Tớ Và Cậu Ấy Không Thân

Chương 40: Đã lâu không gặp, suýt chút nữa tôi không nhận ra em đấy




Mặt cô đỏ ửng, Trình Duệ vội vàng giải thích với cô: “Anh nói đùa thôi, em cứ yên tâm, bầu không khí của tổ bọn anh cực kỳ nghiêm chỉnh, tuyệt đối tôn trọng đồng nghiệp nữ.”

Hà Diệp chỉ có thể tiếp tục cười.

Trình Duệ phỏng vấn liên tục mười lăm người, thành công hoàn thành nhiệm vụ, chạy về văn phòng của tổ mình, vừa vào cửa đã báo tin vui: “Các anh em, hôm nay tôi đã gặp một cô gái cực kỳ xinh đẹp!”

Bốn cái đầu ngẩng lên từ sau màn hình máy tính, đồng thời nhìn về bên này, còn ba người còn lại thì không ngẩng, có hai người là một đôi, còn một người đã kết hôn.

Bốn người còn độc thân đều rất kích động: “Thật hay giả thế? Kém hơn Thu Vũ là không được tính là người đẹp đâu!”

Phùng Thu Vũ người phụ nữ duy nhất hiện giờ trong tổ: “Mọi người có ý gì thế?”

Giang Tự bạn trai cô ấy vừa gõ bàn phím vừa cười: “Ý của mọi người là em là tiêu chuẩn cho cái đẹp đấy.”

Đảng độc thân do Trình Duệ cầm đầu cùng nhau nôn mửa.

Sau khi pha trò xong, Trình Duệ nghiêm túc nói: “Thật sự là một cô gái rất xinh đẹp đấy, cô ấy phải thuộc cấp hoa khôi, lại còn là em gái dịu dàng hay xấu hổ nữa.”

“Xấu hổ á? Có phải cậu làm chuyện gì bôi đen hình tượng của tổ vận hành và điều khiển chúng ta không đấy?”

“Oan uổng quá, tôi chỉ nói hiện giờ tổ chúng ta đang cần gấp một cô gái, thế là cô ấy đỏ mặt, he he.”

“Đáng khinh, cười quá đáng khinh.”

“Hầy, có người đẹp thì cũng vẫn thế thôi, có tổ trưởng ở đây, là kiểu gì phụ nữ cũng không nhìn thấy chúng ta.”

Trình Duệ: “Có thể tự tin lên tí đi được không? Không thấy Thu Vũ cũng mắt mù để ý Giang Tự đấy à.”

Phùng Thu Vũ, Giang Tự: “...”

Trình Duệ kéo thù hận xong thì ngồi vào vị trí làm việc của mình, lấy điện thoại ra chụp lại tất cả những bản sơ yếu lý lịch kia.

Phùng Thu Vũ: “Cậu gửi cho tổ trưởng à? Sơ yếu lý lịch được cậu ấy sàng lọc trước rồi, chắc chắn là cậu ấy đã đọc rồi.”

Trình Duệ: “... Nhìn thấy người đẹp làm em kích động quá, quên mất chuyện này.”

Anh ấy không chụp ảnh nữa mà gọi điện thoại báo cáo tình hình phỏng vấn cho tổ trưởng không biết đã đi đâu công tác, dặn dò đủ kiểu: “Tổ trưởng, cậu phải tin tưởng tôi, tin tưởng Đại học Giao thông bọn tôi, Hà Diệp chắc chắn là người phù hợp với tổ vận hành và điều khiển chúng ta nhất!”

Mọi người không nghe thấy phản ứng của tổ trưởng, chờ Trình Duệ cúp điện thoại mới  hỏi: “Tổ trưởng nói gì thế?”

Trình Duệ thở dài: “Việc công xử theo phép công đi, cậu ấy bảo để tổng giám đốc Từ quyết định.”

“Bình thường thôi, tổ trưởng tổ chúng ta chỉ xem kỹ thuật chứ không để ý nam hay nữ.”

“Hầy, đổi được mặt của tổ trưởng cho tôi thì tốt quá, thế thì tôi cũng không đến mức sắp ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa thoát ế.”

