Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 5




Tôi không hé răng, Triệu Tinh cũng không nói lời nào mà chỉ lời ít ý nhiều ‘ồ’ một tiếng. 

Vậy nên tôi bỗng ý thức được, đây là Triệu Tinh đang trả đũa tôi vì vụ lần trước tôi gọi hắn về gấp để chơi hắn. Tôi cho hắn chút bóng ma tâm lý, hắn cũng trả tôi ít ‘tâm lý bóng ma’. 

Hơn nữa hắn còn được ăn thêm chút lời. Hắn không cho thì có thể nói là ‘đang bị trĩ’; mà hắn muốn tôi chơi, tôi không muốn, thì chỉ có thể dôi ra thêm một cái cớ hết sức phổ biến đối với đàn ông độ trung niên là —— “Tôi không lên được.”

Suy nghĩ xong cái mớ xương hóc này, tôi bỗng thật muốn lôi hắn đi xem hiện trường tôi và Hứa Nặc làm chuyện người lớn, cho hắn biết ai mới là người không lên được. 

Tôi còn đang vận khí, Triệu Tinh đột nhiên lại nhắc tới một đề tài dở hơi. Hắn nói: “Mẹ cậu gọi về ăn tết đấy.” 

“Có cái nịt,” Tôi gác một chân lên cái bàn gỗ đặc. Chỉ nghĩ tới thôi là đã thấy bực mình, “Bà cụ càng già càng hồ đồ. Tầm này rồi còn muốn tôi giá họa con gái nhà người ta, có cháu nội cho bà bẵm. Còn nói là không phải do nhà nghèo, đây là người ta tự nguyện. Mẹ, mua bán nhân khẩu còn bảo là tự nguyện. Đúng là lũ tư bản lòng dạ thối nát.” 

“Ồ, ra là vậy. Tôi còn đang không biết sao nửa năm trời cậu không bảo tôi sang nhà cậu.” Lời này Triệu Tinh nói cũng không ra vẻ hỉ nộ ái ố gì. Hắn nhịp nhàng xào đồ ăn, “Vậy năm nay sang nhà tôi ăn tết đi?” 

“Mới giữa tháng tám, giờ tính còn hơn sớm.” Tôi có cớ để hoài nghi việc Triệu Tinh lên kế hoạch về nhà ăn tết. Như vậy là lại có thể trì hoãn việc ly hôn thêm mấy tháng. 

“Mẹ tôi không gọi cậu sao?”

Triệu Tinh tắt bếp, chuẩn bị mâm cơm. Leng kẻng, leng keng. Nghe như cai ngục đang gõ chìa lên song sắt vậy. 

“Mẹ tôi chắc bảo cậu đưa tôi về nhà, sau đó hai người bắt đầu bàn bạc xem ngày tết chuẩn bị những gì. Mẹ tôi không dám quyết định, bèn bảo cậu dò hỏi tôi. Kịch bản là vậy hửm?” 

Tôi nói một lô một lốc, sau đó vươn tay sắp xếp đĩa trái cây và khăn giấy trên bàn cà phê. Dù sao cũng chỉ có hai người chúng tôi, không cần phải dùng đến bàn ăn làm gì. 

“Thầy Thôi đúng là thiên tài.” Triệu Tinh hai tay bưng hai khay cơm, thong thả mang hết thức ăn lên, xong đó lấy một chai Moutai kẹp trong nách ra, rót đầy một ly cho tôi, “Uống chứ?” 

“Tôi thấy hình như là cậu đang muốn chuốc tôi say để khỏi phải thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thì phải?” 

Tôi nâng ly rượu, một hơi cạn ly, đặt ly xuống rồi lại nói: “Nữa đi.” 

“Đừng uống nữa,” Triệu Tinh tự rót cho mình một ly rồi cất luôn chai rượu xuống dưới bàn trà, “Uống nhiều quá, đến đêm tôi lại phải hầu hạ cậu.”   

“Cậu cũng có thể thuê người giúp việc.” Tôi bắt đầu nhấc đũa dùng bữa. 

“Xấu hai ta không thích, đẹp hai ta lại bế lên giường. Vậy là tạo nghiệt rồi còn gì?”

“Nói một câu cậu thích hầu hạ tôi khó vậy sao?”

“Chậc, tôi không hợp hầu hạ trên giường, thành ra lúc dưới giường cũng phải bù đắp một chút. Không thì sẽ thành ‘hạ đường phu’ (hạ đường = bỏ) mất.” Triệu Tinh nở một nụ cười rạng rỡ, trong lời nói lại chút khiêu khích chói muốn mù mắt. 

