Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 4: Thị trấn Siren (4)




Edit: Liễu 13 ☜(˚▽˚)☞ Beta: Amelinda

Hệ thống gửi nhiệm vụ đầu tiên tới cho Bạch Liễu, nhưng điều mà cậu chú ý trước nhất lại không phải nội dung nhiệm vụ, Bạch Liễu nhìn chằm chằm dòng chữ [không bị ấp trứng], lặng lẽ rơi vào trầm tư.

..... Ấp trứng?

Chậc, mấy cái thứ đó còn có cả chức năng này à?

Âm thầm ghi nhớ trong lòng, Bạch Liễu di chuyển thân mình, vừa quay đầu lại, đập ngay vào mắt cậu là một bức tượng sáp người cá đang đứng đối diện với đầu giường.

Theo như những gì Bạch Liễu quan sát được từ nãy tới giờ, đây là bức tượng sáp lớn nhất trong căn phòng.

Người cá này quả thực được chạm trổ cực kì tinh xảo mỹ lệ, không một ai có thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, nét mặt buồn bã, hai tay bưng một tấm gương sạch sẽ cao tới mặt người, đôi bàn tay xinh đẹp duyên dáng ấy chính là giá đỡ cho chiếc gương to lớn này.


Đây cũng là tượng sáp người cá duy nhất trong phòng không nhìn thẳng vào Bạch Liễu, nó nhìn tấm gương đang cầm trên tay với vẻ bi thương tột cùng, phản chiếu trong gương lại là ảnh ngược của chính cậu, hai tay bức tượng bao lấy viền gương xung quanh, như thể đang muốn thông qua đó mà ôm lấy thân mình Bạch Liễu, làm cậu càng nhìn càng dâng lên một nỗi bứt rứt khó chịu không nói nên lời.

Đôi mắt của người cá hướng ánh nhìn vào mặt gương, lông mày vẽ thành một đường vòng cung, khóe mắt rũ xuống, đuôi cá vô lực rải trên mặt, vẻ mặt vui sướng như đang hoan nghênh người vào trong gương. Bạch Liễu nhìn vào gương, thấy "bản thân" bên trong đang hướng về phía mình bên ngoài nở một nụ cười âm trầm như tượng tạc. Không chút dao động, cậu tiện tay cầm lấy vải trắng phủ thẳng lên mặt gương.


Trình độ của mấy cái hình ảnh này đối với Bạch Liễu y như quả hồng mềm, chẳng có chút lực sát thương nào cả. Ở thế giới hiện thực, cậu là một người chuyên lập trình game kinh dị, thường xuyên thức đến hai ba giờ sáng, một mình sáng tạo ra các loạt hình máu me điên cuồng, loại kịch bản người trong gương mỉm cười âm hiểm với người bên ngoài Bạch Liễu đã nhìn nhiều đến phát ngán, dây thần kinh sợ hãi giờ đây chai lì không thèm phản ứng.

Về những vị khách du lịch lặng lẽ biến mất trong khách sạn, đến tận bây giờ vẫn không tìm thấy xác mà Jeff đề cập đến, có lẽ là bị mấy bức tượng người cá này đem đi [ấp trứng] rồi.

Mặc dù Bạch Liễu vẫn chưa hiểu [ấp trứng] rốt cuộc là thế nào, nhưng dù sao nó chắc chắn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.


Thận trọng trong hành sự mới có thể đạt được mục đích, Bạch Liễu đem tất cả tượng trong phòng che lại bằng tấm ga trải giường màu trắng, bao gồm cả cái gương to tổ chảng kia, che mấy thứ kỳ quái ra khỏi tầm mắt. Tuy rằng không nhất định sẽ hữu dụng, nhưng có vẫn còn hơn không.

Lý do quan trọng nhất là buổi tối bị nhiều tượng người cá nhìn chằm chằm như vậy, cậu ngủ không có được.