“Mặt tôi rất dày, chia cho tôi mười centimet độ dài của chân là được.”

Đợt phỏng vấn thứ hai là do bên nhân sự chịu trách nhiệm, chủ yếu là nói về kế hoạch công việc và mức lương mong muốn.

Hà Diệp đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cô đoán có khả năng đối phương sẽ hỏi mấy năm nữa cô có kế hoạch yêu đương và kết hôn không, may mà đối phương không hỏi đến.

“Hiện giờ tổng giám đốc Từ không ở thành phố An, có lẽ phải đến ngày mốt mới trở về, ông ấy về thì chúng tôi sẽ sắp xếp buổi phỏng vấn cuối cùng cô, cô về chờ thông báo trước nhé.”

“Được, cảm ơn.”

Tuy có tự tin nhưng trong thời gian chờ đợi Hà Diệp vẫn thấy hơi lo lắng, liệu cô có đưa ra mức lương cao quá không?

May mà cơ hội cho buổi phỏng vấn cuối cùng vẫn đến.

Tổng giám đốc Từ nhìn trông khoảng hơn bốn mươi tuổi, trên người mang khí chất của một doanh nhân thành đạt giống như ba của Châu Hướng Minh, nhưng nói chuyện lại rất ôn hoà, ông ấy trò chuyện với Hà Diệp về mọi mặt.

Cho đến cuối cùng, tổng giám đốc Từ hỏi: “Bao giờ thì cô có thể đến đây làm việc?”

Hà Diệp vui vẻ, cười nói: “Lúc nào cũng được ạ.”

Tổng giám đốc Từ: “Vậy để thứ hai tuần sau đi, hai ngày này cô ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Hà Diệp cười rụt rè rời đi, vừa ra khỏi toà nhà Lam Hải cô đã vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Chu Tình.

Chu Tình: “Có cái gì đâu mà bất ngờ, bọn họ tuyển cậu đã là chuyện chắc chắn rồi, với sơ yếu lý lịch kia của cậu, vốn dĩ cậu đã có thể chọn lựa bất cứ công ty nào trong nghề này rồi.”

Hà Diệp: “Tớ làm gì giỏi như cậu nói đâu.”

Chu Tình: “Bớt khiêm tốn đi, buổi tối nhớ mời tớ đấy!”

Hà Diệp: “Cậu chọn nhà hàng đi, tớ không biết bây giờ ở đâu bán đồ ăn ngon nữa.”

Chị em tốt nói chuyện điện thoại xong, Chu Tình suy nghĩ rồi lại gửi tin nhắn cho Châu Hướng Minh theo thói quen: [Hà Diệp đến Lam Hải, cuối cùng cô nhóc này cũng về rồi.]

Châu Hướng Minh: [Ồ...]

Chu Tình: [Ồ cái gì mà cô, nói chuyện kỳ cục.]

Châu Hướng Minh: [Tôi đang ngáp đấy chứ, tối hôm qua ngủ không ngon.]

Chu Tình: [Cút đi!]

Châu Hướng Minh không hề buồn ngủ chút nào, anh ấy chạy đi gọi điện thoại cho anh em tốt: “Tuy không biết cậu có còn để ý không, nhưng tôi vừa mới nhận được một tin, Hà Diệp đã học nghiên cứu sinh xong về rồi, cô ấy sẽ đi làm ở robot Lam Hải.”

“Ừ.”

“Chỉ phản ứng vậy thôi à? Lục Tân tôi nói cho cậu biết, tôi chịu cậu đủ rồi đấy, hôm nay cậu nói thật một câu cho tôi biết xem nào, rốt cuộc cậu có còn thích Hà Diệp không. Nếu cậu không còn thích nữa thì tôi cũng lười phải lại bắt chó đi cày!”

Đầu bên kia im lặng.

Châu Hướng Minh cắn răng: “Được rồi, không nói đến Hà Diệp nữa, bao giờ thì cậu về nước?”

