Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình

Chương 51




Chương 51

Trong suốt ba năm nay, hắn đã gửi cho cô cô số tin nhắn, mỗi một cái cô đều mở ra xem, thậm chí xem hết lần này đến lần khác, nhưng mà, cô không hề hồi âm bất cứ một tin nhắn nào của hắn.

Là chính cô buông tay, lìa bỏ hắn, cô không tư cách dây dưa không rõ với hắn.

Nhưng bây giờ, cô quá mệt mỏi rồi.

Nhân tình của chồng cô hùng hồ ghen ngược với cô, ép cô vào góc chết, thế nhưng dù chỉ một câu phản bác cô cũng không nói được.

Nếu như không phải Hạ Đông Quânkịp thời xuất hiện, tối nay cô sẽ biến thành trò hề gì?

Là dáng vẻ trần truồng bị vô số người nhìn ngó chỉ trỏ trong buồi dạ tiệc xa hoa này hay sao?

Cô cảm thấy bất lực bàng hoàng, mà trong giờ phút này, chỉ có người đang ôm cô trong ngực là có thể nương tựa vào.

Rõ ràng biết là không nên, nhưng vẫn có một tia tham luyến cảm giác quen thuộc đến khó hiểu khi được Đông Quân ôm trong ngực.

Ngồi quá lâu trên đất, bỗng nhiên đứng lên đột ngột khiến người có huyết áp thấp như côthoáng chút đầu vàng mắt hoa. Côkéochặtáo khoác của người đàn ông vào cơ thể, vịn vàocánh tay hắn, lúc này mới cố hết sức đứng lên.

Cô chỉ tựa vào lồng ngực người đàn ông trong chốc lát,rồi liểntrở lại như cũ, cô chậm rãi lắc đầu, “Anh Đông Quân,tôi không có sao hết, chúng tađi thôi.” Đã bắt đầu có người lục tục vây.

xem, bộ dạng này của côphải lập tức chỉnh đốn lại, còn tiếp tục dính líu nữa với người không biết lý lẽ như Lưu Ly, người khó chịu cuối cùng vẫn chỉ là mình thôi.

Hạ Đông Quân không yên tâm, xác nhận nhiều lần, “Thật là không có sao?”

“Thật là không có sao.”

Nhìn cô nặn ra một nụ cười khổ sở, lúc này hắn mới tạm yên tâm.

Trên người cô ướt sũng nước, lúc va chạm lẫn nhau, lớp phấn vốn dùng để che đi vết hôn trên bả vai cũng bị nước làm trôi hết, lộ ra vết đỏ mờ ám không rõ ràng, “Trên vai em bị thương?”

Nhớ đến thứ in trên vai mình là cái gì, Lê Nhược Vũ vội vàng kéo căng áo khoác che kín, “Không có, sâu cắn thôi.”

Hạ Đông Quânnhíu mày, tựa hồ không tin, “Thật sao?”

Lê Nhược Vũ buồn bã cười một tiếng, dấu vết trên người luôn luôn nhắc nhở cho cô nhớ thân phận của mình. Lâm Minh cũng thật là lợi hại, rõ ràng là để lại dấu vết trên người cô, nhưng lại giống như là đóng một dấu ấn ở trong lòng vậy.

Vỗ một cái lên ngực hắn, cô làm bộ như lơ đễnh không đề ý, lái đề tài theo hướng khác, “Bắt đầu từ khi nào mà lời tôi nói ra anh không còn tin nữa, phải xác nhận ba bảy hai mốt lần mới chịu tin?”

Ánh mắt Hạ Đông Quân tối sầm, trong lúccônghĩ là sẽ không có được câu trả lời, thì lại nghe thấy hắn nghiêm túc mở miệng, “Từ ba năm trước, lúc em nói không còn thương anh nữa.”

Lê Nhược Vũsửng sốt, lổng ngực giống như bị bàn tay ai đó gắt gao siết chặt.

Cô cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn, “Thật xin lỗi…”

“Chuyện tình cảm, không có ai đúng ai sai.” Hắn nhàn nhạt nói, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ, chẳng qua là trong lúccô không nhìn thấy, lại toát ra chút bi thương.