Tôi Bị Trường Phản Diện Tuyển Chọn

Chương 3: Đại Tiên Cá Koi




Editor: KimH

Beta: Maria



Lâm Tinh Hà thấy dùng chổi ma pháp cũng không tốt lắm, cây chổi cứng rắn làm đau đùi cô, hơn nữa cô còn mặc váy, cho dù bên trong mặc quần leggings rồi nhưng trong lòng vẫn không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Cô còn được thưởng thức phong cảnh trường học trên không trung, cảm giác khi đứng trên mặt đất nhìn so với ở trên không trung nhìn hoàn toàn khác nhau. Trường học này rất lớn, tất cả kiến trúc bao bên ngoài là mặt nước mênh mông vô bờ, cả trường học giống như một hòn đảo đơn độc đứng sừng sững trong nước.

"Cậu..."

Lục Cầm thấy Lâm Tinh Hà vẫn lành lặn, không nhịn được hỏi: "Tối hôm qua cậu không về ký túc xá à?"

Lâm Tinh Hà nói: "Có về mà."

Lục Cầm chắc như đinh đóng cột: "Chỉ có một đường đến ký túc xá, Lý..." Ả sửa miệng nói: "Cậu nghỉ ngơi ở đâu? Hôm qua tôi sợ cậu không tìm thấy đường nên quay lại tìm cậu, nhưng không thấy cậu đâu."


"Ồ...Vậy sao." Lâm Tinh Hà nghiêng đầu, nói: "Nói đến cũng là do tôi xui xẻo, đi được một đoạn thì bị ngã, ngã từ chỗ rào chắn xuống, bò một lúc lâu mới lên được, chờ lúc tôi bò lên được thì đã đến cửa ký túc xá rồi."

Cô nói rất nghiêm túc, đâu ra đấy, giống y như thật.

Lục Cầm nghe xong cũng phải cười vì tức.

Tại sao trường học lại dựng rào chắn ở hai bên đường, đó là bởi vì phía sau rào chắn rất nguy hiểm, vừa đến đêm, cây xanh bên trong sẽ chứa đầy tính công kích. Lần trước hai học viên của Khoa Tiên Hiệp đánh nhau lúc nửa đêm, có người ngã xuống đấy hài cốt cũng không còn. Lâm Tinh Hà nói dối cũng không chớp mắt, coi ả là trẻ lên ba à?

Lâm Tinh Hà lại hỏi: "Lớp trưởng ngọng n-l à, cậu là người miền nam hả?"

*Pinyin của "Lý" và "Cậu" ở đoạn trên mà Lục Cầm định nói lần lượt là: Lǐ – nǐ. Cho nên Lâm Tinh Hà mới hỏi Lục Cầm bị ngọng à.


Lục Cầm tuyệt không nghĩ đến, sau khi Lâm Tinh Hà coi ả là trẻ lên ba, lại trào phúng tiếng phổ thông của ả, nhìn vẻ mặt vô tội của cô, tức khắc ả thấy mình đã lơ là, có thể tiến vào trường này đều là những cỗ máy chiến đấu* trong nhóm nhân vật phản diện, nhân vật phản diện nữ của Khoa Hiện Đại đều là cao thủ trà xanh hoặc bậc thầy thảo mai, người này lớn lên giống bạch liên hoa*, không chừng tối hôm qua là giả heo ăn thịt hổ.

*ý là rất trâu bò

*Bạch liên hoa: Kiểu người này vẻ ngoài thì thể hiện ngây thơ, trong sáng, vô tội nhưng thực chất bên trong suy nghĩ và tâm cơ của họ rất giả tạo và độc ác.

Lục Cầm tức giận đến nỗi không thèm giả vờ nữa, lạnh mặt nói: "Tránh ra."

Lâm Tinh Hà còn muốn nói chút gì đó nhưng Lục Cầm đã ba bước thành hai bước đi luôn, cô cũng không để ở trong lòng, cầm theo chổi ma pháp của mình, đi theo bảng hướng dẫn, một đường tìm thấy lớp số 1 Khoa Hiện Đại.


Một lớp có 30 người.

Phòng học không khác gì phòng học đại học mà cô biết, tất cả cảnh vật xung quanh đều mang nét hiện đại quen thuộc.

Lục Cầm ngồi ở hàng thứ nhất, nhìn thấy cô thì lập tức quay mặt đi.

Trong sổ tay học viên mới có số thứ tự chỗ ngồi.