Đầu bên kia vẫn im lặng, nhưng không biết có phải Châu Hướng Minh bị ảo giác không, hình như anh ấy nghe thấy tiếng hít thở, hình như Lục Tân vừa mới khẽ cười. Chính là kiểu cười cực kỳ ngứa đòn, không biết đang vui vẻ vì chuyện gì bởi đây là  cái kiểu cười sung sướng của Lục Tân mà anh ấy rất quen thuộc.

Nhân lúc cuối tuần được nghỉ, Hà Diệp chính thức dọn vào nhà mình ở, phòng 901 toà nhà số 6 Đan Quế Gia Viên.

Căn hộ đã được trang trí xong từ lâu, hai vợ chồng Hà Dũng đã đặc biệt thuê một nhà thiết kế để thiết kế theo sở thích của người trẻ tuổi, cũng tham khảo ý kiến của Hà Diệp.

Ba phòng hai sảnh, ở một mình cực kỳ thoải mái.

Những gì Hà Diệp cần làm là chuyển hết tất cả đồ đạc cô thường xuyên dùng đến đây, chẳng hạn như những cuốn sách giáo khoa và bài kiểm tra trước kỳ thi tuyển sinh đại học, cứ để lại nhà ông bà nội là được.

Chỉ có hộp “kỷ niệm mối tình đầu” kia, không thuộc về những món đồ thường xuyên dùng đến lại được Hà Diệp chuyển đến nhà mới.

Không vì nguyên nhân gì khác, đơn giản là vì cô không muốn để bà nội hay thích dọn dẹp vệ sinh giúp cô với hay tiện tay lật lật mấy cái phát hiện.

Váy áo thì còn dễ giải thích, nhưng vòng cổ ngọc lục bảo lại rất khó giải thích rõ ràng, bởi vì cô chưa bao giờ mua trang sức cho bản thân, đến cả lỗ tai cô cũng không bấm lỗ.

Bận rộn cả một ngày, cuối cùng trong nhà cũng có hơi thở của cuộc sống.

Chu Tình đến đây tham quan, chân thành cảm thấy vui thay Hà Diệp: “Lúc ba cậu mới kết hôn ấy, tớ còn lo lắng cho cậu lắm cơ, chỉ sợ hai người họ sẽ sinh cho cậu em trai em gái.”

Hà Diệp: “Tớ cũng từng hỏi sao hai người họ lại không muốn, ba tớ nói chân cẳng ông ấy không tiện, không thể đưa mấy em đi chơi khắp nơi giống như khi tớ còn nhỏ, có lòng mà không có lực thì chẳng thà không cần. Ông ấy cũng lo lòng tự trọng của trẻ con quá lớn, sẽ ghét ba là ông ấy.”

Chu Tình: “Dì của cậu thì sao?”

Hà Diệp chua xót: “Cuộc hôn nhân đầu tiên là dì ấy kết hôn sớm, có một cô con gái, nuôi đến năm mười tám tuổi thì qua đời vì bệnh tật, khó lắm dì ấy mới thoát khỏi nỗi đau đấy được nên không dám có thêm đứa nữa.”

Chu Tình vỗ lên tay cô: “Như vậy cũng khá tốt, bọn họ cũng nghĩ thoáng nên đã thương lượng xong hết rồi.”

Hà Diệp gật đầu: “Tớ mua vé máy bay đi Tam Á cho hai người họ, khách sạn cũng đã đặt trước rồi, vất vả cả năm trời, đến tết cũng nên đi chơi đây đó.”

Chu Tình cười ha ha: “Thế giới riêng của hai người bên bờ biển, để chú được lãng mạn một lần!”

Hà Diệp chọc cô ấy: “Bao giờ cậu với Châu Hướng Minh mới lãng mạn đây hả?”

Chu Tình lập tức xù lông: “Ai mà thèm lãng mạn với cậu ấy! Tớ thấy cậu ngứa da rồi đấy, bảo cậu không được nhắc đến mà cậu còn dám nhắc! Học sinh giỏi nên có thể tiêu chuẩn kép đúng không, năm đó cậu bảo tớ đừng nhắc đến Lục Tân, tớ phối hợp với cậu thế nào hả?”

Hà Diệp vội vàng chạy đến chỗ bàn trà, chạy xung quanh bàn trà trốn cô ấy, thật sự bị tiêu chuẩn kép của mình chọc cười.

