Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 56: Phiến ngoại 2




Thời gian nhanh chóng trôi qua, chỉ trong một cái chớp mắt, đã qua một lần luân hồi.

Sau đó, Đan Kỳ và Kình Trạch sống ở tinh tế một khoảng thời gian. Trong suốt quãng đời còn lại bọn họ chỉ có nhau.

Đan Kỳ sinh ba đứa nhỏ, con cả Kình Hoa kế thừa vị trí tộc trưởng.

Cho tới khi già cả không đi nổi nữa, bọn họ quyết định kết thúc sinh mệnh của mình trong tổ ấm tình yêu của họ.

Trước khi chết, Đan Kỳ vẫn luôn lo lắng một vấn đề. Kỳ thật từ khi bọn họ bước vào tuổi trung niên Đan Kỳ đã bắt đầu hỏi vấn đề này, cho dù là linh chiến sĩ hay không linh giả, cuối cùng bọn họ cũng phải chết.

Tuy rằng sinh sản giả sau này trở thành không linh giả, tuổi thọ cũng được tăng cao lên. Nhưng tối đa cũng chỉ tới 300 tuổi, Đan Kỳ và Kình Trạch đã sống hơn 330 tuổi, cuối cùng phải thay đổi các cơ quan nội tạng thành vật lý thì mới có thể tiếp tục sống tiếp.

Bọn họ cảm thấy không cần thiết, liền lựa chọn kết thúc các dấu hiệu sinh tồn.

Cậu cũng đã từng nghĩ tới cậu và Kình Trạch sau khi chết, con người bình thường không có năng lực phá vỡ cân bằng của thế giới. Nói cách khác, con người chỉ có thể sinh hoạt tại thế giới con người. Tiên giới và Kiều giới là thế giới bọn họ không thể đặt chân tới.

Đan Kỳ nghĩ sau khi bọn họ chết, hồn của bọn họ có quay về thế giới ban đầu của bọn họ không? Cậu muốn quay về Lục Hoa Cốc, muốn tiếp tục làm bạn bên người Thần Tướng. Cho dù Thần Tướng không còn là người yêu của cậu, một lần nữa trở thành trưởng bối của cậu, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, Đan Kỳ cũng đồng ý.

Chỉ là sợ, Thần Tướng sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu, không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.

Cậu từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận ý thức của cậu dần dần bị xói mòn. Cho tới khi hoàn toàn chìm vào trong bóng đêm, rơi vào trong không gian vô cùng rộng lớn.

Khi cậu mở mắt ra một lần nữa, chỉ cảm thấy mùi hoa lượn lờ, chim hót véo von. Thần điểu giương cánh, bay qua mặt cậu, lại còn chào hỏi cậu: “Ôi, cậu tỉnh rồi à?”

Nhưng mà thần điều còn chưa chờ cậu trả lời, đã bay đi.

Lúc này có một con thỏ tiên nhảy tới đây, xoay người biến thành một cô gái xinh đẹp, sau khi nhìn thấy cậu cũng kinh ngạc nói: “A? Cậu tỉnh rồi à? Ngủ lâu lắm đó nha!”

Đan Kỳ vừa muốn nói chuyện, con thỏ cũng nhảy đi mất.

Vẻ mặt cậu mê mang, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là chỗ nào?

Nơi này không phải Lục Hoa Cốc, cũng không phải là chỗ cậu đã đi qua. Nhưng mà cậu lại cảm nhận được nơi này dư thừa linh khí, cho cậu cảm giác cực kỳ thoải mái.

Cậu chuyển động, quay người lại, liền thấy được một gốc cây hoa mẫu đơn màu vàng nhạt.

Cậu giật mình, lập tức nhảy qua, ôm lấy hoa mẫu đơn cực kỳ hưng phấn, còn liên tục nói: “Đây không phải cây hoa của mình sao? Mình tìm được cây hoa của mình rồi!” Nói xong cậu theo bản năng sờ sờ bụng dưới của mình, cực kỳ vui mừng, còn nói thêm: “Nội đan của mình cũng đã trở lại, mình…. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tất cả những chuyện lúc trước giống như là một giấc mơ dài.

