Trêu Chọc Cầu Vồng

Chương 27-28




Chương 27


Nhiệt độ bên tai lại một lần nữa bừng lên.

 

Triệu Nghê Hạ vội vàng cắt đứt dòng suy nghĩ và thả vài viên đá vào cốc nước, cô không dám nghĩ thêm gì nữa.

 

Nhưng những hình ảnh đó cứ quanh quẩn trong đầu cô mà không sao hất đi được.

 

Cô uống mấy ngụm nước để hồi phục lại.

 

Đang lúc suy nghĩ, một nhân vật chính khác trong câu chuyện bước vào.

 

Bùi Khước cầm cốc đi tới chỗ cô, tay bỏ thêm vào cốc vài lát chanh rồi thình lình hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”

 

“Tôi đang nghĩ tới anh…” Triệu Nghê Hạ đột nhiên bị hỏi, vô thức đáp lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Cô thốt ra lời này xong mới ý thức được hiện tại họ đang ghi hình, bốn phía có máy quay đang quay họ. Cô gian nan nuốt nước bọt, cố gắng biến lời nói của mình bớt tính cá nhân lại: “Kỹ năng hôn khi quay phim của anh rất kém.”

 

“...”

 

“...”

 

Bùi Khước xoay người nhìn cô, anh không nói gì mà chỉ chậm rãi rũ mi.

 

Cô đột nhiên nhớ tới mấy lời bị Tỉnh Hữu khiêu khích lần trước, cô bảo anh hôn kém, bộ dạng của anh lúc đó cũng thế này, anh hỏi ngược lại cô: “Kỹ năng hôn của tôi kém?”

 

Kỹ năng, hôn, của, tôi, kém?

 

Bấy giờ trên mặt anh đều lấp lánh những chữ này.

 

“Nếu như hôn kém vậy ai càng hôn càng quên dừng lại” - Câu này là do Triệu Nghê Hạ đọc ra từ vẻ mặt của anh… Không biết anh có thực sự nghĩ như vậy hay không, dù sao thì ít nhiều cô cũng có chút cảm giác.

 

Trong cảnh quay ngày hôm đó có lẽ do hai người bỡ ngỡ khi lần đầu tiên tìm được cảm giác nên đến cả hiệu lệnh của đạo diễn kêu dừng lại họ cũng không nghe thấy.

 

Cuối cùng cũng là do anh phát giác ra được cảnh giác dưới lớp trang phục của mình phản ứng quá mạnh mẽ nên mới hồi phục tinh thần rồi dừng lại.

 

“....”

 

Về điều này, Triệu Nghê Hạ cho rằng hai người bọn họ đều có trách nhiệm.

 

Cơ mà đừng nói nhiều năm như vậy, bây giờ làm lại trò này trước máy quay có khi anh sẽ không đồng ý thảo luận đâu.

 

Cô làm như chưa nói gì, mắt lóe lên đổi chủ đề: “... Ôi, hình như tôi quên chưa cho thêm lá bạc hà!”

 

Triệu Nghê Hạ đi tới trước mặt anh, cô thêm vài lá bạc hà vào cốc rồi lảng tránh những chỗ nhạy cảm như một con lạc đà, vội vã trở về phòng khách.

 

..

 

Bùi Khước cũng trở về, anh lại ngồi xuống cạnh cô một lần nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Triệu Nghê Hạ sợ anh vẫn muốn nói về đề tài kia nên cô cảm thấy hơi hồi hộp, đợi một hồi lâu cô thấy anh không định nhắc tới nên dần thấy an tâm.

 

Câu nói vừa nãy của cô ở nhà bếp cũng không tính là khác người.

 

Nếu tổ chương trình không cắt ra mà đưa lên sóng thì… Cũng không đến nỗi nào đâu nhỉ?

 

Dù sao chuyện hai người từng diễn cảnh hôn cũng là thật, chẳng có lý do gì để cô bị mắng khi nhắc tới nó.

 

Đương nhiên, ai muốn mắng thế nào thì cứ mắng thế ấy.

 

Triệu Nghê Hạ ngừng lo lắng về điều đó và tập trung vào cảnh trước mặt, bắt đầu hòa vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

 

Nhóm người của ban nhạc Kim Triêu thật sự rất giỏi ăn nói, trên trời dưới biển, từ bắc xuống nam chẳng có gì mà họ không nói được cả.

 

Nói chuyện một hồi cũng đã tới giờ ăn tối.

 

Về mặt đãi ngộ, bọn họ mới là những khách mời chân chính, Triệu Nghê Hạ rốt cuộc cũng chỉ được coi là một nửa khách mời thôi. Vì cô là một trong hai khách mời chính của chương trình nên cũng coi như là chủ nhà, cô phải đứng lên và chiêu đãi họ cùng Bùi Khước.

 

Hai người lại vào nhà bếp.

