Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 49: Âm Mưu Của Hứa Cát Anh




Đường Hoài An là nhà thiết kế áo cưới nổi tiếng, đương nhiên cô rất quen thuộc với các cửa hàng áo cưới trong thành phố này, thật ra thì trong khoảng thời gian này gần như cô đã hoàn thành hết tất cả các đơn đặt hàng trong công ty, năng lực làm việc của cô thuộc loại bất cứ lúc nào cũng có thể xin sếp cho nghỉ.

Với lại gần đây tâm trạng của cô không tốt cho lắm, cho nên cô cũng tận dụng cơ hội này coi như là đi ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện tìm kiếm linh cảm và tích lũy tài liệu.

Đường Hoài An bước vào cửa hàng bán áo cưới với lối trang trí trang nhã và lịch thiệp, manơcanh cao gầy mặc một chiếc áo cưới cao quý xinh đẹp đứng trong tủ kính pha lê, đẹp đến mức giống như không phải là sự thật.

Có nhân viên bán hàng bước tới, lễ phép chào hỏi: “Xin chào quý khách, xin hỏi cô muốn áo cưới như thế nào, chúng tôi có thể giới thiệu chi tiết cho cô nghe.”

Đường Hoài An dịu dàng cười: “Không cần đâu, tôi muốn tùy ý xem một chút.”

Nhân viên bán hàng cười gật đầu rồi nói: “Được rồi, cô có cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Đường Hoài An bước đi chẳng có mục đích đến trước mấy cái tủ kính, nghiêm túc cẩn thận xem xét, từ khâu chọn vải cho đến thiết kế, từng điểm nhấn.

Cô rất quen thuộc với cửa hàng này, bây giờ cô đang xem những mẫu mới được sáng chế vừa mới đưa ra thị trường không bao lâu.

Yên lặng ghi nhớ rất nhiều thứ ở trong lòng.

Diện tích của cửa hàng áo cưới rất lớn, lúc này đột nhiên phương hướng ở bên trái lại vang lên và tiếng cãi vã, Đường Hoài An quay đầu nhìn sang, là một đôi tình nhân đang bàn luận về chiếc áo cưới với nhân viên bán hàng, nhìn có vẻ như là cuộc nói chuyện không hòa thuận cho lắm, bởi vì cô gái trong đôi tình nhân ấy đang khoa tay múa chân, mặt mũi đỏ gay.

“Lúc trước tôi đã nói rõ với các người về yêu cầu đối với áo cưới của tôi rồi mà, nhưng mà cô xem chiếc áo cưới mà ngày hôm nay cô đưa cho tôi đi, chiếc áo cưới này so với trong tưởng tượng của tôi có chênh lệch quá lớn đúng không?” Thái độ của cô gái cực kỳ bất mãn.

Nhân viên bán hàng đứng ở một bên mỉm cười trấn an cảm xúc của cô gái: “Thưa quý khách, thật sự ngại quá, cô xem xem như thế này có được không.

Nếu như cô đã không hài lòng đối với áo cưới của nhà thiết kế chúng tôi đã thiết kế lần này, vậy làm phiền cô nêu rõ yêu cầu của cô với chúng tôi, cố gắng biểu đạt thật rõ ràng..."

Nhân viên bán hàng còn chưa nói xong thì đã bị đánh gãy: “Lần trước tôi đã nói rất rõ rồi, các người còn muốn làm lãng phí thời gian của tôi nữa hả?”

Sau khi cô gái đó nói xong thì liền tức giận nói thẳng: “Làm không được thì cũng thôi đi, cùng lắm thì tôi bỏ cái áo cưới này, thật là mất hứng.”

Nhân viên bán hàng nghe xong thì đương nhiên không đồng ý, mắt thấy đơn đặt hàng này đã sắp hoàn thành rồi, nếu như bây giờ lại bị mất ở trong tay mình thì chắc chắn cô ta không thể gánh nổi toàn bộ trách nhiệm.

Hai nhân viên bán hàng đang chuẩn bị đưa tay ngăn cản cô gái kia lại, nhìn thấy Đường Hoài An nhẹ nhàng đưa tay ngăn cản bọn họ.

“Chào cô, xin hỏi cô có thể nói cho tôi nghe thật kỹ rằng cô cần bộ váy cưới với hình dáng như thế nào không?”

Nghe thấy ở bên cạnh đột nhiên có một người xuất hiện, cô gái đang tức giận đương nhiên không có sắc mặt tốt, đang chuẩn bị bùng phát, quay đầu lại thì nhìn thấy Đường Hoài An.

Cô ta đột nhiên kích động nói: “Cô...!cô không phải là nhà thiết kế nổi tiếng đó ư, cô Đường, là cô đó ư?”

Mặc dù tuổi của Đường Hoài An còn trẻ, nhưng mà vẫn có danh tiếng, nhưng mà bình thường cô cũng không tham gia các hoạt động thương nghiệp, cô căn bản không ngờ đến trong một tiệm áo cưới nhỏ mà lại có người nhận ra mình.

Trong lúc nhất thời, lòng của cô không tránh được mà cảm thấy vui mừng.

Hai nhân viên bán hàng nghe thấy cô gái nói như vậy thì cũng nhận ra Đường Hoài An, đồng loạc ném ánh mắt xin giúp đỡ về phía cô.

Đường Hoài An hỏi: “Không biết là có thể cho tôi mượn một cây bút và tờ giấy được không?”