Trong lúc che chiếc gương lại, tay của Bạch Liễu vô tình sượt qua phần đuôi cá của bức tượng, kì lạ, xúc cảm khi chạm vào không phải là cảm giác trơn bóng mát lạnh của sáp, mà lại dính nhớp trơn trượt như cá biển. Cậu thậm chí còn cảm nhận được vảy trên đuôi cá của bức tượng này đang nhẹ nhàng đóng mở.

Bạch Liễu khựng lại một chút, sau đó vươn tay sờ sờ pho tượng, rồi thu lại ngửi thử, có mùi tanh nồng, nhưng khi cậu tiến đến sát gần tượng lại chẳng hề ngửi thấy gì nữa, chỉ có mùi trầm hương thoang thoảng trong phòng.
Có thể là mùi từ lúc trên xe...

..... Cũng có khả năng là chính bản thân mình đang bốc mùi tanh, nghĩ đến tượng người cá có thể [ấp trứng] khách du lịch, Bạch Liễu nhíu nhíu mày, trong lòng cứ thấy chíu khọ.

Người cá thì có thể ấp ra cái gì? Có lẽ là mấy thứ kì hình dị dạng.. Từ "ấp trứng" khiến Bạch Liễu không khỏi liên tưởng đến bộ phim " Guinea Pig: Mermaid in a Manhole"** mà cậu từng xem với mục đích thu thập tư liệu. Xem qua hai ba lần, kể từ đó, Bạch Liễu chẳng còn có nổi tưởng tượng thú vị nào về người cá nữa.

Đến nơi vào lúc gần nửa đêm, cậu bây giờ mệt rã rời, chỉ muốn ngủ ngay lập tức nên đơn giản cầm khăn lau qua người một phen, rồi trèo lên giường thiếp đi. Thể lực đã tiêu hao hết, nhu cầu cấp bách bây giờ chính là đánh một giấc để lấy lại sức.
Nửa đêm, Bạch Liễu bị đánh thức bởi một âm thanh nặng nề ngột ngạt.

Vừa mở mắt ra, cậu liền thấy mấy tấm vải trắng dùng để che tượng sáp tiên cá trong phòng đa phần đều bị tuột xuống, vắt ngang lưng chừng trên thân tượng.

Một số pho tượng bị che chỉ để lộ độc đôi mắt, biểu cảm dường như cũng có sự biến đổi, từ bi thương chuyển sang oán hận không cam lòng, chúng đứng im bất động trừng Bạch Liễu như thể đang trách cứ cậu vì đã che chúng lại bằng tấm vải này.

Bạch Liễu nhận thấy những bức tượng sáp này so với trước khi cậu đi ngủ hình như đã tiến lại gần hơn, giống y như một đám người đang tụ tập quanh bàn ăn chuẩn bị nhập tiệc, chậm rãi lại gần giường của cậu.

Đặc biệt là nàng tiên cá cầm chiếc gương lớn kia, khi Bạch Liễu tỉnh dậy đã thấy chân mình gần như chuẩn bị chạm vào mặt gương - chiếc gương cực lớn đối diện giường đã di chuyển đến sát gần.
Ngay lúc Bạch Liễu co chân lại định nhổm người dậy, cậu liền nhìn thấy ảnh ngược của mình phản chiếu trong gương.

[Bạch Liễu] trong gương có làn da nhợt nhạt như đá, trong mắt không có tròng đen, vùng da xung quanh mắt đầy rẫy những hoa văn hình mạng nhện, [Hắn] cười cứng ngắc với Bạch Liễu ngoài gương, nhưng vừa chớp mắt một cái, nó liền trở lại thành hình ảnh phản chiếu bình thường, như thể chuyện xảy ra vừa nãy đơn thuần chỉ là ảo giác của Bạch Liễu.