 

Nhà bếp của mình mình hiểu rõ nhất, Bùi Khước cầm mấy món đồ đi ra mà không cần đến sợ giúp đỡ của cô, anh nói: “Tôi nấu đại vài món nhé.”

 

Chủ yếu là do anh đã đặt cơm tối ở ngoài, theo yêu cầu của tổ chương trình bọn họ chỉ cần làm một hai món khác nhau là được rồi.

 

Thang Ninh ngồi ở ngoài phòng khách lại bắt đầu đói bụng, họ mới ăn xế không lâu lắm, anh ta thực sự có một cái dạ dày không đáy.

 

Triệu Nghê Hạ đứng một bên giúp Bùi Khước một tay, nghe thấy động tĩnh, cô nói: “Hình như anh ấy vẫn chưa ăn no, hay để tôi cắt bánh ga-tô cho anh ta nhé?”

 

Bùi Khước ngừng cắt ớt trong chốc lát, anh không ngẩng đầu lên mà nói: “Không cần cho bọn họ ăn nhiều như vậy, lát nữa là ăn tối rồi, ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày.”

 

Triệu Nghê Hạ: “...”

 

Chiều nay anh vừa nói bọn họ ăn rất nhiều, cần gọi thêm một ít thức ăn à?

 

Được rồi, anh luôn có một suy nghĩ riêng ở một mốc thời gian xác định.

 

Triệu Nghê Hạ nói không lại anh, lòng lại âm thầm phỉ nhỏ thói quen ăn uống của anh, cuối cùng cô vẫn chẳng dám lắm miệng.

 

Dù sao anh cũng là chủ nhà, nhóm người kia lại là bạn tốt nhiều năm của anh, anh sẽ không bỏ đói họ đâu.

 

Chặn tiếng rống của Thang Ninh lại, Triệu Nghê Hạ và Bk, mỗi người tự mang thành phẩm của mình đặt lên bàn ăn.

 

Không bao lâu sau đồ ăn ngoài cũng được đưa đến, mọi người lần lượt ngồi xuống bàn ăn.

 

Các thành viên trong ban nhạc Kim Triêu mỗi người ngồi một chỗ, rất “Tri kỷ” chừa lại cho chủ nhà là hai người họ một vị trí.

 

Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước cùng ngồi xuống.

 

Trong lúc ăn, thỉnh thoảng họ cũng nói với nhau một hai câu.

 

Cô đã nói chuyện đến mệt từ lâu, im lặng ngồi nghe mọi người nói chuyện.

 

Bùi Khước gọi bốn món từ nhà hàng này, một bàn đồ ăn đầy ắp, Thang Ninh ăn rất chăm chú, anh chàng thích món súp ngọc trai được làm tỉ mỉ với hương vị thơm ngon hơn cả.

 

Ăn được một lúc thì mắt của anh ấy có hơi rưng rưng, không nhịn được mà cảm khái: “… Thật sự quá ngon, hạnh phúc quá! Anh Bùi chị Hạ, em thật sự muốn mỗi ngày đều có thể đến nhà anh chị làm khách!”

 

Triệu Nghê Hạ đúng lúc đang uống nước, nghe vậy suýt chút nữa thì bị sặc.

 

Tần Hề chậc một tiếng dạy bảo: “Anh đừng có mà làm mất mặt như thế được không? Người khác nhìn thấy lại cho rằng chúng ta làm ban nhạc rất nghèo!”

 

Thang Ninh giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy ngon thôi mà…”

 

Triệu Nghê Hạ nhìn Bùi Khước một cái, hơi ho nhẹ, nói đùa: “Nếu muốn đến nhà Bùi Khước làm khách nhiều hơn thì nói với anh ấy là được rồi.”

 

Dù gì anh mới là chủ nhân. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

  

Thang Ninh ồ lên hai tiếng, hình như cũng ý thức được mình thuận miệng nói nhanh quá, cách nói không đúng.

 

Anh ấy sờ sờ sau gáy muốn nói thêm gì đó.

 

Bùi Khước dường như lười không muốn tán chuyện với họ nên đã cầm thìa múc một thìa súp ngọc trai trong bát mình: “Không phải đói rồi sao, ăn đi.”

 

“Ồ được. Cảm ơn anh Bùi!”

 

Thang Ninh tức khắc dường như quên hết tất cả, chỉ chuyên tâm ăn.

 

Người của ban nhạc Kim Triêu ăn xong bữa tối thì ngồi nghỉ một lúc, khoảng hơn 8 giờ thì rời đi.

 

Trong chung cư chỉ còn lại hai người Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước.

 

Vẫn luôn quay đến 10 giờ, cô mới ngồi lên xe của tổ tiết mục sắp xếp quay về.

 

Lần quay này cũng coi là khá thuận lợi, không có mâu thuẫn gì cũng không xảy ra vấn đề gì.

 

Ngoại trừ Thang Ninh khá là trốn tránh, có lúc khiến con người ta chống đỡ không nổi, có thể nói là… càng ngày càng tốt.