Lâm Tinh Hà nhanh chóng tìm được chỗ ngồi của mình, cô ngồi hàng thứ hai từ dưới lên cạnh cửa sổ, bạn cùng bàn là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, nhìn không rõ diện mạo, lúc này cô ấy đang ghé vào bàn ngủ.

Lâm Tinh Hà lại quan sát bạn học xung quanh.

Phần lớn mọi người trông rất mệt mỏi, hoặc là ghé vào bàn ngủ giống bạn cùng bàn của cô, hoặc là liên tục ngáp, chỉ có rất ít bạn học mới có nét mặt rạng rỡ, ví dụ như bạn học nữ ngồi hàng cuối ngay sát cửa, lúc này cô ấy đang cầm một cái gương nhỏ để dặm lại lớp trang điểm, kẻ đuôi mắt dài khiến đôi mắt thêm phần quyến rũ, trông cô ấy thật rạng rỡ.
Đúng 10 giờ, giáo viên chủ nhiệm tới.

Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt bình thường, trong tay cầm một cái máy tính bảng, vừa đi vào phòng học thì đầu tiên là lười biếng ngáp một cái, sau đó mới hỏi: "Tiết hôm qua học đến chỗ nào rồi?" Không đợi mọi người trả lời, lại ngáp một cái, nói: "À, nhớ rồi, hôm nay học "Bát Nhã Tâm Kinh*", các em nên nghe kinh Phật nhiều một chút, gột rửa tâm hồn, đừng cả ngày nghĩ cách hại người..."

*Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh (phiên latinh từ Phạn ngữ: Maha Prajñā Pāramitā Hridaya Sūtra, Prajnaparamitahridaya Sutra; Anh ngữ: Heart of Perfect Wisdom Sutra, tiếng Hoa: 般若波羅蜜多心經; âm Hán Việt: Bát nhã ba la mật đa tâm kinh) còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông. Nó cũng là kinh tinh yếu của bộ kinh Đại Bát Nhã gồm 600 cuốn.
Giống như nghĩ đến gì đó, lại nói: "Đúng rồi, hôm nay có bạn học mới đến, tên..."

Giáo viên chủ nhiệm mở danh sách, lại ngáp một cái, nói: "Lâm Tinh Hà."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía Lâm Tinh Hà, vẻ mặt nhạt nhẽo thêm vài phần tiếc hận, nói: "Phải biết quý trọng thời gian ở trường, bạn học ngồi ở chỗ em lần trước đến trường chưa được ba tháng đã chết rồi. Mặc kệ trước kia các em chứa nhiều suy nghĩ ác độc như thế nào, hoặc là làm nhiều việc ác cỡ nào, bây giờ đến trường học của chúng ta đều phải tu thân dưỡng tính, lòng mang việc thiện, chăm chỉ học hành, nghiêm túc thi cử, lĩnh ngộ chân lý cuộc đời ..."

"Hôm qua giảng đến 'Thị cố không trung vô sắc, vô thụ tưởng hành thức, vô nhãn nhĩ tị thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới, vô vô minh, diệc vô vô minh tẫn, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tẫn'*, đoạn này có nghĩa là..."
*một đoạn Hán Việt trong Bát Nhã Tâm Kinh, có nhiều bản dịch khác nhau nên tớ để nguyên bản Hán Việt, link wikipedia cho bạn nào muốn tìm hiểu thêm:

Giọng giảng bài của giáo viên chủ nhiệm vô cùng có lệ, máy móc đọc theo trí nhớ, làm mọi người xung quanh vốn mơ màng sắp ngủ lại càng thêm buồn ngủ hơn.

Ngày đầu tiên Lâm Tinh Hà đi học nghe giảng cực kì nghiêm túc.

"Cậu không cần nghe giảng nghiêm túc như vậy đâu, cũng không cần nghe đâu, kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ phần lớn đều học bằng cách nhớ đồ vật, chỉ cần học thuộc hết thì có thể lấy điểm rồi, bạn học mới đúng không? Mình là Cố Đào Yêu."

Giọng nói bạn cùng bàn của Lâm Tinh Hà không ngờ lại dễ nghe đến vậy, lảnh lót giống như tiếng suối.

Cô nghiêng đầu nhìn, thấy Cố Đào Yêu nhìn mình, rồi nói: "Mỗi một học viên nhân vật phản diện mới đến đều nghĩ mình rất lợi hại, nhân vật phản diện như Khoa Hiện Đại chúng ta thì cùng lắm chỉ dám mưu tài hại mệnh, tạo ra khó khăn cho nam nữ chính thôi."
"Tuyệt đối đừng chọc vào Khoa Kỳ Huyễn, những vị BOSS đó trước khi vào đây cải tạo thì chỉ cần búng tay một cái là có thể tiêu diệt nửa thế giới."

