Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát

Chương 127




Thẩm Tiêu biết đây vốn không phải vì khách sạn không có đồ cổ, mà là đối phương lòng còn nghi vấn.“Một ngày kết toán một lần.” Thẩm Tiêu nói: “Nếu anh đồng ý, chúng tôi có thể khởi công bất cứ lúc nào.”

Nghe cô nói như vậy, người phụ trách cũng biết lúc này không cần phải đào sâu vào chi tiết, bèn nói ngay: “Cảm ơn hai vị thông cảm, hiện tại tôi lập tức dẫn hai vị qua đó.”

Kiếm cổ chỉ có một, Thẩm Tiêu nói ‘chúng ta’ đương nhiên là cô và Chử Đình hai người thay phiên.

Có kiếm cổ ở đây, đào gì đó quả thật rất tiện lợi. Hai người bọn họ phụ trách đào vùng đất đông cứng, sau đó do người chuyên môn phụ trách vận chuyển ra ngoài.

Nhưng trước khi khởi công, Chử Đình vẫn nói với người phụ trách: “Bên phía chính phủ chậm chạp không có động tĩnh, sao bên khách sạn các anh đã bắt đầu trước rồi? Chẳng lẽ các anh lại không sợ kế tiếp vẫn có chuyện ngoài ý muốn sao?”

Người phụ trách bèn nói: “Đây đều là quyết định của cấp trên, tôi cũng chỉ có thể theo phân phó mà làm. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sao? Chúng ta chẳng qua là đánh cược một phen mà thôi.”

Chuyện này liên quan đến phân chia thế lực trong tương lai, cũng không lạ sẽ có người chủ trương khi bây giờ còn chưa ổn định bèn “Đi trước một bước”. Biết việc này không phải chuyện anh có thể nói mấy câu là xua tan hết, Chử Đình cười cười, không nói thêm nữa.

Ngày tháng kế tiếp chính là Thẩm Tiêu và Chử Đình thay phiên đi kiếm tích phân, có kiếm cổ ở đây, rõ ràng tiến độ đào dưới lòng đất của bên khách sạn nhanh hơn rất nhiều.

Trong lúc đó người phụ trách từng có vài lần dò xét, hỏi Thẩm Tiêu bọn họ có muốn bán thanh kiếm hay không, cũng hứa hẹn bọn họ nguyện ý lấy ra không ít đồ cổ trao đổi, nhưng giá cả phía khách sạn ra vẫn rất thấp, Thẩm Tiêu chậm chạp không đồng ý.

Nhoáng một cái hơn nửa tháng trôi qua, mặt đất không có động tĩnh khác nữa, điều này làm cho phần lớn người đều nhận định đợt tai họa mạt thế lần này hẳn là lấy nhiệt độ thấp để kết thúc. Càng ngày càng nhiều người tới khách sạn, xin trở thành thành một nhân viên trong đó.

Nhưng Thẩm Tiêu và Chử Đình vẫn chú ý tới phía chính phủ chậm chạp không có thông báo.

“Đêm nay để tôi, cô nghỉ ngơi đi.” Chử Đình nói.

“Được.” Thẩm Tiêu nhắm mắt lại, trong khoảng thời gian này thể lực tiêu hao làm cho cô vô cùng mỏi mệt.

Cũng may nửa tháng nay bọn họ mệt thì mệt, thu hoạch tích phân coi như khả quan. Mỗi ngày phía khách sạn đều sẽ đưa đồ cổ tới cho bọn họ, có đồ cổ giá trị xa xỉ, điều này làm cho bọn họ thường xuyên có thu hoạch bất ngờ. Một khoảng thời gian tiếp tục như thế, mỗi người bọn họ đều đạt được 23 vạn tích phân.

Thời gian nghỉ ngơi chấm dứt, Chử Đình rời khỏi phòng, Thẩm Tiêu thì nằm ở trong túi ngủ bên cạnh lò sưởi trong tường nghỉ ngơi, chuẩn bị sáng ngày mai nhận công việc của Chử Đình.

Lâm Đồng bên cạnh rất tinh ý đun nước ấm, thu phí sưởi ấm của người ta.

Hết thảy đều không khác gì ban đêm thời hòa bình.

“Chị Thẩm, uống ít nước đường đi.” Lâm Đồng đưa nước ấm đến bên miệng Thẩm Tiêu, trong khoảng thời gian này sự vất vả của Thẩm Tiêu bọn họ cô bé cũng nhìn thấy ở trong mắt, nhưng điều cô bé có thể làm chỉ có cố gắng không để bọn họ lo lắng cho mình.