Cậu ngửi cây hoa, còn kề sát vào nó, rồi biến thành hình người một lần nữa. Một bộ quần áo có hoa văn hoa diêu hoàng xuất hiện trên người, cậu nhịn không được nhảy vài cái.

Điệu múa này là bướm yêu dạy, bướm yêu luôn khen cậu thông minh, vừa học là đã biết.

Sau khi múa xong cậu mới chợt nhận ra, mình ở đây, vậy Thần Tướng đâu? Thần Tướng cũng tới đây sao?

Đan Kỳ tìm trái tìm phải nửa ngày, vẫn không thấy bóng dáng thần tướng. Hơn nữa nơi này rộng tới mức không nhìn thấy điểm cuối, giống như thảo nguyên rộng lớn ở Châu Phi. Nhưng mà nơi này cũng rất đẹp, chắc là tiên cảnh.

Cậu được đặt trong tiên kính, là Thần Tướng đưa cậu vào sao?

Nên biết rằng, cậu là yêu không phải tiên, không thể một mình đi vào tiên cảnh. Một khi đi vào tiên cảnh, sẽ dẫn đại tướng trấn thủ thiên hà tới. Nếu là đi nhầm vào, vậy sẽ bị đánh về nguyên hình. Nếu cố ý xông vào, sẽ bị trừng phạt.

Nghĩ tới đây, Đan Kỳ lập tức giữ lấy tiên lộc đang nhảy qua nhảy lại xung quanh cậu hỏi: “Xin hỏi vị tiên đồng này, ngài có biết Nam Hoa đế quân không?”

Tiểu lộc xoay người một cái, biến thành một gã thiếu niên thanh tú nói: “Biết biết, tên của Nam Hoa đế quân nổi tiếng khắp tứ hải, ai mà không biết ai mà không nghe chứ?”

Đan Kỳ lại hỏi: “Vậy ngươi có biết ngài ấy ở nơi nào không?”

Tiên lộc lắc đầu nói: “Đế quân đến đi không rõ, ta cũng chỉ gặp hắn có một lần, là khi hắn mang ngươi tới nơi này.”

Đan Kỳ nghe xong lập tức hỏi: “Là hắn đưa ta tới nơi này sao?”

Tiên lộc gật đầu nói: “Đúng thế, khi ngươi tới hồn phách đã tản đi, chỉ có thể nuôi trong vườn cỏ linh này. Chúng tôi đều nghĩ ngươi không sống nổi, ai ngờ từng ngày từng ngày, ngươi lại vẫn sống lại. Khi ngươi nằm ở nơi đó, mỗi ngày chúng ta đều tới thăm. Thỉnh thoảng còn nói chuyện với ngươi một chút, con thỏ nhỏ kia còn hóa trang cho ngươi. Ha ha ha ha….”

Đan Kỳ:….

Thỏ tiên vừa đi rồi lại tới, vẻ mặt tức giận nói: “Này, Tịch Nhiễm! Nói xấu sau lưng người khác, cũng không phải là hành vi tốt đẹp gì!”

Tịch Nhiễm cười với thỏ tiên nhỏ nói: “Ài, Sương Mai, chỉ là đùa thôi, đừng cho là thật nhé! Hơn nữa Đan Kỳ hóa trang lên cũng rất đẹp, hắn sẽ không để trong lòng.”

Đan Kỳ nhìn bọn họ cãi nhau, bông nhiên nhớ tới khi mình còn ở Lục Hoa Cốc, nhóm tiểu yêu cũng cãi nhau hằng ngày.

Không biết nhóm bạn nhỏ kia bây giờ thế nào rồi, còn có nhớ tới cậu hay không. Mấy trăm năm đã trôi qua, chắc là bọn họ đã lớn thành đại yêu rồi? Không biết đã thăng tiên chưa, có trở thành tiên đồng giống như bọn họ không.

