Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 55




Triệu Tinh có vẻ cũng không ngạc nhiên lắm trước câu trả lời của tôi.

Chúng tôi đã không còn là con nít nữa, sớm đã qua cái tuổi cuồng loạn và khủng hoảng chỉ vì vài câu nói rồi.

Hắn đan hai tay vào nhau, từng ngón tay ép vào nhau phát ra những tiếng ‘cồm cộp’ giòn giã.

Hắn nói: “Cậu đưa ra một mức giá đi, để tôi xem xem có thể chấp nhận được không.”

Tôi phản bác: “Nếu tôi muốn thì tôi đã nói trước khi ly hôn rồi.”

“Cũng đúng. Cậu mà đã không thích thì làm gì cũng vô dụng.” Triệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt sáng quắc, “Thôi Minh Lãng, cậu thích bộ dạng trước kia của tôi đúng không?”

Tôi rất muốn nói ‘Đúng vậy’, nhưng nếu tôi nói vậy, chỉ sợ Triệu Tinh sẽ lập tức hóa rồ. 

Hai người chúng tôi đều rõ rằng nguyên nhân khiến Triệu Tinh biến thành như thế này, có một phần là do hắn, cũng có một phần là do tôi.

Nếu không trở nên tàn nhẫn ác độc, hắn sẽ không thể tích góp được khối sản nghiệp hiện tại của gia đình, cũng không thể cùng tôi đính hôn và kết hôn một cách suôn sẻ.

Nếu không thể nắm quyền chủ động, thì khi ấy hắn chẳng thể cùng tôi ở bên nhau, chứ đừng nói đến việc giờ đây chịu đựng mối quan hệ giường chiếu giữa tôi và người khác.

Mà tôi thì không thích bộ dạng hiện tại của hắn.

Ở một mặt nào đó, tôi cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.

Sự im lặng của tôi đã cho Triệu Tinh một câu trả lời. Hắn nhắm mắt lại, nặng nề nằm xuống giường.

Hắn hỏi: “Cậu vẫn còn để ý chuyện tên nhóc ở nước ngoài kia sao?”

Tên nhóc nào ở nước ngoài cơ?

Tôi suy nghĩ mất mấy giây mới nhớ ra người đã bị Triệu Tinh hãm hại tới độ tan cửa nát nhà.

“Tôi cũng không thích cậu ta, chỉ lợi dụng cậu ta để thử cậu thôi. Sau này tôi ra tay với cậu ta, thứ nhất là vì cậu ta dám động tới cậu, thứ hai là bởi vì cậu ta muốn quyến rũ cậu.”

Triệu Tinh thẳng thắn, nhưng tôi thực sự không có cảm giác gì, chỉ có thể nói: “Tôi không để ý chuyện của cậu ta từ lâu rồi.”

“Tôi chỉ tìm tình nhân chơi qua đường khi phát bệnh thôi,” Triệu Tinh cố gắng dỗ ngọt, “Dạo này cũng không đụng vào ai khác. Tôi sẽ chấm dứt hết với bọn họ.”

“Việc này không liên quan gì tới tôi.” Tôi ăn ngay nói thật.

“Cậu không đồng ý bắt đầu lại với tôi cũng không sao,” Triệu Tinh cụp mi rũ mắt, nhìn có vài phần đáng thương, “Cậu cứ coi tôi là một ban giường bình thường, thỉnh thoảng lên giường với tôi thôi cũng được.”

Tôi rất muốn nói tôi không muốn phát sinh thêm bất kỳ mối quan hệ khó nói nào với hắn nữa. Nhưng tôi lại nghĩ đến bệnh của Triệu Tinh, cuối cùng không tỏ ý kiến mà trả lời một câu: “Xem tâm trạng của tôi đã.”

Triệu Tinh dường như rất vui mừng, thở phảo một hơi rồi lại bật cười.

Tôi nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng chợt nhận ra, mục đích của cuộc nói chuyện hôm nay giữa tôi và hắn, đơn giản chỉ là để duy trì một ít dây dưa mặt thể xác. Hắn đã sớm đoán được chuyện tôi không muốn cùng hắn tái hợp, sở dĩ đề cập đến vấn đề này trước chỉ là một mánh nhỏ trong việc đàm phán của hắn thôi.