Nhân viên bán hàng vội vàng lấy thứ mà Đường Hoài An cần từ trong túi quần, căn cứ vào lời miêu tả của cô gái đó đối với chiếc áo cưới lý tưởng của mình, cô vẽ chiếc áo cưới đó ra trên giấy.

Sau khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, cô gái kia liền kích động kêu lên: “Đúng vậy, không sai, tôi muốn như thế này này.”

Cô gái đưa bản vẽ mình đã phê duyệt cho nhân viên bán hàng: “Cứ kêu đoàn đội của các người dựa theo mẫu này mà làm giúp tôi.”

Lúc này, nhân viên bán hàng lại thấy khó xử, bởi vì bọn họ chỉ nhận những đơn đặt hàng có sẵn, loại tình huống này thuộc về đơn ở bên ngoài, bọn họ không thể nhận được.

Mắt thấy lại sắp làm ầm lên, Đường Hoài An chuẩn bị quay người đi khỏi, lúc này lại vang lên một âm thanh quen thuộc, trong giọng nói tràn đầy sự châm chọc: “Không nghĩ tới là cô Đường lại giúp người làm niềm vui như thế?”

Không cần quay đầu nhìn lại, Đường Hoài An cũng biết người nói chuyện là ai.

Chỉ là ngày hôm nay không phải cô ta nên làm việc ở công ty của Mạc Tư Quân hả? Tại sao lại xuất hiện ở đây.

Hứa Cát Anh chào hỏi với Đường Hoài An: “Cô Đường, trùng hợp quá nhỉ, không ngờ tới là có thể gặp cô ở đây.”

Đường Hoài An lạnh lùng nhìn cô ta: “Không phải là cô nên làm việc ở công ty hả?”

Trong lòng của Hứa Cát Anh bắt đầu tính toán, một giây sau, trong giọng nói của cô ta lại mang theo vẻ đắc ý: “Hả? Chẳng lẽ Mạc tổng còn chưa nói cho cô biết à, là như vầy, tôi đã được anh ấy thăng chức lên làm thư ký riêng, cho nên đương nhiên cũng sẽ có một vài đặc quyền.”

Âm cuối nhẹ nhàng nâng lên làm cho Hứa Cát Anh trông có vẻ quyến rũ.

Trong lòng của Đường Hoài An run lên một cái, cái gì chứ? Thư ký riêng hả? Đúng là một danh từ mập mờ, trong lòng của cô có một loại cảm giác phản cảm.

Thấy Đường Hoài An không nói chuyện, Hứa Cát Anh lại càng thêm đắc ý, ngón tay của cô ta được sơn màu đỏ, ngón trỏ phải quấn quấn lấy lọn tóc của mình, đứng ở đó trông giống như là một hồ ly tinh.

“Hiện tại được thăng chức lên làm thư ký riêng, thật sự có phần chưa quen.

Dù sao thì một ngày hai mươi bốn giờ, Mạc tổng gần như là ở công ty hơn nữa thời gian, tôi đã ở bên cạnh anh ấy lâu như vậy rồi...!à đúng rồi, cũng không biết là Mạc tổng có bởi vì công việc bận rộn mà không quan tâm tới cô Đường không nữa?”

Đường Hoài An nhìn vẻ mặt phách lối của Hứa Cát Anh, giễu cợt nói: “Chuyện giữa vợ chồng chúng tôi cũng không cần cô phải phí tâm tư đâu, chẳng lẽ cô đã quên bài học lần trước trong khách sạn Hải Trừng rồi hả? Nếu như tôi nhớ không sai, hình như là lúc đó Mạc Tư Quân không có sắc mặt tốt đối với cô Hứa xen vào chuyện bao đồng nhỉ?”

Một lời chế nhạo của Đường Hoài An làm cho Hứa Cát Anh cảm thấy tức giận, cô ta chỉ có thể nói ra một vài tin tức rõ ràng hơn để kích thích Đường Hoài An: “Không biết là cô Đường có từng đấm vai bóp chân cho Mạc tổng không, gần đây công việc của Mạc tổng bận rộn, rất mệt mỏi, mỗi lần anh ấy nghỉ ngơi đều thích kêu tôi giúp anh ấy...!thả lỏng một chút..."

Sắc mặt của Đường Hoài An càng thêm khó coi, bốn chữ "thả lỏng một chút" được nói ra từ trong miệng của Hứa Cát Anh, nghe như thế nào cũng cảm thấy mang theo hương vị tình sắc.

Đường Hoài An cảm thấy buồn nôn, cô thấy không khí trong cửa hàng áo cưới đã bị Hứa Cát Anh làm cho ô nhiễm.

Cô không muốn phải tiếp tục ở lại đây, cô trực tiếp đi lướt qua Hứa Cát Anh, bước ra khỏi cửa hàng áo cưới.

Sau đó lại tùy tiện đi dạo trong mấy cửa hàng áo cưới nữa, nhưng mà bởi vì hồi lúc nãy bị Hứa Cát Anh gây chuyện như vậy, tâm trạng của Đường Hoài An đã sớm trở nên hỏng bét, biết là ngày hôm nay mình không có tâm tư để đi dạo, thế là liền lái xe trực tiếp chạy về nhà.

Thời tiết bên ngoài nóng bức, ra ngoài đi dạo một vòng người đầy mồ hôi, Đường Hoài An mở tủ lạnh ra rót một ly nước lạnh thật to.

Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Hoài An vẫn luôn đọc sách ngoài ban công trong phòng ngủ, đột nhiên nghe thấy cách cửa có âm thanh vang lên, quay đầu nhìn lại, là Mạc Tư Quân trở về..