Thế nhưng hiện giờ quan trọng nhất vẫn là nên tìm được Thần Tướng mới tốt. Cậu lại hỏi: “Hai vị tiên đồng, các vị biết tìm Nam Hoa đế quân như thế nào không?” Cho dù hắn muốn như thế nào, thì cậu cũng nhận, thậm chí chấp nhận xử phạt của hắn giành cho mình.

Mà giờ phút này Nam Hoa đế quân đang nó chuyện với Nguyệt lão.

Nguyệt lão vừa chơi cờ vừa nói: “Một chuyến này thu hoạch như thế nào? Có phải rất phong phú không? Ta thấy đứa bé kia, lúc này khẳng định đã trưởng thành hơn. Linh lực tăng mạnh, cũng không cần ngươi lúc nào cũng che chở nữa, rất tốt.”

Đường cờ của Nam Hoa bị kiềm hãm, thu lại một con cờ đen nói: “Ngươi là bạn già của ta, ra cho ta một biện pháp đi!”

Nguyệt lão vuốt vuốt râu nói: “Ra biện pháp sao? Ta có thể ra biện pháp gì? Lúc trước ta đã nhắc nhở ngươi, lưới tơ hồng của ta bện ra mặc dù bên chắc, nhưng dễ xảy ra vấn đề. Số mệnh của các ngươi đã được kết hợp, nhân duyên đã định. Ngươi còn cố tình dùng bản thể chuyển thế làm người phàm. Đan Kỳ của ngươi cũng là bản thể ban đầu, tương đương kết hợp với bản thể tinh thần của ngươi. Sự kết hợp của thần và tinh linh có thể sinh ra ba vị tiên nhân, quả nhiên là chuyện vui hiếm có vạn năm nay ở tiên giới. Muốn ta cho biện pháp, vậy ngươi trực tiếp thông báo với tứ hải, cưới vào tiên cung đi!”

Nam Hoa nắm quân cờ trong tay nói: “Ta sợ da mặt hắn mỏng, trốn tránh không muốn gặp ta.”

Nguyệt lão cười ha hả nói: “Hắn là một tay ngươi nuôi lớn, có thể nói vừa có linh thức đã đi theo ngươi, không gặp ngươi thì gặp ai? Lúc này chắc là hắn đã tỉnh, ngươi đi thăm hắn đi! Hơn nữa ngươi còn có ba đứa con. Đợi cho bọn chúng hết duyên ở trần gian, cũng sẽ quay về dưới gối các ngươi. Ai nha nha, đây chính là tình tiết vở kịch vui nhất mà ta đã xem. Đế quân phúc trạch thâm hậu, con cháu vây quanh gối!”

Nam Hoa bất đắc dĩ nói: “Ngươi còn giễu cợt ta, là ta gây tội ác, nếu không sao có thể biến thành như vậy?”

Nguyệt lão lắc tay nói: “Điều này sao có thể nói là gây tội ác? Nếu hắn thích ngươi, đây không phải là một cuộc nhân duyên mỹ mãn sao.”

Nam Hoa nói: “Từ nhỏ hắn đã coi ta như thầy như cha, chưa bao giờ sinh ra cảm giác vượt quá sự ngưỡng mộ. Ngươi nói xem hắn thích ta như thế nào? Hơn nữa ta nuôi hắn mấy năm, thời kỳ trưởng thành của hắn còn chậm chạp chưa tới, sao có thể sẽ thích ta?”

Nguyệt lão nói: “Ngươi ở nơi này nói nhiều cũng vô ích, chi bằng sau khi nhìn thấy hắn là sẽ biết đáp án, ngươi cũng đừng kéo dài thời gian nữa, mau đi đi!”

Thấy đối phương không chịu động đậy, Nguyệt Lão cực kỳ sầu não nói: “Ta thấy là da mặt ngươi mỏng, không dám đi nhìn hắn chứ gì?”

Thật sự bị Nguyệt Lão nói chúng, hắn tự biết thẹn với lòng, rất xin lỗi Đan Kỳ, chuyện này phải nói như thế nào đây?

Lúc này, tiểu tiên đồng dưới trướng Nguyệt Lão báo lại: “Nguyệt lão, có một tiểu tiên đồng ở ngoài cửa tới tìm thượng tiên.”