 

Ngày quay thứ hai, tổ tiết mục lại tăng thêm cho họ một chút sự tự do.

 

Không câu nệ buộc phải ở nhà mở rộng chủ đề “làm khách”, chỉ cần nội dung liên quan là được.

 

Sau một hồi thảo luận, cuối cùng quyết định để họ ra ngoài.

 

Địa điểm được chọn là chợ hoa và chim với hơi thở của cuộc sống khá là mạnh mẽ.

 

Tổ tiết mục liên hệ với bảo vệ chờ ở xung quanh chợ đợi được gọi, còn có một số người đi theo người quay phim đẻ tránh đám đông tụ tập trong quá trình ghi hình, tiện cho việc sơ tán kịp thời.

 

Triệu Nghê Hạ ngồi xe của tổ tiết mục đến chung cư của Bùi Khước trước rồi mới cùng anh xuất phát.

 

Ánh nắng rất đẹp.

 

Xe không lái xuống hầm gửi xe, dừng ở dưới lầu nhà anh.

 

Cô ngồi ở trên xe đợi, từ xa nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh đi đến thì cô hơi ngơ ra, được nhân viên nhắc nhở mới nhớ ra kéo cửa xe.

 

Bùi Khước thân hình cao lớn, khom người ngồi vào trong xe, lãnh đạm dựa vào phía sau, trên người mang theo sự khô hạn bởi vì phải phơi dưới nắng không lâu.

 

Trong tức khắc cô cũng cảm thấy da mình khô nóng thêm mấy phần.

 

Người quay phim đảm nhận cả trách nhiệm của biên đạo, ở ghế phụ ôm máy quay đối mặt với bọn họ.

 

“Hai vị biết hôm nay phải đi đâu không?”

 

Bùi Khước nói: “Biết.”

 

Triệu Nghê Hạ sốc lại tinh thần, tiếp thêm một câu nói ra đáp án: “Chợ hoa và chim.”

 

“Cô Triệu định tô điểm cho chung cư của thầy Bùi cái gì?”

 

Bản thân Triệu Nghê Hạ vẫn chưa nghĩ xong, cười nói: “Xem xem rồi nói.”

 

Xe lái đến chợ hoa và chim.

 

Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước cùng người quay phim cùng lúc xuống xe, đi từ cửa vào.

 

Tên của chợ này mặc dù có hai chữ “hoa chim” nhưng ở đó bán rất nhiều chủng loại.

 

Các bể cá trong tiệm cá có kích cỡ không giống nhau, vừa bật đèn lên thì những bể cá với đàn cá tung tăng bơi lội chẳng khác gì một thủy cung thu nhỏ. Màu đỏ tròn xoe, màu bạc mạnh mẽ, cá nhiệt đới đầy màu sắc… màu sắc hình dáng khác nhau.

 

Xương rồng được đặt ở bên đường, đã nở hoa và chưa nở hoa đều có đặc điểm riêng, những chú rùa vàng bơi chậm rãi trong chậu nhựa, những chú chim đủ màu sắc được nhốt trong lồ ng, hót líu lo nghe rất vui tai.

 

Bất luận là thực vật hay động vật, những dụng cụ chăn nuôi đều có cả.

 

Các loại hoa được bày trong tiệm thì lại càng nhiều, hoa baby màu trắng, hoa hồng đầy màu sắc và hoa cẩm tú cầu màu hồng tím nở rộ đẹp mắt.

 

Triệu Nghê Hạ rất thích cảm giác mang hơi thở cuộc sống này, chốc chốc lại dừng chân nói chuyện với chủ tiệm, hỏi xem cái này chăm sóc như thế nào, cái kia bán như thế nào. 

 

Trong đó có một con rùa vàng cực kỳ đặc biệt và một con vẹt vừa nói nhiều vừa đần độn giống như Tỉnh Hữu là khiến cô dừng chân lâu nhất.

 

Bùi Khước cũng dừng lại, hỏi: “Muốn mua không?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Chủ đề ngày hôm nay là tô điểm thêm cho chung cư của anh, Triệu Nghê Hạ do dự một lúc, nghĩ đến anh đi ra ngoài làm việc chưa chắc đã có thời gian chăm sóc nên lắc lắc đầu, xua đi ý tưởng gây thêm rắc rối cho anh.

 

Cho đến khi đến một tiệm hoa, Triệu Nghê Hạ mới dừng chân lại một lần nữa.

 

Trong tiệm ngoài các loại hoa ở trong các tiệm trước đã nhìn thấy còn có một loại không giống với chúng.

 

Hoa hồng trắng.

 

Những tiệm hoa khác vì để thời gian hoa giữ được lâu hơn nên đều bọc cánh hoa lại. Chỉ có tiệm này bà chủ cực kỳ hào khí, không bọc hoa lại thành một túm, để hoa nở tự do.

 

Những nụ hoa đầy đặn nở rộ, mép hoa hơi cong, cực kỳ đẹp.