“Ừ.” Thẩm Tiêu mở to mắt nhận chén nước, khi đang muốn uống, đột nhiên cảm thấy cả tòa nhà động một cái, nước ấm cũng vươn vãi ra tay cô.

“Sao lại thế này?” Trái tim Thẩm Tiêu nhấc lên, cả người cũng hoàn toàn dậy tinh thần. Cô muốn nhìn thử sao lại thế này, quay đầu lại cô chỉ thấy ngoài cửa sổ có mưa sao băng rơi xuống…

Lại là một trận đất rung núi chuyển, Thẩm Tiêu bị chấn động rơi ra từ trong túi ngủ.

Động đất!

Thẩm Tiêu lăn trên mặt đất hai vòng, lúc này lập tức lôi kéo Lâm Đồng trốn vào trong góc. Hiện tại bọn họ ở tầng cao, trái ngược với đi thông đạo an toàn mà nói, còn không bằng trốn ở khu vực góc tam giác, dựa vào giáp bảo hộ trên người để bảo vệ chính mình.

Hai người mới vừa tránh được tảng đá to, Thẩm Tiêu đã thấy sàn nhà ở tầng bọn họ thế nhưng tách ra một cái khe, hai ông cụ ngồi sưởi ấm ở bên lò sưởi trong tường nháy mắt đều ngã vào trong khe nứt.

Thấy cảnh tượng này, đồng tử Thẩm Tiêu co rụt lại, lúc trước lý do chọn khách sạn này chính là vì khách sạn này có thể chống động đất cấp 9. Động đất cấp 9 xảy ra, tuy rằng cả kiến trúc sẽ bị ảnh hưởng, nhưng bộ phận chính sẽ không tổn hại rạn nứt. Nhưng hiện tại động đất vừa mới bắt đầu, tấm sàn chịu lực lại trực tiếp vỡ ra… Vậy chứng tỏ động đất xảy ra hiện tại không ngừng ở cấp 9…

Giữa lúc nghĩ ngợi trằn trọc, trong phòng đột nhiên xuất hiện bóng dáng Chử Đình.

Bùa xé không gian của anh định vị khách sạn, không gian phía dưới vừa sụp xuống, anh lập tức trở về khách sạn. Anh nhìn xung quanh, sau khi tìm thấy Thẩm Tiêu và Lâm Đồng, lúc này lôi kéo cánh tay các cô: “Chúng ta phải rời nơi này.” Nói xong anh cầm bùa xé không gian, dẫn hai người các cô chui vào trong hư không.

Chớp mắt đi ra từ hư không, bọn họ vừa khéo giẫm phải khe nứt trên mặt đất. Khe nứt của động đất giống như quái vật mở ra cái miệng khổng lồ, đúng lúc một ngụm nuốt hết bọn họ.

Lúc Lâm Đồng thét chói tai rơi lơ lửng vào khe hở, Chử Đình đã nhanh chóng phản ứng lại dùng lá bùa xé không gian thứ hai.

Lần này chui ra từ trong bùa xé không gian xung quanh vẫn là động đất. Không ít người thét chói tai chạy trốn khắp nơi, nhưng bọn họ hoặc là rơi vào hố đất hoặc chính là chìm ngập trong công trình bị đổ xuống, hạt băng phía trên bắn lên đều mang theo vết máu.

“Vẫn phải đi nữa!” Chử Đình kéo các cô lên sử dụng bùa xé không gian thứ ba.

Lúc này bọn họ dừng ở trên một cây to, nhưng phía trước cũng có miệng núi lửa phun trào. Nham thạch nóng bỏng nóng chảy đổ xuống từ trên núi, khói đặc rất nhiều xông thẳng lên tận trời. Băng tuyết nhanh chóng bị hòa tan, mà cỏ cây xung quanh cũng nhanh chóng bị chưng khô. Sóng nhiệt và không khí vẩn đục làm cho ba người đều sặc, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ phải đi đến nơi tiếp theo.

Kế tiếp bọn họ gặp phải sóng thần, thủy triều cao hơn mười mét đón đầu đánh đến, hơn phân nửa thành thị đều bị sóng thần bao phủ, cơn sóng thần hỗn loạn rời đi, khi lần nữa xuất hiện lại bị dòng lũ phía trước xông tới. Cũng may tố chất thân thể của Chử Đình tốt, bảo vệ hai cô gái không bị dòng lũ tách ra.

Giữa ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Tiêu bóp nát bùa chú, dẫn bọn họ chui vào hư không, thậm chí còn có một phần lũ lụt xuất hiện ở trong vết nứt động đất cùng bọn họ.