Cậu trầm mặc, từ trên giường đứng phắt dậy, dùng vải trắng buộc chặt bức tượng sáp người cá, vẻ mặt không chút thay đổi. Để vải không bị bung ra, Bạch Liễu còn dùng dây gai buộc chặt lấy hai đầu nút thắt, quấn mấy bức tượng nàng tiên cá nhỏ hơn bằng vải trắng, ném vào tủ khóa lại, bức tượng lớn thì đẩy vào phòng tắm, động tác nhanh gọn lẹ y như "mẹ mìn" chính hiệu.
Những thứ này dường như có hạn chế cử động nhất định, trước khi Bạch Liễu ngủ thiếp đi, bọn chúng không thể cử động, dường như ngay cả sau khi cậu ngủ say, chúng cũng cần phải có thời gian để thoát ra khỏi tấm vải, nhìn thấy Bạch Liễu rồi mới di chuyển, có con còn đang bị vải trùm kín thì chạy tán loạn xung quanh cậu, không tìm được hướng tiến về phía giường, cứ như vậy tự mình xoay như chong chóng.

Vỡ lẽ ra quy luật này, Bạch Liễu nhanh chóng quyết định tăng giới hạn lên mức tối đa.

Vừa lúc xử lý xong đâu ra đấy, vỗ vỗ tay chuẩn bị đi ngủ, cậu chợt nghe thấy cách vách có tiếng cửa "kẽo kẹt" đóng mở, cùng tiếng bước chân rón rén.

Bạch Liễu vừa định leo lên giường nằm lập tức ngưng lại động tác. Bốn phòng cậu đặt liền kề nhau, Andrey và Jeff ở hai phòng hai bên trái phải. 
Tiếng cánh cửa đóng mở phát ra từ bên trái, tức phòng của Jeff. Bạch Liễu rời khỏi giường, áp người lên cửa, nhìn ra hành lang qua mắt mèo. Cậu thấy Jeff đang đứng trên hành lang, hắn bồn chồn ngó trái ngó phải, xác nhận chắc chắn xung quanh không có ai mới lặng lẽ lẻn xuống cầu thang khách sạn.

Bạch Liễu cau mày, Jeff nửa đêm còn không đi ngủ, hắn muốn làm gì?

Cậu vừa định mở cửa đi theo, thì bất ngờ trông thấy tay nắm cửa của căn phòng mà Jeff ở từ từ xoay, tựa như có ai đó đang muốn mở cửa phòng, chuẩn bị đi theo hắn ta.

Căn phòng này của khách sạn là loại phòng đơn.

Trong phòng Jeff chỉ có một mình hắn, Lucy chắc chắn không có khả năng đến phòng Jeff vào đêm hôm khuya khoắt thế này, Andrey thì khỏi cần nói, mối quan hệ của hắn ta và Jeff vừa nhìn vào liền biết chẳng phải là loại thân thiết gì cho cam, tuyệt đối không có khả năng sẽ đi tìm Jeff vào lúc này, Bạch Liễu thì đang ở trong phòng mình.
Vậy ai là người sẽ bước ra từ phòng Jeff?

Tim Bạch Liễu đập thình thịch, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu cậu, hơi hơi dời khuôn mặt đang dán sát vào mắt mèo.

"Từ trong phòng Jeff đi ra không phải là con người."

Tay nắm cửa phòng bên cạnh vang lên tiếng lách cách, cuối cùng từ từ mở ra, Bạch Liễu nhớ lại, đây chính là âm thanh kéo nặng nề mà cậu nghe thấy trong lúc nửa mê nửa tỉnh, như thể có thứ gì đó dùng đầu gối quỳ trên mặt đất bị kéo lê đi.

Nhưng lần này cậu cuối cùng đã hiểu được âm thanh đó rốt cuộc được tạo ra như thế nào.