Tôi sẽ không đồng ý quay lại với hắn, nhưng đại khái vẫn sẽ vì thương hại mà đáp ứng hắn một yêu cầu không quá khó khăn.

Nhận ra điều này, tôi cũng không tức giận, chỉ khuyên hắn một câu: “Thật ra cậu có thể cân nhắc việc bắt đầu quan hệ với người khác, dù sao cứ dây dưa không dứt như này cũng không có kết quả gì.”

Triệu Tinh hỏi lại tôi một câu: “Chúng ta đã biến thành như thế này rồi, cậu còn muốn tôi cân nhắc việc bắt đầu với người khác thế nào?”

Lời này của hắn cũng rất có lý, nhất thời tôi không còn gì để phản bác, cuối cùng tôi suy nghĩ một chút rồi nói: “Cậu dưỡng bệnh cho tốt đi.”

Triệu Tinh day day trán, tựa như bị tôi chọc cười, nói: “Cuối cùng thì cậu cũng nhớ ra tôi đây vẫn đang là một bệnh nhân.”

Chăm bệnh hết nguyên ngày, tôi đứng dậy muốn về, Triệu Tinh cũng không có ý ngăn cản, chỉ đưa tôi một chùm chìa khóa và một tập tài liệu, nói: “Hôm đó quả thật là muốn đưa cậu đi xem nhà mới.”

Tôi lấy chìa khóa, lắc vài cái rồi nói: “Tôi có thể tự mình đi xem.”

Tâm trạng của Triệu Tinh tốt lên trông thấy, hắn nói: “Tôi đã trang trí nội thất theo sở thích của cậu, cậu sẽ thích nó thôi.”

Đối với việc này tôi cũng không có ý kiến, nói: “Lúc nào rảnh tôi sẽ ghé xem.”

Sau khi rời khỏi phòng bệnh của Triệu Tinh, tôi tiện đường ghé qua khám sức khỏe tổng quát — Trong lúc làm kiểm tra có đụng phải một nam y tá, người này có làm vài động tác ám chỉ với tôi, nhưng tôi vờ như không thấy.

Trong vòng này 0 tương đối nhiều mà 1 thì khá thiếu. Ngoại hình và kích cỡ của tôi đều tính là nổi bật, bởi vậy cũng thường xuyên nhận được những loại ám chỉ như vậy, nhiều đến mức khó chịu.

Rời khỏi bệnh viện, tôi không đến xem căn hộ Triệu Tinh tặng mà lái xe đến thẳng viện nghiên cứu, thức suốt đêm làm thí nghiệm.

Tôi đang quá dư thừa năng lượng, mà bản thân lại không muốn phí phạm nó lên người khác, vậy nên tốt nhất là nên dành nó để làm chính sự.

Vì thế mười ngày sau đó, ngày thì tôi đi gặp Triệu Tinh, tối thì đi nghiên cứu khoa học. Mỗi ngày chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ. Tuy vậy tinh thần tôi lại sảng khoái ra không ít.

Triệu Tinh trêu chọc tôi, nói rằng chắc khi trước dùng nhiều tinh lực quá rồi, nên chỉ mới mấy ngày chưa đụng vào đàn ông thôi mà hiệu quả của tôi đã kinh người như vậy. 

Lúc đó tôi còn đang ăn dở bữa cơm trưa xa hoa mà hắn gọi cho. Ăn của chùa thì quét lá đa, nên cũng không tiện mở miệng phản bác hay trào phúng gì hắn. Nhưng mà món nợ này thì tôi sẽ nhớ kỹ.

Ngày Triệu Tinh xuất viện, tôi dùng cơ thể hắn thanh toán món nợ này một chút. Tuy rằng không đến mức khiến hắn phải nhập viện lần nữa, nhưng cũng đủ làm hắn kêu khổ không ngừng mà mắng: “Cậu đúng là điên rồi.”

Việc tôi có điên hay không còn cần bàn luận thêm, nhưng việc Triệu Tinh bệnh nặng là sự thật. Một ngày sau khi hắn xuất viện, tôi moi được một đống đồ dùng cá nhân của mình từ trong tủ quần áo nhà hắn, cái nào cũng có dấu vết bị hắn sử dụng qua.