Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 196: Kẻ thù




Trường Sinh đẩy tôi về phía sau rồi vươn tay túm lấy những sợi dây mây nhưng cũng chỉ nắm được một chút.

Con rắn đen hai đầu vừa to vừa dài, đuôi rắn hung hăng uyển chuyển đung đưa qua lại, miệng đớp về phía trước.

Dù cho có Trường Sinh với rắn đen chắn trước mặt nhưng vẫn có một số dây mây phi nhanh qua quấn lấy chân tôi, tôi vội vàng hất mạnh chúng ra nhưng chỉ là tốn công vô ích, hai tay tôi nhanh chóng kết ấn.

Âm Long tức giận rít lên một tiếng rồi xông qua trườn về phía tôi, nó há to miệng cắn lấy dây mây.

Tôi nghĩ bên cạnh tôi còn có cái đồ ham ăn Âm Long này nên nhanh chóng kết một pháp ấn rồi chạy tới giúp Trường Sinh, nhưng hai tay kết ấn còn chưa thành thì đã thấy mấy cành liễu phía trước vươn qua theo gió với tốc độ cực kỳ nhanh.

Tôi liếc nhìn Nguyên Thần Tịch nhưng lại thấy anh ta đang vùi đầu vào hõm cổ Nguyên Linh, yết hầu anh ta đối diện tôi, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là anh ta đang hút lấy hút để từng ngụm lớn.

Dù sao thì cũng là bản tính của cổ, cần phải ăn tươi nuốt sống lẫn nhau, máu trên người tôi quả nhiên là thứ tốt, cuối cùng Nguyên Thần Tịch sẽ muốn nuốt cả tôi sao?

“Trương Dương, cẩn thận!” Hai tay Trường Sinh ném mạnh dây mây ra rồi phi qua túm chặt lấy cành liễu.

Nhưng những cành liễu ấy giống như có linh hồn vậy, hai lần đều tránh thoát khỏi tay Trường Sinh, trái phải tách ra rồi bổ nhào về phía tôi.

Lúc đó, tim tôi cũng lạnh hẳn đi, hai tay kết pháp ấn, tia sét từ lòng bàn tay bắn về phía những cành liễu kia.

“Ầm!”

Tia sét trong lòng bàn tay đánh qua, những cành liễu cũng nhanh chóng tránh đi, chúng không nhào về phía tôi nữa mà quấn lấy nàng mập.

“A!” Nàng mập đã ngất lịm đi rồi vậy mà còn rên lên một tiếng, những cành liễu mang theo từng miếng thịt đẫm máu của nàng mập nhanh chóng rút về.

“Nguyên Linh!” Lúc này, từ hõm cổ Nguyên Linh, Nguyên Thần Tịch đã ngẩng đầu lên, anh ta lạnh lùng nói.

Nhưng Nguyên Linh dường như chẳng hề để ý đến chuyện Nguyên Thần Tịch hút máu mình, ông ta cười hết sức thản nhiên

Những cành liễu kia lại hung hăng vươn lên, ấn những miếng thịt vừa lấy xuống từ người nàng mập vào trong miệng vết thương mà Nguyên Thần Tịch vừa cắn ra.

Cổ họng tôi nghẹn ứ lại, thấy trên người nàng mập có thêm vài chỗ lõm vào nữa, trong lòng tôi vô cùng ghê tởm.

Nhưng máu thịt của cô ấy giống như có hiệu quả thần kỳ, nó vừa được ấn vào miệng vết thương của Nguyên Linh, trong phút chốc nụ cười thản nhiên vẫn luôn được duy trì trên mặt Nguyên Linh biến mất, miệng ông ta lẩm nhẩm những câu Miêu ngữ.

Từ khi miếng thịt vừa chạm vào miệng vết thương thì nó dung hòa với cơ thể ông ta nhưng băng đá tan ra vậy, từ cổ hướng xuống dưới, từng chút từng chút một dung hợp thành miếng thịt lớn.