"Không nên chơi với người của Khoa Cổ Đại, nhân vật phản diện chỗ đó ngày nào cũng nghĩ mưu quyền soán vị, cả ngày đoàn kết gây sự, muốn tự mình làm hiệu trưởng."

"Tuyệt đối đừng có bất kì ảo tưởng gì với hotboy khoa Tạ Vô An của Khoa Tiên Hiệp. Đó! Là! Một! Kẻ! Cực! Kì! Biến! Thái!"

Cố Đào Yêu nói xong, xoa xoa khóe mắt chưa tỉnh ngủ, lại nói: "Đây là bài học đầy máu và nước mắt đó, thấy cậu là bạn cùng bàn của mình, có duyên nên mới nói cho cậu đấy."

Lâm Tinh Hà hỏi: "Thi cử chỉ có thi viết thôi à? Hôm nay mình mua một ống thuốc ở quán thuốc ma pháp, anh ta nói trong lúc thi cử có thể cần dùng đến ống thuốc thể năng của anh ta."
Cố Đào Yêu nói: "Đương nhiên là không, mình bảo thi cử mà học bằng cách học thuộc là không quan trọng, tuy rằng có thể kiếm được điểm, nhưng chỉ lấy được ít điểm, không đạt đến được trình độ sinh tồn. Cậu là học viên mới, còn chưa tham gia kỳ thi chính thức, nhưng nhanh thôi, mình nhớ là lúc mình mới vào trường, ngày thứ năm đã tham gia kỳ thi cho học viên mới rồi."

Lâm Tinh Hà dò hỏi cẩn thận mới hoàn toàn hiểu hết quy tắc lấy điểm của trường học nhân vật phản diện.

Mỗi tháng có một kỳ thi cố định một trăm người bất kỳ, nội dung thi không cố định, trường học ngẫu nhiên sắp xếp thí sinh đi vào trường thi, chỉ có top 50 mới được 50 điểm gốc, mà người có thành tích xuất sắc, nằm trong top 10 thì sẽ dựa theo biểu hiện để cộng điểm.

Mà ngoại trừ mỗi tháng có một kỳ thi cố định, còn có thể tự đi đăng ký tham gia, đủ một trăm người sẽ công bố thời gian bắt đầu mở trường thi, quy tắc lấy điểm giống trên.
Ngoại trừ kỳ thi loại bỏ một nửa, còn có một loại kỳ thi thăng cấp khác, cũng là đủ một trăm người sẽ bắt đầu thi, nhưng gồm có bốn lần thi, trận đầu 100 loại 50, trận thứ hai 50 loại 25, trận thứ ba 25 loại 12, trận thứ tư 13 loại 7.

Nằm trong top 6 sẽ nhận được điểm gốc là 500 điểm.

Tất cả kỳ thi, ngoại trừ cuộc thi sát hạch đầu tiên cho học viên mới, còn lại đều là cuộc thi có phạm vi toàn trường, các khoa thi cùng nhau, học viên đã vào trường thi thì có thể công kích học viên khác, gây ra tử vong cũng không phải chịu bất kỳ trừng phạt nào, mà đã chết ở trường thi thì sẽ là chết thật.

Cuộc thi cho học viên mới là thi theo khoa, hệ số an toàn cao hơn, coi như là kỳ bảo vệ học viên mới.

Mà phía trên là con đường chủ yếu để lấy được điểm, ngoại trừ thi cử, còn có các phương thức vụn vặt để lấy điểm, ví dụ như kỳ thi cuối kỳ hoặc giữa kỳ, có cả điểm chuyên cần nếu đi học đủ cả tháng, nhưng không nhiều lắm, cộng lại chưa đến 20 điểm nữa. Nhưng nếu đã không có điểm chuyên cần mà còn thi không qua thì sẽ bị trừ điểm gấp đôi.
Cách duy nhất để kiếm thêm điểm là tự mình kiếm thêm thôi.

