Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 782




Chương 782

Những chuyện mà cô đã đồng ý với Trần Hi Tuấn, cô không có quên “Được, thời gian không còn nhiều, anh sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ, em chỉ cần đón được Hạ Ly thì chúng ta lập tức rời đi”

Lê Nhược Vũ đáp lại một câu được, cúp điện thoại, đưa điện thoại cho một họa sĩ lang thang đang vẽ tranh ở bên cạnh quảng trường.

Cô không biết điện thoại di động của Lâm Minh có dùng hệ thống định vị như những năm trước hay không, cô phải đảm bảo rằng mình thật sự an toàn.

Người họa sĩ cảm ơn cô, anh ta dùng tay cố gẳng vẽ cho cô một bức tranh, đến lúc đó Lê Nhược Vũ mới hiểu, hóa ra anh ta là một người câm.

Nhưng mà cô vẫn cười lắc đầu từ chối, vội vàng rời khỏi quảng trường.

“Phu nhân!” mẹ Trương hơi kinh ngạc khi thấy.

Lê Nhược Vũ một mình trở về, nhưng bà ta vẫn cung kính lên tiếng.

Lê Nhược Vũ gật đầu, xem ra cô mang điện thoại của anh đi rồi, anh vẫn chưa kịp gọi về nhà giải thích mẹ Trương.

Nhưng chắc anh cũng sẽ đoán được cô sẽ về nhà đón con, nên cũng sẽ không phí thời gian.

Đi theo con đường quen thuộc tiến vào căn phòng nhỏ, Hạ Ly đã ngủ rất say, còn Hòa Phong và Tiểu Cảnh lúc này có lẽ vẫn còn đang học ở trường mẫu giáo.

Lê Nhược Vũ thở phào nhẹ nhõm, may mà Hòa Phong không có ở đây, nếu không cô có thể chịu không nổi cái cảm giác chỉ có thể mang Hạ tyđi Lê Nhược Vũ cũng không kịp suy nghĩ, liên nhanh chóng đánh thức Hạ Ly.

Hạ Ly dụi dụi mắt, kinh ngạc nhìn Lê Nhược Vũ trước mặt, vươn tay muốn ôm, vui vẻ gọi: “Mẹt”

Tay của Lê Nhược Vũ không thuận tiện, bảo Hạ Ly tự mặc áo khoác vào sau đó liền dẫn Hạ Ly ra khỏi phòng.

“Phu nhân?” mẹ Trương cảm thấy có chút kỳ quái, Lê Nhược Vũ vẻ mặt vội vàng, lại chỉ có một một mình trở về, vậy còn Lâm Minh đi đâu rồi?

“Tôi đưa Hạ Ly trở lại nhà bà ngoại, Lâm Minh đã ở kia đợi tôi và Hạ Ly rồi, qua một lát nữa bà nhớ đi đón Hòa Phong và Tiểu Cảnh nha” Lê Nhược Vũ mỉm cười thu xếp, bắt gặp ánh mắt của mẹ Trương, đôi mắt trong suốt lập tức xua tan đi những ánh mắt dò xét của mẹ Trương.

Ra khỏi Phong Linh Đàm không một chút cản trở, nhưng một chiếc xe màu trắng đẹp đẽ vững vàng dừng lại trước mặt Lê Nhược Vũ, Lê Nhược Vũ trong vô thức đưa Hạ Ly lùi lại một bước, trong lòng thầm thở dài một hơi.

‘Vãn là bị Lâm Minh đuổi kịp rồi, thật sự là hụt hắng, có lẽ đây là số mệnh … Nhưng cô không chấp nhận số mệnh của mình, lần này không được thì còn có lần sau, Lâm Minh không thể ngăn cản cuộc sống người lớn của cô.

Lê Nhược Vũ sắc mặt không một thay đổi, nhìn về phía cửa sổ chiếc xe màu trẳng trước mặt, chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai, huýt sáo về phía cô như là thế hiện vẻ đẹp trai của anh ta.

“Hà Duy Hùng!” Lê Nhược Vũ kêu lên, cô còn tưởng là Lâm Minh, nhưng không ngờ lại là anh ta xuất hiện ở đây.

Tuy nhiên, Hà Duy Hùng và Lâm Minh là anh em mặc cùng một cái quần lớn lên… Anh ta sế tình cờ mà xuất hiện ở đây nhưu vậy, tôi e rằng đó cũng là sự sắp đặt của Lâm Minh Niềm vui trong lòng Lê Nhược Vũ lập tức bị dội một chậu nước lạnh rồi lại chìm xuống.

Không ngờ, câu nói tiếp theo của Hà Duy Hùng càng khiến Lê Nhược Vũ Kinh ngạc nhiên hơn, anh ta sâu sắc nhìn Lê Nhược Vũ một cái, nói “Lên xe đi, tôi đưa em ra sân bay.’ Lê Nhược Vũ có chút khó hiểu, hiện tại mình chỉ có thể đánh một canh bạc, nếu không lên xe thì chỉ có thể đứng đây không đi đâu được, Lâm Minh sớm muộn gì cũng sẽ trở lại.