“Cổ tài của Miêu y là cổ thật sao?” Những cành liễu của Nguyên Thần Tịch hấp thu sạch sẽ toàn bộ máu thịt đã được dung hòa, anh ta vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Nguyên Linh rồi nói: “Năm đó nếu như ông trực tiếp giế t chết mẹ tôi, vậy thì không còn chuyện phía sau đó nữa rồi! Nhưng ông lại mượn sức cung đình tìm quan tài đá, rồi để mẹ tôi trong đó giúp bà ấy tránh thoát khỏi họa thiên lôi giáng xuống người nhưng ông lại trơ mắt nhìn mẹ tôi bị người ta xẻ bụng chết thảm.”

“Ha! Ha!” Nguyên Linh phí sức xoắn lấy những dây mây kia nhưng ông ta đã rơi vào bước đường cùng rồi.

Trong chốc lát, cành liễu trên người Nguyên Thần Tịch đã ép chặt dây mây của Nguyên Linh, anh ta phẫn hận: “Ông còn nhân lúc tôi không còn cả sức để chớp mắt mà hạ đủ các loại cổ trên người tôi? Thụ cổ? Nhục cổ? Vảy rồng? Không phải ông muốn đợi sau khi thử nghiệm thành công trên thân thể của tôi sẽ nuốt trọn tôi để trở thành Cổ Thần sao?”

“Cổ Thần? Nguyên Linh, đợi sau khi tôi thành Cổ Thần rồi tôi sẽ nói cho ông biết!” Cành liễu của Nguyên Thần Tịch đã bao bọc Nguyên Linh kín kẽ từ trên xuống dưới, cuối cùng nó không bỏ sót lại dù chỉ là chút máu thịt nào.

Tôi cảm giác được dạ dày đang cuộn lên, trong đầu lại thoáng qua những ký ức của nữ quỷ kia, môi bị người ta cắt xuống, vết thương do bị rạch ra để lấy máu dẫn chiếc mặt nạ kia ra sau đó thì bị người ta nhét vào một chiếc hòm gỗ rồi chuyển đi ngàn dặm, lúc chiếc hòm được mở ra cũng là lúc bị người ta rạch sống bụng lấy đi đứa con.

Làm quỷ tìm con cũng đã mấy trăm năm nhưng sau khi nhìn thấy Nguyên Thần Tịch lại bị chúng tôi đánh tan hoặc có thể nói bà ấy tìm được Nguyên Thần Tịch, lại thêm có người để bà ấy dốc bầu tâm sự nên tâm nguyện được hoàn thành rồi?

Nhưng còn Nguyên Thần Tịch thì sao? Trong những năm ấy, nỗi cực khổ mà anh ta phải chịu cũng chẳng ít hơn nữ quỷ kia là bao nhiêu!

“Trương Dương!” Trường Sinh thở gấp, vác nàng mập bên cạnh tôi lên vai rồi kéo tay tôi bước nhanh về con đường phía sau.

Tôi liếc nhìn Nguyên Thần Tịch, anh ta đang nghiêm túc điều khiển cành liễu hút sạch sẽ chút máu thịt cuối cùng của Nguyên Linh, những dây mây cũng đã bị quấn đến chết rồi bị hấp thụ sạch sẽ.

Trường Sinh thấy tôi còn đang quay đầu nhìn lại, tay dùng sức kéo mạnh hơn giống như lôi sềnh sệch tôi về phía trước.

“La Trường Sinh!” Đột nhiên Nguyên Thần Tịch quay đầu qua, hét về phía Trường Sinh: “Trong cơ thể cậu có vảy rồng lại còn ở trong quan tài đá lâu như vậy, cậu chưa từng nghĩ xem rốt cuộc thì Cổ Thần là thế nào sao?”

Tôi vừa nghe xong, cả người cứng đờ, oán hận trừng mắt nhìn Nguyên Thần Tịch rồi nhanh chân bước lên trước, kéo Trường Sinh đi: “Đừng để ý anh ta!”

Trường Sinh ngước đôi mắt đen như mực lên nhìn tôi, mắt cậu sâu như biển, chỉ trong chớp mắt, cậu nắm chặt lấy tay tôi, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại: “Không có hứng thú! Còn sống là được rồi.”

“Ha! Còn sống!” Nguyên Thần Tịch cười nhạo vài tiếng.

Sợ Trường Sinh lại hối hận rồi tò mò tìm hiểu về Cổ Thần gì đó, tôi vội kéo Trường Sinh lui về phía vách động nơi nhóm người sư phụ đang nghỉ ngơi.