Cố Đào Yêu nói: "Ở thế giới cũ, mình là một ca sĩ biết hát nhảy, đến đây chỉ có thể cố gắng sống sót trong môi trường khắc nghiệt, ở đây cũng không có cơ hội tìm công việc khác, mình lại không muốn ra ngoài bán thân, chỉ có thể mở livestream trong ký túc xá vào mỗi buổi tối, kiếm chút điểm, không đến mức bị đào thảo. Bây giờ mình không có ước mơ gì khác, ước mơ duy nhất là kiếm đủ 1000 điểm, mua vài đạo cụ phòng thân trong thương thành. Chờ cậu thông qua cuộc thi dành cho học viên mới, vị diện thương thành sẽ mở ra cho cậu. Đồ dùng trong vị diện thương thành cao cấp hơn nhiều so với đồ dùng bạn học trong trường bán, chỉ tiếc mình đến trường hơn một năm rồi mà đến giờ vẫn cấp D, cũng giống cậu, vòng tay màu xanh lá."
Lâm Tinh Hà nhớ tới vòng tay của ông chủ quán thuốc ma pháp là màu tím, bà chủ bán sữa đậu nành bánh quẩy bên cạnh là vòng tay màu xanh lam.

"Dựa vào màu sắc vòng tay để phân chia cấp bậc đúng không?"

"Đúng vậy, chúng ta cấp D là màu xanh lá, màu xanh lam là cấp C, màu tím cấp B, màu bạc là cấp A, cấp S là màu vàng, nghe nói lên trên nữa là cấp SS và cấp SSS, tương ứng là màu đen và màu vàng đen. Chỉ có điều có thể đạt được loại trình độ này đoán chừng là đạt max điểm rồi, có thể rời khỏi trường học. Khoa Hiện Đại chúng ta không có cấp S, khoa khác thì có mấy vị BOSS là cấp S, Tạ Vô An, hotboy khoa của Khoa Tiên Hiệp mà mình vừa nói với cậu cũng thế, mình liếc mắt nhìn từ phía xa, vòng tay màu vàng là đúng là sang trọng."

Trong giọng nói của Cố Đào Yêu tràn đầy sự hâm mộ, dường như nghĩ đến cái gì, cô ấy lại nói: "Ôi, cậu không nên mua thuốc ma pháp, anh ta chuyên môn lừa học viên mới không biết cái gì, năm điểm một ống không khác gì đoạt tiền, anh ta dùng rút thăm trúng thưởng được chổi ma pháp để ngụy trang hấp dẫn mọi người tiêu phí, anh ta..."
Ánh mắt Cố Đào Yêu dừng ở cây chổi trong tay Lâm Tinh Hà, nhất thời nói lắp.

"Má...nó..."

"Đây... Đây... Đây là rút thăm trúng thưởng được chổi ma pháp trong truyền thuyết đó ư?"

"Trước kia cậu làm nghề gì? Chẳng lẽ là thể chất cá koi trong truyền thuyết? Là kiểu mà không cần làm gì, chỉ cần rút thăm trúng thưởng trên Weibo là có thể nuôi sống cả nhà đúng không?"

Lâm Tinh Hà nói: "Mình và cậu cũng xem như đồng nghiệp, mình là diễn viên, rút thăm trúng thưởng trên Weibo cũng trúng không ít lần, nhưng cuối cùng tài khoản bị khóa, Weibo tưởng tài khoản của mình chuyên dùng để rút thưởng."

Mắt Cố Đào Yêu đột nhiên sáng lên, chắp tay trước ngực: "Đại tiên cá koi pháp lực vô biên, phù hộ mình có thể vào top 50 trong đợt thi lần sau."

Lâm Tinh Hà: "..."

Cố Đào Yêu càng nhiệt tình hơn, ôm nửa cánh tay Lâm Tinh Hà, nói với cô: "Mình nói cho cậu biết, cậu phải cẩn thận Lục Cầm, cậu ta không phải người tốt, rất nhiều học viên mới vào trường đều bại trong tay cậu ta, cậu ta là người dẫn mối*. Dựa vào danh nghĩa đón học viên mới mà làm không ít chuyện xấu khiến cả người và thần đều tức giận, tối hôm qua cậu có bại trong tay cậu ta không?"
*Dẫn mối; làm mai (cho những mối quan hệ bất chính); dẫn mối mại dâm; dẫn khách; dắt khách.

Lâm Tinh Hà nói: "Không đâu, mình biết cậu ta không có ý tốt."



Tác giả có lời muốn nói:

Cố Đào Yêu: Má nó, bạn ngồi cùng bàn của tôi là phúc hắc.*

*phúc hắc: giản đơn mà nói chính là nham hiểm, biểu hiện ra thoạt nhìn rất thiện lương thế nhưng trong lòng luôn suy nghĩ gian trá