 

Triệu Nghê Hạ nhìn chúng, đột nhiên nhớ ra một chuyện liên quan đến hoa hồng trắng.

 

Cô và Bùi Khước quay bộ con rối kia khi quay đến hậu kì thì bộ phim thanh xuân diễn lúc trước lên sóng.

 

Ánh mắt của công chúng đúng thật là rất tốt, ở trong rất nhiều thực tập sinh như thế vậy mà lại chọn ra cô và Bùi Khước để xào CP, công ty còn chưa kịp làm gì, phim vừa phát thì bọn họ rất nhanh đã có một số fan CP đầu tiên, các thể loại truyện fanfic cũng vì thế ra đời.

 

Vào thời điểm đó đã rất phổ biến một meme mang tên “hội chứng Hanahaki” 

trong fanfic của họ.

 

Meme này đại khái chính là nói trong CP có một bên yêu thầm bên còn lại, người yêu thầm nếu như không nhận được tình yêu của đối phương thì sẽ càng ngày càng nôn hoặc ho ra những cánh hoa cho đến khi chết.

 

Không biết tại sao Bùi Khước ở trong truyện fanfic vẫn luôn là người mắc phải hội chứng Hanahaki.

 

Vừa mới bắt đầu loại hoa gì cũng có nhưng lâu dần dần xuất hiện một motip thống nhất, đó chính là chỉ cần viết đến đoạn nôn ra hoa thì chắc chắn sẽ là “hoa hồng gỗ lạnh.”

 

Nguồn gốc của “hoa hồng gỗ lạnh” này là một bài văn về hội chứng nôn ra hoa với bối cảnh là giữa các vì sao, bởi vì trong nhóm fan quá nổi nên Triệu Nghê Hạ có may mắn đọc qua. Lúc ấy phản ứng đầu tiên của cô đó chính là không hiểu lắm, đã ở trong bối cảnh các vì sao rồi mà còn không trị được hội chứng Hanahaki, trình độ y dược này tồi tệ đến mức nào cơ chứ?

 

Truyện fanfic kia đại khái kể về thiếu tướng trẻ tuổi nghèo khó yêu công chúa đế quốc, trải qua một quá trình ngoắt ngoéo, cuối cùng có hơi bi thảm nhưng vẫn ẩn chứa vô số hi vọng, đưa ra một cái kết HE mở.

 

Ở trong truyện, tác giả đặt thiếu tướng chính là Bùi Khước, ở trong mỗi khoảnh khắc đau khổ của tình yêu sâu đậm đều sẽ ho ra cánh hoa của “hoa hồng gỗ lạnh.”

 

Hoa đương nhiên là hư cấu, tác giả còn sáng tác ra ngôn ngữ của loài hoa, bởi vì viết rất hay nên thu hút rất nhiều fan, cuối cùng trở thành bối cảnh chung trong giới người hâm mộ.

 

Khi con rối bước vào giai đoạn hậu kì, những fan CP đã tổ chức một chuyến thăm hỗ trợ đoàn làm phim.

 

Khi ấy họ đã tặng cô và Bùi Khước một bó hoa hồng trắng gần giống như “hoa hồng gỗ lạnh” trong thực tế.

 

Dòng suy nghĩ rất nhanh đã về đến hiện tại, Triệu Nghê Hạ cũng không biết Bùi Khước có còn nhớ hay không, chủ yếu là hoa hồng trắng của tiệm này rất đẹp, sau đó suy nghĩ muốn mua vừa mới xuất hiện trong đầu cô, khi nhìn thấy máy quay thì lập tức ý thức được rằng không hợp.

 

Cô chỉ có thể nhanh chóng dời ánh mắt sang các loại hoa khác, giả vờ lúc nãy mình nhìn không phải là hoa hồng trắng.

 

Bùi Khước đi đến bên cạnh cô: “Mua hoa?”

 

Cô gật gật đầu, hoa đặt ở đó anh cũng không cần tốn quá nhiều công chăm sóc, cũng không sẽ chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh: “Chung cư của anh tiện đặt hoa không?”

 

“Có thể.”

 

Cô tránh hoa hồng trắng, chọn mấy loại hoa khác.

 

“Anh còn thích thứ nào nữa không?” Vừa hỏi, Triệu Nghê Hạ nghĩ đến tông màu trong chung cư của anh thì lại chỉ cho bà chủ một loại hoa khác: “Cảm giác cái này cũng sẽ đẹp.”

 

Cô tổng cộng chọn năm loại hoa không giống nhau, đủ loại màu sắc.

 

Ngoảnh đầu nhìn Bùi Khước, nhìn thấy ánh mắt của anh hướng vào phía cửa hàng quét qua các loại hoa kia, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, dường như không nhìn trúng được cái gì.

 

Muốn nói nếu như anh không thích thì không cần thiết phải chọn nữa, còn chưa kịp mở miệng thì anh thu lại ánh mắt, nói: “Nếu đã mua rồi thì mua thêm mấy loại đi.”