Một bức tượng sáp tiên cá sừng sững bước ra từ phòng của Jeff, gương mặt nó đờ đẫn, không chút biểu cảm gì. Nó trông có vẻ vô hồn bởi đôi mắt không có nhãn cầu, toàn bộ vùng mắt chỉ duy nhất một màu trắng bệch, đuôi nằm xụi lơ trên mặt đất, nó lê lết dọc hành lang vắng vẻ giữa đêm khuya.
Đuôi cá dày trắng như tuyết kéo lê trên tấm thảm đỏ cũ kỹ của khách sạn, cả người nó cứ như vậy duy trì một tư thế tiến về phía cầu thang, khiến Bạch Liễu nhớ đến mấy con cương thi chỉ có thể nhảy về phía trước.

.... Không ngờ thử này có thể tự ra khỏi phòng, còn có thể mở cửa ...

Bức tượng "lết" ra khỏi phòng Jeff, lúc bước đến đầu cầu thang dường như nó chợt nhận ra điều gì đó, cái đầu trên vai đột nhiên xoay một phát 180 độ. Sau đó, nó đổi hướng, vẫn gương mặt vô hồn ấy từ từ di chuyển về phía phòng của Bạch Liễu.

Sau khi chắc chắn cửa đã khóa, cậu lùi lại hai bước, dán lưng vào cửa nín thở, tò mò muốn biết thứ này định làm gì, Bạch Liễu dùng khóe mắt liếc thấy mắt mèo trên cửa đã biến thành màu trắng, còn không ngừng chuyển động.
Thứ này đang tiến tới để quan sát người bên trong cánh cửa bằng đôi mắt của nó, thứ đang chuyển động là con ngươi màu trắng được điêu khắc, nó đang dò xét để tìm người trong phòng.

Tượng sáp này vậy mà có thể nhìn xuyên qua mắt mèo một chiều để nhìn thấy người bên trong.

Con ngươi màu trắng vẫn đang đảo quanh trên mắt mèo, Bạch Liễu nín thở chậm rãi dịch qua một bên, duỗi chân móc lấy mảnh vải trắng trên mặt đất, chuẩn bị dùng để che mình lại.

Cảnh tượng rùng rợn này được chiếu lên màn hình, tất cả những người đang theo dõi trước TV thu nhỏ của Bạch Liễu đều nín lặng chăm chú quan sát, có người còn hồi hộp đến mức tự cắn ngón tay.

"Fuck fuck fuck, khủng khiếp vờ lờ, nếu ở trong trò chơi, giá trị tinh thần của tôi chắn chắn đã sụt cái vèo..."
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Nơi này tỷ lệ tử vong của người mới siêu cao!"

"Mấy con quái vật ở "Thị trấn Siren" thực sự rất tởm, người mới vào thường rất khó để giữ bình tĩnh mà đi tìm nhược điểm của mấy thứ này..."

Những người chơi mới trên các màn hình xung quanh Bạch Liễu cũng gần như đang bị tượng sáp nhân ngư chặn cửa, có vài người còn tiến triển nhanh hơn, bức tượng đã bắt đầu phá cửa luôn rồi.

Một người trong số đó đang vừa khóc vừa ôm tai, cuộn tròn bên cánh cửa đang không ngừng lung lay, hai tay run rẩy cầm một thanh gỗ được chuẩn bị để tấn công, bức tượng người cá đập cửa, hắn ta liền gào thét khóc lớn, nhưng không một ai có thể đến cứu hắn, cửa phòng người này lắc lư hai lần rồi dừng lại, bức tượng bên ngoài dường như đã rời đi.
Người chơi đang khóc lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm sống sót sau tai nạn, tay chân như nhũn ra chống đất đứng lên.

Nhưng hắn không để ý, mắt mèo trên cửa vẫn còn mang một màu trắng bệch, một con mắt bằng đá cẩm thạch đang lặng lẽ theo dõi người trong phòng.

Bức tượng sáp không hề rời đi, nó chỉ đang làm động tác giả, thấy người chơi đứng dậy, nó nở một nụ cười quỷ dị cứng ngắc, cười đến mãn nguyện, con mồi đã vào trong tầm ngắm. Cánh cửa một lần nữa lại bị đụng mạnh, dễ dàng vỡ ra, người chơi bên trong còn chưa kịp phản ứng, chỉ có thể hét toáng lên rồi bị đè dưới cửa.