Nhưng nghênh đón tôi không phải là sư thúc hay sư phụ mà là Lệ Cổ, nó vừa mới bị tôi xem nhẹ, lúc này lông trên người nó mọc dài thêm cả mét, giống như một tấm lưới, vừa thấy tôi tới, một sợi lông của nó bắc lên người tôi rồi những sợi lông khác vừa mới được co vào đã thu hết lại lên người tôi.

Đôi mắt nho nhỏ trừng tôi rồi lập tức ẩn đi không thấy đâu nữa.

Tôi vội lật bàn tay phải lên rồi nhìn xuống, quả nhiên trong lòng bàn tay có một nhúm màu đen mềm mềm, không biết nơi này có gì tốt mà nó cứ thích ở mãi chỗ đó.

“Nhóc Dương!” Sư phụ gọi một tiếng rồi đưa tay về phía tôi.

Tôi kéo Trường Sinh chạy qua nhưng vừa chạm vào tay sư phụ, ông đột nhiên dùng sức kéo mạnh tôi về phía đó giống như lúc này tôi sắp gặp phải nguy hiểm to lớn vậy.

“Tôi đưa mọi người lên trên!” Trường Sinh gật đầu với nhóm người sư phụ rồi duỗi tay, vài cành liễu vươn ra từ lòng bàn tay cậu rồi hướng về phía hang động, không biết chúng quấn lên thứ gì rồi.

Tôi nhìn cả người toàn là vết thương của sư thúc với Viên Sĩ Bình, còn có lão Miêu đang ở một bên rắc một loại phấn gì đó trên áo ngoài của mấy ông lão, bà cụ trong lòng tôi thầm nghĩ, lúc này vẫn là mau rời khỏi nơi này nhanh một chút mới tốt.

Sau khi nói với sư phụ một tiếng, tôi quay người muốn đưa tay cho Trường Sinh.

“Nhóc Dương!” Sư phụ kêu một tiếng rồi lại kéo tôi lại, đến cả sư thúc ngồi một bên cũng vỗ nhẹ lên tay tôi, không đồng ý mà trừng mắt với tôi.

Đôi mắt đen sáng ngời của Trường Sinh bỗng chốc tối sầm xuống nhưng cậu vẫn không nói lời nào, cậu chỉ chậm rãi đặt nàng mập trên vai xuống rồi đi ra ngoài động.

“Tôi đi trước đây!” Lão Miêu nhìn về phía sau, gào lên rồi đi qua chỗ chúng tôi.

Nhưng chưa đi được mấy bước, lão đã quay trở lại, bước đến chỗ ông lão già đến không còn răng nữa sau đó oa oa một tràng, rồi duỗi tay tụt quần người ta xuống.

Điều kỳ lạ là ông lão kia nghe lão Miêu nói xong, đôi mắt vốn dĩ còn đang thẫn thờ đột nhiên sáng bừng lên, ông lão cũng không để ý đến quần mình còn đang bị tụt xuống, ông ấy cười với lão Miêu nữa, sau đó quay đầu nhìn những cụ ông, cụ bà phía sau rồi lại nói một tràng dài nữa.

Lúc đó những cụ ông, cụ bà bị thương khắp mình mẩy đều đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía chúng tôi, lại còn nhìn tôi rồi cười nữa chứ.

“Được rồi!” Lão Miêu nhanh chóng mặc lại chiếc quần vừa bị kéo xuống cho ông lão rồi vẫy tay với Trường Sinh, sau đó nghiến răng nghiến lợi: “Đưa ta ra ngoài!”

Nhưng tôi vẫn không hiểu lắm, lão nói thì nói thôi là được rồi, tại sao lại còn nói mà mang theo cả oán hận như thế hả? Hơn nữa lão lại còn trợn mắt với tôi? Lão có ý gì chứ?

“Thầy Hắc?” Sau khi Trường Sinh dùng cành liễu đưa lão Miêu lên, cậu đưa tay về phía sư phụ tôi.

Nhìn gương mặt thật thà chất phác của cậu, trong lòng tôi đột nhiên chua xót.