 

Cô ngơ ra, sau đó gật đầu: “Được.”

 

Bùi Khước tùy ý chỉ về phía bên cạnh tường: “Mấy loại đó mỗi loại gói hai bó.”

 

Triệu Nghê Hạ đang nhìn mấy loại hoa chưa chọn, nghe thấy lời của anh thì lông mày nhếch lên. Hoa của điện này gói không to, hai bó mới to bằng một bó bình thường nhưng như thế thì số lượng cũng khá nhiều.

 

Mấy chữ “có phải là hơi nhiều rồi không” vừa mới đến miệng thì anh đúng lúc có điện thoại, đi về phía bên cạnh một chút để nghe.

 

Cô chỉ có thể nuốt lại lời định nói rồi lại thuận theo bức tường xem tiếp, sau khi nhìn đến loại cuối cùng thì bất giác sững người lại.

 

Thủy tiên, cẩm tú cầu, hoa hồng trắng.

 

Bà chủ đã bắt đầu bận rộn tay chân với những khách trong tiệm.

 

Rất nhanh một đóa hoa đã được gói xong đưa đến trước mặt.

 

Bùi Điềm nghe điện thoại nói ngắn gọn xong thì quay lại.

 

Triệu Nghê Hạ ngước mắt lên nhìn anh, trên mặt anh không hề có chút bất thường nào, một tay ôm lấy mấy bó hoa không to lắm, nói: “Đi thôi.”

 

Không hề nhìn về phía hoa hồng trắng ở phía ngoài cùng.

 

… Có lẽ là không còn nhớ nữa.

 

Dù gì cũng lâu như thế rồi, lại còn là chuyện nhỏ nữa, Triệu Nghê Hạ nghĩ thế cũng tốt, chỉ cần hai người họ biểu hiện bình thường thì fan có lẽ sẽ không nghĩ nhiều.

 

Cô dùng tiết tổ tiết mục đưa cho để thanh toán, cùng với anh đi ra khỏi tiệm hoa.

 

 

Bởi vì đi ra ngoài quay ngoại cảnh thì một hàng người bọn họ dứt khoát ăn tối ở bên ngoài.

 

Quay một chút quá trình ăn cơm, sau khi ăn xong thì ngồi xe của tổ tiết mục đi đường cũ về nhà.

 

Cũng không tính là đường cũ.

 

Lúc đi cô đến chung cư của Bùi Khước, lúc về xe vừa mới xuất phát thì anh liền nói: “Tôi không vội, đưa cô ấy về trước.”

 

Triệu Nghê Hạ nhìn về phía anh, anh nói xong thì nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế để dưỡng thần.

 

Những người khác của tổ tiết mục đều giải tán hết rồi, hôm nay đã kết thúc quá trình quay, chỉ còn lại chiếc xe này của bọn họ, phụ trách đưa họ về nhà.

 

Tài xế và nhân viên đều không ý kiến gì, xe quay lại hướng về phía chỗ ở của cô.

 

Trong xe rất yên tĩnh, cô dần dần cũng có chút buồn ngủ, hơi nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe chợp mắt.

 

Hoa mua ở chợ đặt ở cốp xe đằng sau, từng bó từng bó để chật kín. Bởi vì có hơi không để được nữa, mấy bó hoa mà Bùi Khước ôm đều không nhét vào được, để hết ở dưới chân anh và cô.

 

Con đường này rập rà rập rờn, dường như đều bị hương hoa xâm chiếm. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

 

Lái xe mấy chục phút gần một tiếng thì xe cũng dừng lại dưới lầu chung cư.

 

Triệu Nghê Hạ tỉnh lại, nói một tiếng cảm ơn với tài xế và nhân viên: “Vất vả rồi.”

 

Rồi lại quay sang Bùi Khước cười một cái, sau đó kéo cửa xuống xe.

 

Chân vừa chạm xuống đất, Bùi Khước đột nhiên gọi cô lại: “Triệu Nghê Hạ.”

 

Cô sững lại, quay đầu: “Sao thế?”

 

“Có một số hoa nhiều quá rồi không có chỗ để, tí nữa tôi lên lầu không cầm được.” Bùi Khước dựa người trên ghế, vẫn là giọng điệu thờ ơ đó, mắt hơi hé ra, cằm hơi hất lên, biểu thị bó hoa hồng đặt ở ngoài cùng của xe: “Bó hoa này cô cầm lấy đi.”


Chương 28


Triệu Nghê Hạ ôm một đóa hoa hồng trắng về nhà, cô bước vào căn hộ mà vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
 
Lúc xuống xe, Bùi Khước không cho cô phản ứng quá lâu, thấy cô không nhúc nhích anh liền mất kiên nhẫn lên tiếng thúc giục.
 
Đầu óc cô thật sự choáng váng, cầm một bó hoa về.
 