Tôi cũng không muốn tra tấn hắn, bèn nói thẳng: “Nghĩ thoáng chút, lúc tới Cục Dân Chính, cậu ký tên trước, tôi sẽ làm ‘hạ đường phu’ bị cậu vứt bỏ.” 

Triệu Tinh định vươn tay xoa đầu tôi, tôi cúi đầu ăn cũng không trốn. Tay hắn lơ lửng giữa không trung chừng năm giây, cuối cùng nhẹ nhàng xoa tóc tôi. Hắn nói: “Tôi không muốn ly hôn với cậu.” 

“Cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi.” Tôi gắp món Triệu Tinh thích nhất cho hắn, “Hai ta vẫn sẽ cùng nhau kiếm tiền, cùng nhau chơi. Cậu thèm được tôi ôm, mỗi tháng tôi sẽ ở mấy đêm với cậu. Làm chuyện đó cũng được. Cậu coi như hai chúng ta đến Cục Dân Chính chỉ là để đi chơi đi.”  

“Nhưng lại không giống nhau. Chính cung trở thành tình nhân. Chỉ có kẻ ngốc mới đồng ý.” Triệu Tinh cũng giống tôi, một hơi cạn ly rượu, “Hai ta không phải quá tốt sao? Tại sao lại muốn ly hôn chứ? Cậu thật sự thích ông anh 40 tuổi kia đến vậy?” 

“Tôi không thích anh ấy đến vậy. Chỉ là tôi có cảm giác hai ta khi bên nhau, đã không còn giống vợ chồng nữa rồi.” 

Triệu Tinh “chậc” một tiếng, lại thêm nửa câu sau tôi chưa nói: “Giống anh em.” 



Xoong nồi được ném vào máy rửa bát. Triệu Tinh bôi kem dưỡng ra tay. Lọ kem dưỡng 8000 tệ một lọ, mà mỗi lần dùng, hắn đều dùng hết một phần ba. Hắn bôi xong ngón tay, cánh tay, lại vẫn chẳng có chút nào là ‘nhược liễu phù phong’ (yểu điệu như cành liễu đong đưa theo gió), ‘trắng trẻo, mảnh khảnh’. Tôi cảm giác, nếu muốn Triệu Tinh làm một ‘nhược thụ’ để người khác yêu thương, thì hẳn là phải chờ đến kiếp sau. 

Trời mùa hè, tôi thích bật điều hòa, đắp chăn, rồi không mặc quần áo đi ngủ. Tôi vừa yên vị trong ổ chăn, Triệu Tinh đã đi vào. Hắn không biết lôi từ đâu ra cái áo tắm lụa quấn quanh người, đầu tóc vẫn còn ướt rượt. 

Triệu Tinh nhìn thoáng qua cái giường, hỏi thẳng: “Tôi với cậu một cái chăn?”

“Lười lôi chăn trong tủ ra. Cùng ngủ đi.” 

“Vậy cậu đi mặc quần áo vào đi.” 

“Không mặc.”

“Thế đến lúc cậu có nhu cầu sinh l.ý thì phải làm sao?”

“Dùng tạm cậu.” 

“Mẹ, giờ tôi còn thành dùng tạm nữa.” 

Triệu Tinh dứt khoát vứt áo tắm xuống đất rồi nhấc chăn lên chui vào nằm. Phòng bật điều hòa nên có chút lạnh, tôi bèn lăn qua ôm lấy hắn, thuận tiện bóp bóp ngực hắn, nói: “Tôi chơi nhé?” 

“Thôi Minh Lãng, ông có bệnh hả? Lớn đầu rồi còn chưa chịu cai sữa?” 

Hắn có nói gì cũng sẽ không can thiệp vào việc tôi làm. Tôi chơi ngực hắn cả nửa tiếng đồng hồ, cũng trực tiếp khiến Triệu Tinh có phản ứng sinh l.ý.

Tôi cân nhắc một chút. Dù sao thì cả hai chúng tôi đều có phản ứng sinh l.ý nên tôi cũng miễn cưỡng đè hắn ra. 

Lần này mất khoảng bốn mươi phút, nhưng lại vẫn vô vị như vậy. Triệu Tinh thật ra còn khá thoải mái. Nhưng hắn nhìn tôi, nói: “Không thích hửm?” 

Tôi trả lời: “Cũng khá.”

Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói với Triệu Tinh rằng chuyện giường chiếu của chúng tôi không hợp, cũng chưa từng chê bai hắn. Triệu Tinh mãi mãi là tiêu chuẩn năm sao. Là do tôi chơi chán. Trách nhiệm là ở tôi. 

Nhưng hắn lại trực tiếp kéo chăn che mặt, nói: “Bỏ đi. Vẫn là do tôi.”