Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 172: Vật quý giá trong người




Tôi nhìn người đàn ông nằm trong vòng tay của cô gái mập mạp đang đứng dưới cầu thang, khuôn mặt đó, cái ba lô đó, nhìn kiểu gì cũng thấy rất quen thuộc!

“Trương Dương! Chúng ta mau đi thôi, cô còn nhìn cái gì vậy!” Cô gái mập mạp nắm tay tôi vô cùng sốt ruột, cô ta dùng sức lôi kéo tôi và nói: “Đi thôi! Nếu không những thứ đó lại đi ra!”

Tôi lại nhìn cô gái mập mạp dưới cầu thang đang mở to miệng nhưng không hề lên tiếng, trong đầu tôi chợt lóe lên, hai tay nhanh chóng kết ấn về phía cô gái mập mạp đang nắm tay mình, chân lùi lại phía sau vài bước.

Tôi dùng sức nắm lấy Tiểu Hồng trên cổ và ném về phía cô ta.

“Này! A!” Khi pháp ấn đụng phải cô gái mập mạp đó, bóng dáng cô ta chợt lóe lên và trở lại thành một ông lão, ông ta còn nở một nụ cười với tôi.

Khi Tiểu Hồng rơi xuống trên người ông lão đó, nó đã dùng tất cả chân của mình ôm lấy cơ thể của ông ta.

Lúc này, tôi mới nhận ra tôi luôn cảm thấy không đúng ở chỗ nào.

Sau khi dùng cùng lúc hai tấm Dẫn Lôi phù, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, đây chính là dấu hiệu rời hồn. Chỉ là tôi thấy cô gái mập mạp vui vẻ đến mức đưa tay ra không chút nghĩ ngợi, quên mất ông lão quỷ đang ở góc này.

Ngay cả âm thanh của chính mình tôi cũng không nghe được, bởi vì âm thanh của Dẫn Lôi phù quá lớn, tai của tôi tạm thời bị điếc trong thời gian ngắn. Nhưng những lời của cô gái mập mạp này tôi có thể nghe rõ ràng, đây rõ ràng là ảo giác.

Cô gái mập mạp đứng dưới cầu thang mới là cô gái mập mạp thực sự, và cơ thể trong vòng tay cô ta cũng là cơ thể của tôi.

Tôi nhìn nơi tôi đang đứng chỉ cách phía trên lầu một bước chân, nếu tôi đi ra khỏi cầu thang này, chỉ sợ linh hồn của tôi sẽ bị bắt!

Tôi nhìn thấy ông già đã chết đó đang cố gắng kéo A Hồng đi, tôi nghĩ dù sao cũng là A Hồng đang tự mình ăn, để cho nó tự săn môi là được rồi.

Tôi vội vàng chạy về phía cô gái mập mạp ở dưới lầu, cũng may tôi từng có kinh nghiệm xuất hồn một lần, tôi niệm chú và từ từ đưa linh hồn mình về lại cơ thể.

“Bùm! Bùm!”

Hồn vừa về lại trong cơ thể, tôi bỗng cảm giác cả cơ thể mình trầm xuống, lỗ tai vang lên những âm thanh ầm ầm.

Tôi vội nín thở, từ từ thở ra khỏi tai, lúc đó mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Trương Dương? Cô không chết chứ?” Cô gái mập mạp thấy tôi tỉnh lại, lấy một tay đỡ tôi dậy rồi nói: “Cô làm tôi sợ muốn chết!”

Tôi liếc nhìn cô ta rồi nói: “Sao cô lại chạy vào bên trong?”

“Khi tôi đến đây, Đường Bách Quỷ còn chưa mở ra, cho nên tôi đi vào nhà xác và bị nhốt ở bên trong!” Cô gái mập mạp đảo mắt một cái, chỉ vào tôi rồi cười to: “Cô còn thảm hơn tôi nữa, nếu như không có tôi ở đây, chắc linh hồn của cô đã bị bắt rồi!”

Tôi biết cô ấy đang tìm kiếm cảm giác cân bằng, nhưng sau khi nghĩ lại thì cũng hợp lý thôi.

Chỉ là tôi không nghĩ rằng ông già ma quỷ đó lợi hại như vậy, mới vài ngày mà đã có thể hóa thân và dùng ảo thuật, tôi còn khinh thường nó nữa chứ.

Tôi cũng không còn rối rắm nữa, chỉ vào A Hồng đang vặn vẹo bên cạnh ông lão đó rồi nói: “Nó có thể ăn không? Sẽ không nghẹn chứ?”

