy Chử Đình, người phụ trách sửng sốt, nghĩ tới hai người là một, bỗng chốc thoải mái ôm lấy Chử Đình: “Có thể gặp lại người quen thật tốt.”

Chử Đình bị gấu ôm: “…”

Người quen gặp mặt, không thể thiếu một phen đỏ mắt, tuy rằng đây là đơn phương. Người phụ trách ôm xong, bèn nhiệt tình mời mấy người Chử Đình đi tới nhà tuyết của anh ta.

Mà cả đoạn đường trải qua trò chuyện, Thẩm Tiêu cũng biết được từ trong miệng người phụ trách, phần lớn người ở trong khách sạn táng thân trong cơn động đất.

Anh ta có vận may khá tốt, ngày đó đến phiên anh ta nghỉ ngơi ở bên ngoài, cho nên khi động đất đến thì chạy ra. Sau đó nữa, anh ta đi theo dòng người đi tới nơi này. Lại bởi vì anh ta có kinh nghiệm chỉ huy đào lòng đất, hiện tại được tổ chức sắp xếp công việc ở dưới đất.