Tượng sáp người cá kéo lê chiếc đuôi nặng nề của mình vào phòng, nụ cười trên khuôn mặt nó trông thuần khiết đến lạ, nó từ từ vươn tay về phía người chơi đang ở dưới cửa.
Khoảnh khắc người chơi bị bức tượng chạm vào, có thứ gì đó trong hắn dường như đang bị hút lấy. Hút não, mắt hắn trợn ngược lên, điên cuồng co giật, bọt mép trào ra khỏi miệng, tứ chi co quắp, hai chân để sát nhau trên mặt đất, co giật lắc qua lắc lại, giống như một con cá đang giãy giụa điên cuồng sau khi bị ném vào nồi nước sôi, rất nhanh sau đó, làn da của người nọ liền trở nên cứng ngắc tái nhợt.

Hoa văn mạng nhện màu đen như Bạch Liễu đã thấy dần xuất hiện quanh mắt người chơi, nhãn cầu biến mất, chỉ còn lại lòng trắng bị hoa văn che phủ, khóe miệng nhếch lên quái dị.

[Giá trị tinh thần của người chơi Dịch Trung trở về 0, bị biến hóa bởi quái vật tượng người cá, game over】

[Giá trị tinh thần của người chơi Lưu Tiểu Hồng trở về 0, bị tượng người cá... Game over
[Người chơi Trâu Minh Nhật ... Game over]

Màn hình TV nhỏ của những người chơi thất bại "phụt" một tiếng tắt ngúm, mấy người đang vây quanh theo dõi thở dài.

"Tôi biết ngay mà, lần vượt ải này vẫn khó như thế, độ khó quá cao.."

Chỉ mới đêm đầu tiên đối mặt với lũ quái vật, gần 1/5 TV nhỏ trên tường [Khu người mới] đã tắt. Màn hình TV trên và dưới Bạch Liễu cũng lần lượt tối đen, chỉ còn lại mình cậu giữa một mảnh u tối. Trên màn hình, Bạch Liễu với gương mặt bình tĩnh, nhìn ra ngoài cửa.

____________________________

**Mermaid in a Manhole (1988):

Là phần thứ tư trong loạt series kinh dị Guinea Pig.

**Cốt truyện kể về một hoạ sĩ bị vợ ghẻ lạnh. Một ngày nọ khi đi dọc cống rãnh bên dưới các đường phố ở Okinawa, anh gặp lại một nàng tiên cá mà anh đã từng thấy được khi còn nhỏ. Sau khi nhìn thấy cơ thể cô ấy mọc lên từng đám mụn nước, người hoạ sĩ đã đưa cô trở về nhà mình, sau một thời gian ngắn, da nàng tiên cá bị rách ra và bắt đầu chảy máu. Người hoạ sĩ sử dụng máu và mủ từ vết thương để vẽ chân dung của cô ấy, nhưng khi anh ta làm như vậy, tình trạng của cô người cá ngày càng trở nên tồi tệ hơn, và cuối cùng cô ấy không chịu nổi mà chết.
**Bạch Liễu nghe cái cụm từ tiên cá ấp trứng và nghĩ đến bộ phim này khả năng là vì hình ảnh cô người cá mọc đầy mụn nhọt to như quả trứng ở vùng bụng và mỗi cục mụn đều dày đặc với nhau trong phim.

**Cảnh báo: Đừng nên xem phim với mục đích ăn cơm cho ngon miệng, theo đánh giá của mình thì nội dung không quá đáng sợ, nhưng hình ảnh thì gây buồn nôn vô cùng, hình ảnh mụn nhọt đầy người cô tiên cá khá gây ám ảnh. Mình xin phép không chèn hình ảnh tránh cho bạn nào đọc lúc ăn cơm mà mất khẩu vị.