“Yên tâm đi! Không nói đến việc linh hồn đó đã bị thương thì A Hồng rất giỏi trong việc đối phó với mấy linh hồn, nó có thể khiến cho linh hồn đó bị thương nặng!” Cô gái mập mạp vỗ vỗ tro trên người, chậm rãi đứng lên nói tiếp: “Cô sờ lỗ tai của mình thì sẽ biết!”

Nói đến chuyện này tôi lại càng tức giận, tôi đưa tay sờ một cái, đau đến mức tôi hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn cô gái mập mạp.

Suy nghĩ một lúc, tôi chỉ vào tầng hầm sắp sụp đổ bên trong, hỏi cô ta: “Cái gì ở phía dưới?”

“Không có cái gì cả!” Vừa nói xong, cô gái mập mạp cắn răng một cái, từ trong túi lấy ra một cái chuông gọi hồn đưa cho tôi rồi nói: “Cô xem thử xem cái này có phải là của cô không!”

Chuông gọi hồn là vật dụng thường được dùng phổ biến nên cũng không thể nói tất cả đều là pháp khí. Bởi vì có những loại rất bình thường, chỉ cần tìm một thợ đúc đồng để làm một chiếc chuông bằng đồng là được. Nếu muốn cao cấp hơn có thể yêu cầu về tay nghề và vật liệu khác nhưng cũng phải khai quang bởi các đại sư và lần đầu tiên cúng tế phải cúng cái gì đó lớn thì mới được gọi là pháp khí.

Cô gái mập mạp đưa cho tôi một cái chuông gọi hồn, nó rất nặng, thân chuông được phủ một lớp gỉ đồng màu xanh, do ánh sáng quá tối nên tôi không xem được rõ lắm. Nhưng ngón tay của tôi sờ vào thì thấy nó gồ ghề, có vẻ như trên thân chuông này được chạm khắc rất nhiều hoa văn.

“Cô muốn đi vào nhà xác xem không?” Cô gái mập nhìn tôi sững sờ, nhỏ giọng chỉ chỉ tầng hầm nói.

Nhà xác!

Trong đầu tôi chợt lóe lên, vội kéo cô ta chạy lên cầu thang, khi đi ngang qua A Hồng đang săn mồi, tôi phát hiện con sâu béo này cũng chưa xuống phong độ.

Suy nghĩ một lúc thì tôi mới hiểu ra, ông lão ma quỷ này tuy rằng không tan biến nhưng đã bị phù chú của tôi đả thương. Cuối cùng, ông ta bất đắc dĩ dùng thuật hóa thân để bắt linh hồn của tôi. Hiện tại ông ta chỉ là một cái xác rỗng, chỉ là là đồ ăn cho A Hồng mà thôi.

Đúng như dự đoán, tôi và cô gái mập mạp mới bước lên lầu thì chợt nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, thỉnh thoảng còn có tiếng người mắng to.

Tôi nhanh chóng kéo cô gái mập mạp trốn vào bên trong, nhìn thấy một số nhân viên bảo vệ cầm đèn pin chạy vội vã xuống cầu thang, sau đó là những tiếng kêu sợ hãi.

Lợi dụng khoảng trống lúc này, tôi kéo cô gái mập mạp ra ngoài.

“Tìm được rồi phải không?” Y tá trực ở góc phòng bệnh thấy chúng tôi trở về, dường như thở phào nhẹ nhõm nói: “Mau đi ngủ đi!

Mới vừa chạy như điên xong nên tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng đầu óc, tôi gật đầu với cô y tá kia rồi dẫn cô gái mập mạp trở về phòng.

Vừa vào phòng bệnh, đầu óc tôi choáng váng cực kỳ, tôi bảo cô ta tắt đèn rồi lấy ra hai lá Trấn Trạch phù để cô ta dán lên cho tôi.

Tôi chóng mặt leo lên giường nằm sấp xuống, đầu óc chìm vào giấc ngủ mê man.

Vào sáng sớm, hiếm khi không bị đánh thức bởi bà Đinh thì lại bị đánh thức bởi cô gái mập mạp. Cô ta đang trêu đùa với mấy cái chân mới mọc ra của A Hồng, một tay lắc qua lắc lại nói: “Có tin tức lớn đây! Có muốn nghe hay không?”

“Nói!” Tôi bị cô ta làm phiền đến khó chịu, hét lớn một tiếng.

Cô gái mập mạp đó cười khúc khích, đưa cho A Hồng một khối gì đó màu đen, sau đó trèo lên giường tôi: “Tối hôm qua không phải cái tầng hầm đó sụp đổ sao?”