Liên tiếp bảy tám lần ngẫu nhiên, cuối cùng nháy mắt lại một lần thiếu chút nữa rơi vào nham thạch nóng chảy, ba người Thẩm Tiêu xé không gian được đưa đến trên biển. Nhưng bởi vì tinh thần khẩn trương cao độ, vừa tới biển, Thẩm Tiêu lại bóp nát bùa xé không gian, dưới bước nhảy thời không, bọn họ lại thay đổi địa phương.

May mắn, lúc này vẫn là biển.

Ba người giống như đạn pháo bắn vào trong biển. Sau khi Thẩm Tiêu đập vào biển, cố gắng ngẩng đầu bơi lên trên, may mà trong áo lông trên người cô đều là nước, cũng chính vì có sức nổi của áo lông, cả người cô được sức nổi nâng bắt đầu nổi lên trên. Cùng lúc đó, Thẩm Tiêu xoay người ngẩng đầu lên phía trên, hai tay giao nhau ở sau đầu, cố gắng hướng trung tâm lên trên, dần dần, cả người cô nổi lên trên biển, mưa sao băng đang rơi xuống ở trên đỉnh đầu cũng xuất hiện ở trong mắt cô.

Thẩm Tiêu duỗi tay lau nước trên mặt, cả người nhìn lại xung quanh: “Chử Đình…”

“Rầm” một tiếng, phía sau cô truyền đến một tiếng nước chảy, Chử Đình mang theo Lâm Đồng xông ra từ trong nước: “Chúng tôi ở đây.” Anh và Thẩm Tiêu không khác nhau mấy, giang tay bành áo lông giống như phao bơi, nâng anh ở phía trong.

Thấy bọn họ cũng không có chuyện gì, trái tim của Thẩm Tiêu thả xuống.

Ba người chạm trán ở trong biển, nhiệt độ nước biển còn cao hơn lục địa một chút, nhưng là chỉ cao hơn một chút mà thôi. Thẩm Tiêu nổi ở trên mặt nước, mặt bị gió biển thổi vào vẫn cảm thấy cực kỳ lạnh.

“Tôi có cái bè.” Chử Đình cầm bè hơi từ trong không gian của mình ra. Bè da không lớn, ba người bọn họ ngồi ở trên cố gắng vượt qua.

Hai người lớn nâng đứa nhỏ lên trước, sau đó mới tự mình đi lên.

Vừa rời khỏi nước, theo hơi nước bốc lên, Thẩm Tiêu chỉ cảm thấy nhiệt độ thân thể đang nhanh chóng giảm xuống. Chử Đình dùng thân thể cản gió biển cho họ, sau đó anh cởi áo lông trên người mở rộng ra, chính anh thì đón gió biển đưa lưng về phía họ: “Hai người thay quần áo trước đi.”

Những người như bọn họ bình thường đều sẽ chuẩn bị quần áo sạch sẽ ở trong không gian.

“Được.” Đã đến lúc này, sống sót quan trọng nhất, đầu tiên Thẩm Tiêu lấy một bộ quần áo sạch sẽ cho Lâm Đồng, sau đó bản thân cũng cầm một bộ quần áo thay.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài phút đã xảy ra chuyện đánh sâu vào tâm trí Lâm Đồng mãnh liệt, lúc này trong đầu cô bé có vô tận nghi vấn, nhưng mặt cô bé bị gió biển thổi phát xanh, dưới bản năng, cô bé chỉ có thể nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ.

Hai người vội vàng thay xong quần áo, sau khi lại trùm lên áo lông, Thẩm Tiêu làm tương tự, đổi thành cô chắn gió cho Chử Đình, để Chử Đình thay quần áo sạch sẽ. Mà Lâm Đồng thì rất thông minh đổ nước biển trong bè da ra bên ngoài. Sau khi đổ không còn nhiều nước lắm, cô bé bèn dùng áo lông thay thế thấm nước đổ ra bên ngoài bé da.

“Tôi xong rồi.” Thay quần áo xong, hơi nóng lại trở về, Chử Đình thở một hơi thật dài.

Tính mạng không còn bị uy hiếp, lúc này ba người mới rảnh rỗi quan sát bốn phía. Nhưng bốn phía cũng không có gì hay để xem, nơi mắt thường có thể nhìn thấy, trên cơ bản đều là một vùng nước mờ mịt. Sóng biển giống như bị động đất ảnh hưởng, lúc to lúc nhỏ, mỗi một lúc lại có nước biển tiến vào trong bè da, ba người trong bè da phải đổ nước ra ngoài trước, nếu không bên trong quá nặng, bè da sẽ lật.

“Chúng ta ở trên biển sao?” Xung quanh quá mờ, cái gì cũng không nhìn thấy, liên tưởng đến sóng thần lúc trước nhìn thấy, Thẩm Tiêu không quá xác định phía dưới bọn họ có phải đã từng là lục địa hay không.