Những bông hồng trắng ẩm ướt xinh đẹp được bọc trong giấy gói màu màu xanh lam nhật. Chúng nở vừa phải, thanh lịch, nhẹ nhàng. Cánh hoa hơi cuộn lại xếp thành tầng tầng lớp lớp, hương thơm dìu dịu chứ không nồng nặc, gay gắt hệt như màu sắc của nó.
 
Dù sao thì cũng cầm về rồi.
 
Triệu Nghê Hạ nhớ lại tình hình vừa rồi, cô tìm bình hoa rồi mở bó hoa ra và cắm từng bông hoa vào bình. Miệng bình không lớn, một bó hoa được chia thành ba phần, tự tay cô cắt tỉa chúng và bày hoa khắp nơi.
 
Bàn ăn, phòng khách, kệ TV.
 
Có thêm một chút màu sắc như vậy, vừa nhìn cũng có thể thấy căn nhà sáng sủa hẳn lên.
 
_
 
Ngày thứ ba của buổi ghi hình thứ hai, weibo bộ phim “Thái Dương chiếu rọi” ra thông báo hơ khô thẻ tre, chính thức phát hành bản xem trước.
 
Mỗi đoạn quảng cáo chỉ kéo dài vài phút nhưng chất lượng quay rất tốt, cộng với lời chúc bằng truyền miệng của đạo diễn ST lần trước đã giúp làn sóng quảng cáo đầu tiên của tổ làm phim khai hỏa thành công, độ nổi tiếng rất cao.
 
Vì Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước đã quay “Rất Lâu Sau Này” và “Chúc Hỏa” nên bộ phim càng nhận được sự quan tâm nhiều hơn.
 
Fan của cô và fan CP rất trông ngóng, cư dân mạng cũng đang bàn tán rất sôi nổi.
 
Dù là tin tích cực hay tiêu cực hay là sự soi xét của khán giả thì cô nghiễm nhiên cũng đã trở thành nhân vật hot nhất trong đoàn phim.

 
Triệu Nghê Hạ đang định đi tới nhà Bùi Khước thì nhận được tin nhắn từ đoàn làm phim và phòng làm việc CL, phần phim “Chúc hỏa” sẽ được đăng tải trực tuyến, sau khi nhấp vào đọc, thông báo viết dựa theo nội dung đã đăng tải.
 
Trước đó đạo diễn ST đã cố ý gọi điện thoại hỏi cô có thể tới tham gia tiệc hơ khô thẻ tre của đoàn làm phim hay không, vì thời gian buổi tiệc trùng với thời gian quay “Rất Lâu” nên cô đành từ chối lời mời của đạo diễn.
 
Nhân thời gian rảnh rỗi, cô nhắn tin cho đạo diễn chúc mừng ông hoàn thành bộ phim.
 
Nói chuyện phiếm vài câu, cuộc trò chuyện kết thúc, cô lại lần nữa tập trung vào công việc ghi hình trước mắt.
 
Cô mặc quần áo giản dị đi ra ngoài, ngồi xe của tổ chương trình để tới nhà Bùi Khước.
 
Nội dung quay ngày thứ nhất là mở tiệc chiêu đãi bạn bè, nội dung ngày thứ ba là đi mua đồ cho căn hộ của anh, ngày thứ ba chỉ có hai người họ.
 
Chưa kể, tập trước ban nhạc Kim Triêu đã đem đến sự náo nhiệt, nhóm bọn họ không ở đây khiến khán giả nhớ nhung khả năng chọc cười của họ.
 
Nhưng thực sự cũng không có khả năng đòi hỏi “Anh mau gọi bọn họ tới đi”.
 
Cô an phận ngồi xuống, hớp một ngụm nước chanh bạc hà anh pha. Cô nhìn bốn phía, chợt nhận ra phòng khách của anh vẫn như ngày hôm qua.
 
Do dự chớp mắt, cô tò mò hỏi: “Hôm nay chúng ta mua vải len sọc à?”
 
Bùi Khước cầm cốc đứng gần đó, anh nghe thấy cô nói thì chớp mắt rồi ngồi xuống, bình tĩnh nói: “Hôm qua KL đã nói rồi, cần một ít.” Anh nhấp một ngụm nước đá: “Còn thừa thì trải ở phòng.”
 
KL là trợ lý của anh, Triệu Nghê Hạ có ấn tượng với người này. Tuy cậu ta ít nói nhưng đối xử với mọi người rất tốt.
 
Trợ lý mua bao nhiêu cũng không hỏi anh, dù sao hôm qua cũng mua nhiều như vậy rồi. Phần còn dư lại bày trong phòng cô cũng sẽ không hỏi đến.
 
Câu chuyện đã đổi sang chủ đề khác, nói chuyện một hồi, tổ chương trình đã gửi nhiệm vụ cho họ qua wechat.
 
Tối nay họ phải tự làm bữa tối, tự mình ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn.
 
“Gần đây có chợ không?” Triệu Nghê Hạ đọc xong nhiệm vụ, cô hỏi anh.
 