“Nói ý chính đi!” Sau khi tôi tỉnh lại, đầu vẫn có chút choáng váng, trừng mắt nhìn cô ta rồi quát khẽ một tiếng.

“Nhà xác không có mấy thi thể nhưng người trông coi nhà xác lại mất tích? Hơn nữa, tôi nghe nói người đó là một nhân viên tạm thời, mới vào làm được mấy ngày!” Cô gái mập mạp ghé vào tai tôi, kéo dài giọng điệu và ra vẻ nặng nề: “Người ta kể lại rằng, hắn ta rất thích sờ thi thể ở bên trong nhà xác, là một tên cuồng ma giết người!”

“Cút!” Tôi biết cô ta đang cố gắng dọa tôi sợ nhưng người trông giữ nhà xác đột nhiên mất tích cũng là một manh mối.

Tôi cố ngồi dậy, đầu óc choáng váng như thiêu đốt cả đêm hôm qua, cố hết sức với lấy một quả chuông gọi hồn ở trong ba lô rồi so sánh với cái của mình.

Trong chuông gọi hồn của chúng tôi có một ít ký hiệu còn cái chuông gọi hồn mà chúng tôi nhặt được lại có đủ loại hoa văn mà tôi không biết. Tôi đưa cho cô gái mập mạp nhìn xem thử, cô ta cũng không biết đó là gì.

Tôi đành phải gọi điện cho đạo trưởng Diêu, đề nghị ông ta đến đây thêm lần nữa nhưng ông ta sống chết không chịu tới. Đạo trưởng Diêu nói rằng ông ta đã tới một lần rồi, đến lần nữa cũng vô ích, bảo tôi đi đến nhà hàng đối diện bệnh viện để gặp mặt.

Vừa nghe đến hai chữ nhà hàng, nước miếng của cô gái mập mạp sắp chảy xuống, thức ăn của bệnh viện không liên quan gì đến chúng tôi, phu nhân Đinh luôn mang cơm nhà đến đây. Nhưng vì chúng tôi là người bệnh cho nên bà Đinh sẽ cố gắng nấu thanh đạm nhất, hầu như toàn món canh. Mà cô gái mập mạp này lại quen ăn uống đậm vị, làm sao có thể chịu được chứ!

Cô ta xúc động giục tôi ra ngoài ăn cơm, nói rằng lâu rồi không được ăn đồ ăn ngon.

Tôi suy nghĩ thì thấy cũng đúng, vội gọi điện thoại cho phu nhân Đinh bảo là đạo trưởng Diêu đến thăm bệnh đã đem theo canh dưỡng bệnh cho chúng tôi rồi, bảo bà hãy ở nhà nghỉ ngơi.

Cô gái mập mạp rất vui vẻ, tiếp tục lấy ra một khối gì đó màu đen ném cho A Hồng, miệng vui vẻ ngân nga ca hát.

Nhìn A Hồng ăn đến vui vẻ, tôi đột nhiên nghĩ đến một điều!

Âm Long hay thèm ăn này không biết chạy đi đâu rồi?

Tối hôm qua, tôi thả nó ra vì nghĩ nó có thể làm nên chuyện lớn, thả ra bên ngoài có thể mang lại cảm giác an toàn cho tôi. Nhưng cuối cùng, suýt nữa linh hồn của tôi đã bị bắt mất, nó cũng biến đâu mất tiêu.

Còn nữa, người trông giữ nhà xác đó cũng không thấy đâu?

Mặc dù bây giờ Âm Long là một phiên bản nâng cấp, theo lời đồn thì phải rất lợi hại nhưng ngoài việc đối phó với cổ trùng ra thì chưa thấy nó thể hiện uy phong bao giờ. Nghĩ vậy, trong lòng tôi bắt đầu căng thẳng.

“Điền Viên Viên!” Tôi vội vàng đứng dậy khỏi giường, hét vào mặt cô gái mập mạp: “Mau đi tìm Âm Long giúp tôi!”

“Không phải ở đó sao?” Cô gái mập mạp buồn cười, cô ấy chỉ vào ba lô của tôi, rồi cười nói: “Nó đã trở lại vào sáng sớm nay, xem ra đã ăn uống no nê!”

Tôi vội vàng đưa tay vào ba lô tìm kiếm, gần như lấy hết đồ đạc bên trong ra rồi nhưng không hề thấy nó. Tôi trừng mắt với cô gái mập mạp, hỏi: “Nó đâu rồi?”