Nguyệt Lão vừa nghe lập tức nói: “Ngươi xem xem, ngươi xem xem, ngươi không đi tìm hắn, hắn cũng tới tìm ngươi! Nam nhân! Có thể có chút trách nhiệm được không?”

Không đợi Nguyệt Lão nói xong, Nam Hoa đế quân liền xông ra ngoài.

Vừa tới cửa nhân duyên của Nguyệt Lão, Nam Hoa đế quân đã gặp được Đan Kỳ mặc quần áo hoa mẫu đơn màu xanh nhạt. Khi cậu quay đầu lại, khuôn mặt của cậu đã rút đi vẻ non nớt tăng thêm vài phần xinh đẹp. Vẻ thanh thuần của thiếu niên đã biến mất, thay vào đó lại toát lên vẻ mị hoặc khiến người khác say mê.

Hắn bước lên, Đan Kỳ lập tức quỳ trước mặt hắn, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt chảy ra, nước nở nói: “Thần tướng….”

Nam Hoa đế quân lập tức kéo người dậy nói: “Ngươi đừng quỳ với ta, là ta phải quỳ với ngươi.”

Đan Kỳ lắc đầu nói: “Không, là Đan Kỳ làm sai. Đan Kỳ rõ ràng đã đoán ra được thân phận của người, nhưng không có nói sự thật cho người, còn giấu sự thật đi. Thân tướng, đều do lỗi của ta, ngươi trừng phạt ta đi!”

Nam Hoa đế quân lắc đầu nói: “Là ta không gia cố quỹ đạo của mệnh cách cho tốt, nếu gia cố tốt, ta sẽ là người thầy tốt của ngươi.”

Đan Kỳ xen lời hắn: “Ngươi vốn là người thầy tốt của ta….”

Nam Hoa đế Quân không nói, Đan Kỳ tiếp tục nói: “Cho nên ta không muốn lại có một người thầy tốt, ngài biết đấy, sỡ dĩ ta giấu giếm sự thật, không nói cho ngài, chính là muốn….. Muốn…. Dù sao chuyện ta muốn, đều đã làm hết ở một đời kia. Nhưng ta còn không muốn rời khỏi Thần Tướng, cho dù phải dùng ba đứa nhỏ của chúng ta tới uy hiếp người, ta cũng muốn ở lại bên cạnh người. Khi bọn họ trở về, khẳng định cũng hy vọng chúng ta ở bên nhau.”

Thanh âm Đan Kỳ càng lúc càng nhỏ, cậu cảm thấy cậu đã làm cho Thần Tướng cực kỳ thất vọng rồi.

Nhưng mà Thần Tướng lại đi lên cầm lấy tay cậu nói: “Ngươi không cần dùng bọn họ tới uy hiếp ta, không…. Không trách ngươi. Là ta…. Cố ý không gia cố quỹ đạo của mệnh cách, ta biết tơ hồng của Nguyệt Lão làm chủ nhân duyên. Tuy rằng nó dệt mộng vô cùng tốt, nhưng dễ dàng kết quỹ đạo mệnh cách thành sợi nhân duyên. Cho nên không trách ngươi, là ta, ta cố tình làm vậy. Còn nữa là ta cố tình mang tiên cốt chuyển thể, chính là muốn ở bên cạnh ngươi.”

Vẻ mặt Đan Kỳ mơ màng ngẩng đầu nhìn Thần Tướng.

Tai Thần Tướng đỏ lên nói: “Cho nên, chúng ta về nhà được không? Sau này không bao giờ tách ra, ta cũng không bao giờ để ngươi bị một chút tổn thương nào nữa.”

Đan Kỳ từ từ gật đầu, tim gần như muốn nhảy ra ngoài.

Nguyệt Lão biết tất cả vuốt râu cười: “Nam Hoa vẫn là một người đàn ông ấm áp!” Đem tất cả tội lỗi đổ hết lên người mình, có thể cho Đan Kỳ một thân phận khác, trong lòng càng thoải mái hơn một ít.