Bùi Khước suy nghĩ một lúc: “Có, phải lái xe tới đó.”
 
Phải lái xe đồng nghĩa với nó không ở gần.
 
 Cũng phải, người sống ở đây ai lại tự mình đi mua sắm, họ đều có giúp việc hợp đồng.
 
Những người giúp việc là người lái xe đi mua thức ăn.
 
Hôm nay Triệu Nghê Hạ tới trễ, lúc cô đến căn hộ thì đã gần ba giờ, đi chợ rất mất thời gian. Cô tra khoảng cách rồi nhờ nhiếp ảnh gia của chương trình đi mua.
 
Khi ký hợp đồng, tổ chương trình đã đồng ý cho các khách mời sự tự do lớn nhất… Trừ ngày hôm nay, các cảnh quay ngoài trời đều không cần lắp máy quay trong nhà. Ngày đầu tiên và ngày hôm nay tổ chương trình tuân thủ nghiêm túc thời gian quay, chỉ lắp máy quay vào buổi chiều. Khi cô ra về vào buổi tối sẽ có nhân viên bắt đầu gỡ máy quay ra.
 
Hơn nữa vì quay trong nhà khách mời, không cần chuẩn bị quá nhiều trong nhà của khách nên hai ngày nay không có quá nhiều nhân viên công tác, chỉ có hai chiếc xe đi theo. Phóng viên cũng không được đỗ xe trong gara ngầm, bọn họ đỗ xe quanh tiểu khu, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ.
 
Nhận được tin nhắn của Triệu Nghê Hạ, tổ chương trình nhanh chóng gửi một chiếc xe và nhiếp ảnh gia đứng dưới tầng.
 
Chiếc xe chở bọn họ đến một khu chợ gần đó, Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước đội mũ, đeo khẩu trang lần lượt đi dọc theo những gian hàng sạch sẽ.
 
Món ăn đều do Bùi Khước chọn, tuy cô là người nấu nhưng xét trên nguyên tắc khách đến tùy chủ, cô vẫn đưa quyền quyết định cho anh.
 
Bốn mươi phút sau, họ thắng lợi trở về.
 
Nhiếp ảnh gia và tài xế đã làm xong việc.

 
Thấy thời gian không còn sớm, vừa về đến căn hộ, Triệu Nghê Hạ và Bùi Khước bắt tay chuẩn bị bữa tối.
 
Không có khách nào khác ở đây mà chỉ có hai người bọn họ, vốn không cần quá tỉ mỉ phong phú nhưng Bùi Khước lại làm mọi việc hết sức chăm chú, rửa nguyên liệu nấu ăn, cho vào nồi nấu, từng bước đều hết sức tỉ mỉ.
 
Cô cũng không tiện nói gì thêm, đứng cạnh giúp đỡ anh.
 
Có lẽ do họ mở lửa quá lớn, đồ ăn anh xào lại cay, hệ thống xử lý mùi trong phòng bếp đang hoạt động nên trong lúc không để ý cô đã bị sặc hai lần.
 
Bùi Khước liếc mắt nhìn cô, anh lấy một cái đ ĩa ra rồi tắt bếp, bỗng nhiên ngừng lại.
 
Cô đưa tay ra nhận cái đ ĩa kia, tay cầm đ ĩa của anh không định đưa cho cô, cô ngước mắt: “?”
 
“Cô đứng đây có hơi vướng chân vướng tay.” Bùi Khước nhíu mày.
 
Triệu Nghê Hạ thấy khó hiểu, phòng bếp trong căn hộ của anh rất rộng rãi, cô cũng chưa từng dụng vào anh, sao lại vướng chân vướng tay được.
 
Cô lùi xuống hai bước để giữ khoảng cách với anh: “Anh nấu nốt món này đi, tôi sẽ làm món cuối cùng.”
 
“Không cần.” Mặt Bùi Khước toát lên nét nghi ngờ: “Tôi nghi ngờ tài nấu nướng của cô.”
 
Triệu Nghê Hạ: “...”
 
Không đợi cô nói thêm nhiều lời anh đã đặt món chiên sang một bên, quay người lại tiếp tục bận rộn: “Ra ngoài đi, đợi món sau của tôi.”
 
Cô còn muốn nói gì đó.
 
Anh bồi thêm một câu: “Tôi đói rồi, đừng lãng phí thời gian.”
 
“...”
 
Triệu Nghê Hạ không có cách nào khác nên đành bị đuổi ra khỏi phòng bếp, cô chỉ có thể ngồi ở phòng khách, để một mình anh ở đó từ từ phát huy.
 
Gần hai mươi phút sau, toàn bộ món ăn đã được dọn lên bàn.
 
Bữa ăn này rất ngon.
 
Cơ mà so với món đầu tiên có ớt hai màu làm nguyên liệu, hai món sau có vẻ thanh đạm hơn.
 
Triệu Nghê Hạ đang ăn bỗng  nhớ đến những nguyên liệu cô đã lấy ra: “Ớt tôi cắt nhỏ đâu rồi?”
 