“Hẳn là phải.”

“Tôi có định vị ở khách sạn.” Thẩm Tiêu chà xát khuôn mặt bị gió biển thổi có hơi tê tê: “Cũng không biết động đất ở bên kia ngừng chưa.” Động đất ngoài cấp 9 này dù cho đặt vào đâu cũng đều là tai họa lớn. Hiện tại e rằng khách sạn đã đổ sụp, nhưng trái với mặt biển mà nói, đất đai dưới chân vẫn càng khiến người ta kiên định hơn một chút.

“Đừng vội trở về.” Chử Đình nhìn ngôi sao ở phương xa: “Đợi thử xem sao.”

Ba người chen chúc trên bè, hai người Chử Đình và Thẩm Tiêu cột áo lông của bọn họ vào nhau, dựng lên một bức tường chắn gió bằng sức người ở trên bè da. Ba người trôi nổi trên bè da, cả đêm không chợp mắt.

Ngày hôm sau sau khi bình minh, đỉnh đầu bọn họ không có sáng như lúc trước, mà bị một tầng bụi bao phủ, bọn họ biết kia hẳn là tro núi lửa do núi lửa bùng nổ mang đến.

Tro do núi lửa bùng nổ mang đến sẽ che trời trong một khoảng thời gian, về phần là bao lâu thì rất khó nói. Nhưng ở trong không trung bao phủ bởi tro bụi sẽ có khoảng thời gian rất dài không thể nhìn thấy mặt trời. Tuy rằng mặt trời ở hiện tại cũng không khác mấy ngọn đèn trong tủ lạnh, không có độ ấm gì.

Thẩm Tiêu nhìn không trung thật lâu không nói gì, lại qua một lát, cô đem thức ăn và nước ở trong không gian ra: “Ăn trước ít đồ ăn đi.”

Thẩm Tiêu chia một gói quân lương cho mỗi người, Chử Đình không sao, Lâm Đồng lại chần chờ nhận lấy quân lương.

Việc đã đến nước này, Thẩm Tiêu cũng không biết nên mở miệng giải thích với cô bé vì sao bọn họ có thể xuyên qua thời không như vậy, cũng không có cách nào giải thích bè và thức ăn bọn họ lấy từ đâu ra, nghĩ một lúc, dứt khoát chọn không giải thích.

Bọn họ im lặng ăn hết đồ ăn. Theo suy nghĩ của Chử Đình, bây giờ bọn họ đợi trên biển một hai ngày hãy trở lại khách sạn. Thẩm Tiêu cũng lo lắng khi truyền tống trở về động đất ở bên kia còn chưa hết, đạt thành nhất trí ở điểm này với Chử Đình.

Cuộc sống ở trên biển không quá dễ chịu, mỗi ngày gió biển thổi bọt nước biển, chân Thẩm Tiêu bị ngâm trắng nhăn nheo. Không gặp sóng biển coi như vận may tốt, một khi gặp được sóng biển, bọn họ có thể phải ngâm dưới nước, lại ướt nhẹp cả người. Nhưng thuyền trong trung tâm mua sắm rất đắt, phải mấy vạn tích phân, đến cửa nhà rồi một bước là có thể về nhà, cô không nỡ tiêu số tích phân này, chỉ có thể vừa bị gió biển thổi, vừa uống thuốc chống chọi.

Choáng váng đầu cắn răng chịu đựng qua hai ngày một đêm, khi Thẩm Tiêu bọn họ chuẩn bị thu dọn đồ chạy lấy người, lúc này bọn họ lại không vội rời đi… bởi vì bọn họ nhìn thấy ở phương xa xuất hiện một con thuyền cực kỳ lớn.

“Thuyền Noah sao?” Lâm Đồng ghé vào bên chiếc bè da, mắt vừa nhìn thấy chiếc thuyền lớn đó ánh mắt sáng quắc. Rốt cuộc là đứa nhỏ, sự cứu vớt trần tục nhanh chóng châm ngòi khát vọng sống của cô bé. Cô bé hướng về phía con thuyền lớn tiếng kêu to, nếu không phải đứng trên bè da không vững, có lẽ cô bé sẽ nhảy dựng lên phất tay.

Thẩm Tiêu và Chử Đình nhìn nhau một lúc, bọn họ không nói gì, nhưng lại đều hiểu ý của đối phương… trước tiên không trở về khách sạn.

Có lẽ trên chiến thuyền lớn đó còn có sự tồn tại của công nghệ cao, thế mà chiến thuyền lớn đó thật sự tới gần bọn họ.