Sư phụ đề phòng Trường Sinh tới mức chỉ muốn chúng tôi không thể gặp nhau, hơn nữa ông còn thể hiện ra rõ ràng như vậy. Đây là do sợ bản tính của cổ trong người cậu sẽ nuốt trọn tôi phải không?

Nhưng Trường Sinh sẽ làm vậy sao!

“Tôi lên trước!” Viên Sĩ Bình nhìn sư phụ đang trầm mặc, anh ta đưa tay cho Trường Sinh: “Vất vả cho cậu rồi!”

“Mời!” Trường Sinh lặng lẽ cúi đầu đưa anh ta lên.

“Nhóc Dương, chúng ta đi thôi.” Sư phụ kéo tôi, một tay ôm chặt tôi vào lòng để bảo vệ, một tay đưa ra cho Trường Sinh.

Tôi muốn nhìn thẳng vào mắt Trường Sinh nhưng không biết cậu đang nhìn đi nơi nào.

Tôi lại quay đầu nhìn Nguyên Thần Tịch, anh ta đang hấp thu sạch sẽ đám dây mây bên trong quan tài đá sau đó xòe tay ra, lúc thì trong bàn tay vươn ra những cảnh liễu, lúc thì lại vươn ra dây mây, lại còn có cả những con sâu trong suốt nữa, những hình ảnh ấy cứ liên tục đổi qua đổi lại.

Hình như cảm nhận được tầm mắt của tôi, anh ta khó có dịp nhìn tôi rồi cười, một tay nâng cành liễu, một tay nâng dây mây lật nắp quan tài đá ra rồi tự mình đi vào.

“Được rồi, không sao nữa rồi!”

Cổ họng tôi nghẹn lại, lúc tôi đang không biết nên nói gì cho tốt thì sư phụ vỗ đầu tôi.

Khi bàn chân một lần nữa đặt trên nền đất thực, lão Miêu ngồi bệt xuống trừng tôi, nàng mập thì sống chết không rõ.

Tôi vội chạy qua đỡ nàng mập dậy xem thử thì nghe thấy giọng nói chứa đầy vui vẻ: “Trương Dương, cuối cùng cô cũng ra rồi?”

Đó là Ngụy Yến vẫn một mực không đi vào hang, trên tay cô ta còn cầm theo chiếc quạt, vui vẻ quạt trái quạt phải, trên mặt lộ rõ vẻ hưng phấn.

Nhưng bây giờ tâm trạng tôi cực kỳ không tốt, tôi vẫy tay với cô ta rồi lại xem xét vết thương của nàng mập.

Mặc dù nói là nàng mập nhưng dù cho có máu nhiều, thịt nặng đi nữa mà cứ vung vãi như vừa rồi cũng thực sự là không cần mạng nữa.

“Trương Dương, vừa rồi tôi thu được rất nhiều tiểu quỷ, tất cả đều ở trong cái quạt này.” Ngụy Yến vẫn không từ bỏ, cô ta ghé sát lại rồi vươn đầu qua nhìn vào mắt tôi.

Vừa nghe xong, tôi ngẩn ra rồi hô lên: “Sao cô có thể làm vậy? Dù sao thì bọn chúng cũng được xem như là đã cứu chúng ta!”

“Không phải tôi muốn thu mà! Không phải!” Ngụy Yến bị tôi lườm nên ấm ức, vội xua tay: “Là A Công bảo tôi thu đấy chứ, anh ta để tôi sắp xếp chỗ đầu thai tốt cho lũ tiểu quỷ này!”

“Nhóc Dương, con nói chuyện với ai đó?” Lúc này sư thúc cũng lên tới nơi, ông ấy trầm giọng nói với tôi.

Trong đầu tôi thoáng qua suy đoán về A Công kia, biết bây giờ chưa phải lúc nghe Ngụy Yến giải thích, tôi vẫy tay với sư thúc ý bảo ông ấy mau đến xem nàng mập.

Nhưng vừa quay đầu lại tôi đã thấy Trường Sinh sắc mặt trắng bệch từ bên dưới bước lên.

Tôi đang muốn qua kéo cậu thì nghe thấy tiếng ho phía sau lưng, sư phụ phun ra một búng máu đen nồng.