“Trước khi cho vô nồi tôi sơ ý làm đổ rồi.” Bùi Khước ngừng một lát rồi đáp tiếp: “Tôi định bắt lấy cái đ ĩa, nguyên liệu bên cạnh đổ theo.” 
 
Cô ừ một tiếng, thấy anh không muốn nhắc đến đoạn “Nhạc đệm gập ghềnh” này nữa nên chăm chú ăn.
 
Sau khi ăn xong, hai người bưng nước ngồi xuống bàn trà.
 
Tổ chương trình không công bố nhiệm vụ là trò chơi hay câu hỏi cho họ, chủ đề hôm nay có lẽ là về cuộc sống hằng ngày.
 
Dĩ nhiên Triệu Nghê Hạ sẽ không đi gây sự, cô nghỉ ngơi một hồi rồi để Bùi Khước bật TV treo tường lên.
 
Cô đang nghĩ nên xem gì thì Bùi Khước ngồi trên ghế sofa bỗng hỏi: “Hôm nay đoàn phim của cô ra mắt trailer đúng không?”
 
Cô quay đầu lại nhìn vào mắt anh: “Ừ, đúng rồi.”
 
Cô lại hỏi: “Làm sao anh biết được?”

 
Bùi Khước dựa vào tay vịn sofa, anh thấy câu hỏi của cô vô cùng ngớ ngẩn, liếc nhìn cô rồi nói: “Tôi có điện thoại di động.”
 
“...”
 
Hình như đây đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn.
 
Anh cầm điều khiển từ xa lên rồi bắt đầu tìm kiếm trên mạng.
 
Triệu Nghê Hạ do dự trong giây lát: “Có ổn không khi tổ chương trình không báo trước kịch bản cho chúng ta?”
 
Bùi Khước không hiểu có vấn đề ở đâu: “Có gì mà không ổn?”
 
Không phải cô xấu hổ mà là do vấn đề này chương trình có giới hạn rất rõ ràng, cô mấp máy môi định nói chuyện thì chợt nghe anh nói: “Tổ chương trình có thể cắt đi nếu không thích.”
 
“...”
 
Cả ngày hôm nay Triệu Nghê Hạ hoàn toàn không nhắc đến quảng cáo của bộ phim mới trong buổi ghi hình, thực ra vì cô ấy sợ chủ động nhắc đến nó, thì mọi người sẽ cảm thấy cô không biết điều. Suy cho cùng hôm nay đoàn làm phim tuyên truyền, trong nội dung bàn luận sôi nổi trên mạng nhắc nhiều đến chuyện cô và anh quay hình chương trình này, càng không ít người ghen tỵ nói móc cô nhờ Bùi Khước mới được thơm lây.
 
Tuy nhiên thấy thái độ của anh là “đoàn chương trình không thích thì đừng phát sóng, tôi thích xem gì thì là chuyện của tôi”, trong phút chốc cô cảm thấy hình như không cần thiết nói điều gì thêm nữa.
 
Xem thì xem thôi.
 
Kết quả tìm kiếm “Thái Dương Chiếu Rọi” vừa ra, có lẽ do độ nổi tiếng quá cao, ba đoạn quảng cáo của đơn nguyên “Chúc Hoả” đã xếp hạng đầu tiên.
 
Bùi Khước điều khiển remote điều khiển từ xa di chuyển đến đoạn quảng cáo đầu tiên, khung cảnh bỗng chốc được phóng to một chút, ngay cả những dòng chữ do nhà điều hành viết dưới video cũng trở nên rõ ràng.
 
Triệu Nghê Hạ đang uống nước, ngước mặt lên xem, xém chút nữa thì sặc nước.
 
Dòng chữ đó viết vô cùng bắt mắt người xem…
 
“Triệu Nghê Hạ gắng sức để quấn lấy nhau say đắm, hiến tế tình yêu trong đau khổ.”
 
Cao Nguyên là nam diễn viên đóng vai nạn nhân trong “Chúc Hoả”, do trong tình tiết phim dòng thời gian bị làm rối, phần diễn trong ký ức của anh cũng không quá ít.
 
Bọn họ đích thực có quan hệ “ám muội” trong phim.
 
Nhưng nói sao nhỉ, câu này hoàn toàn đang gây hiểu lầm.
 
Tuyến tình cảm của họ vốn dĩ không phải là tuyến chính, chỉ là một tuyến nhánh của mối quan  hệ giữa các nhân vật, quay hình rất tinh tế, có thể nói từ đầu đến cuối đều không có bất cứ tiếp xúc cơ thể nào, đạo diễn yêu cầu sự “ám muội” trên ánh mắt và chi tiết biểu cảm.
 
Huống chi trong phim cô còn đóng vai một trong những nghi phạm gi ết chết Cao Nguyên.
 
… A, điểm cuối cùng có lẽ là cái gọi mà “hiến tế tình yêu trong đau khổ” chăng.