“Trong tấm bài vị!” Cô gái mập mạp thấy tôi lo lắng như vậy, dường như có chút buồn cười.

Tôi gõ từng cái một chứ không có can đảm đưa ngón tay vào tìm kiếm.

Gõ đến mức giường sắp rung lên, Âm Long với hai quầng thâm đen của nó mới từ bên trong bài vị bò ra, vui vẻ kêu lên và bò lên cổ tôi.

Tôi đã sợ hãi đủ rồi, lần trước không thấy nó, nó đã biến thành một con rắn chết.

“Xì! Xì! Xì!” Dường như Âm Long đã gặp được chuyện gì đó rất vui vẻ, cả cơ thể bò lên trên mặt tôi, hai con mắt như hạt đậu nhỏ trong quầng thâm mắt sáng loáng.

“Cô hiểu nó nói gì không?” Tôi hiếm khi thấy Âm Long biểu hiện mong muốn như vậy, cũng không hiểu nó muốn nói gì, có chút ngại ngùng hỏi cô gái mập mạp.

Cô ấy liếc mắt nhìn Âm Long một cái, sau đó lắc đầu nói: “Nó đi theo cô nhiều năm như vậy, cô còn không hiểu nó nói gì, làm sao mà tôi hiểu được.”

Nghĩ lại cũng đúng, Âm Long vẫn cứ rít lên bên tai tôi không ngừng. Nó thấy tôi không nhìn nó, tên này còn dùng thân rắn quấn lấy đầu tôi, ý bảo tôi bốn mắt nhìn nhau.

Nhưng nhìn đôi mắt hạt đậu trong hai hốc mắt thâm quầng của nó, tôi thực sự chỉ muốn cười.

Điều này khiến cho cô gái mập mạp ngồi bên cạnh liên tục cười lớn, thỉnh thoảng còn đặt A Hồng đang ăn uống lắc lư trước mặt tôi.

Tôi vừa phải gật đầu, vừa phải nghe Âm Long rít tiếng rắn, cảm thấy đầu mình như sắp đứt gãy đến nơi.

“Ôi chao!” Cô gái mập mạp hét lên một tiếng, kéo Âm Long sang một bên rồi nói: “Mau lên! Đến giờ ăn cơm rồi!”

Tôi liếc nhìn sự vội vàng của cô gái mập mạp, trái tim tôi cũng có một chút mong đợi, tôi cũng cần phải thay đổi khẩu vị rồi.

Tôi vỗ đầu nhỏ của Âm Long rồi đưa cho nó một cốc nước, nãy giờ nó nói lâu như vậy chắc chắn rất tốn nước bọt!

Con rắn này nhìn chằm chằm tôi đến nửa ngày, sau đó đầu rắn từ từ để vào cốc nước, cúi xuống tắm rửa sạch sẽ rồi bò đến eo tôi.

Đạo trưởng Diêu nói là một nhà hàng có phòng riêng, trang trí xem như cũng rất có phong cách quý phái, chúng tôi vừa bước vào thì đã có nhân viên phục vụ dẫn chúng tôi đến phòng riêng. Đạo trưởng Diêu đã ngồi chờ ở bên trong.

Còn chưa kịp chào hỏi, cô gái mập mạp đã vỗ bàn gọi món, khiến nhân viên phục vụ giật mình.

Ngồi vào chỗ ngồi, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, tôi lấy chuông gọi hồn trong ba lô ra đưa cho đạo trưởng Diêu, để xem ông ta có thể biết nó là cái gì không.

Lão đạo này tuy rằng không có đạo hạnh gì, nhưng kiến thức cũng không thể nói là không rộng rãi.

Vừa cầm chuông gọi hồn trong tay, sắc mặc ông ta trầm xuống, nói với tôi: “Đây là đồ vật đuổi thi của nhất phái, đã lâu rồi tôi không thấy đồ của phái chính tông nữa. Sao cô có thứ này?”

Tôi khái quát lại sự việc xảy ra tối hôm qua, vốn tưởng rằng đã giải quyết xong, chỉ còn đợi đạo trưởng Diêu làm lễ tễ là xong việc. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.

Nói xong, tôi hỏi đạo trưởng Diêu: “Đã lâu rồi nhất phái không trừ thi nữa, sao bây giờ lại tới đây làm gì?”

“Chỉ sợ không phải không có mục đích.” Đạo trưởng Diêu nhìn xuống eo của tôi, đưa tay chỉ vào: “Cô đúng là có đồ vật quý giá trong người mà không hề biết!”