Chớp mắt đã đến thứ hai.

Kỹ sư thuật toán cần ngày nào cũng tiếp xúc với máy tính, nhân viên đi làm không có quá nhiều quy định về ăn mặc, nữ còn chú ý chút, có kỹ sư nam ăn mặc như ra ngoài đi dạo.

Thời tiết lạnh, bên trong Hà Diệp mặc áo len bên ngoài mặc áo lông vũ, trên mặt chỉ bôi kem dưỡng ẩm.

Con gái thích cái đẹp, không phân chia khoa học hay xã hội nhưng Hà Diệp chưa từng có hứng thú với chuyện trang điểm, không có hứng thú nên cô cũng không học.

Cô đi tàu điện ngầm đến công ty.

Quy định là chín giờ đi làm, dù sao cũng là ngày đầu tiên, tám giờ rưỡi Hà Diệp đã đến dưới tầng công ty.

Thời gian này vẫn có rất nhiều người đứng chờ thang máy, khi cô bước vào đại sảnh vừa hay có một chiếc thang máy xuống đến nơi, Hà Diệp chạy bước nhỏ mấy bước, thuận lợi chạy vào theo người cuối cùng đi vào thang máy.

Bộ phận kỹ thuật thuật toán ở tầng mười.

Khi các đồng nghiệp khác ở tầng thấp hơn dần dần rời đi, vị trí trong thang máy của Hà Diệp cũng dần dần lùi ra sau, cuối cùng cô đứng trong góc trái trong cùng.

Đến tầng thứ chín, người đàn ông cao to bên cạnh cô rời đi.

Không gian lập tức trở nên rộng rãi hơn, Hà Diệp thở ra một hơi, ánh mắt nhìn lướt qua hai đồng nghiệp nữ hình như muốn đến tầng mười hai trước đang nhỏ giọng trò chuyện, đi về phía góc phải của thang máy theo quán tính, xuất phát từ phép lịch sự, cô liếc nhìn xuống dưới bả vai.

Bất ngờ là chỗ đó có một đồng nghiệp nam có dáng người cực kỳ đẹp đang đứng, áo sơ mi màu đen phẳng phiu trông hơi rộng lại dán sát lấy khuôn ngực nở nang, vạt áo được sơ vin vào quần dài, thắt lưng màu đen ôm lấy vòng eo thon chắc.

Chân anh rất dài, kết hợp với nửa người trên tạo ra một tỷ lệ cực kỳ đẹp mắt, đến nỗi Hà Diệp rất ít khi chú ý đến người khác giới cũng phải liếc nhìn thêm một lúc.

Bỗng nhiên, người đàn ông lại rút bàn tay đang thản nhiên đút trong túi bên trái ra.

Nhờ có bộ quần áo màu đen kia làm nên, nên tay anh trông cực kỳ trắng với thon dài, khớp xương rõ ràng.

Một tiếng “đinh” vang lên, thang máy đã đến nơi.

Người đàn ông đi ra khỏi thang máy đầu tiên.

Hà Diệp phản ứng kịp, nhanh chóng chạy ra ngoài theo.

Đây là lần đầu tiên Hà Diệp bộ phận kỹ thuật thuật toán.

Cô vô thức quan sát hai bên trái phải.

Dường như người đàn ông đã bước được mấy bước chú ý thấy hôm nay có thêm một người cùng ra khỏi thang máy với mình, anh quay đầu ra phía sau.

Hà Diệp vừa mới định lộ ra một nụ cười lịch sự, bỗng nhiên lại nhìn thấy rõ bộ dạng đối phương.

Bóng lưng lạnh lùng xa lạ rồi lại có chút gì đấy quen thuộc, đôi mắt đen hẹp dài cực kỳ có khí thế.

Mới đầu đôi mắt kia không để ý gì, chỉ thản nhiên nhìn lướt qua mấy cái rồi lại bước hai bước, đối phương chần chờ dừng lại, sau đó lại quay đầu ra sau nhìn.

Hà Diệp đã cúi đầu, bời vì lần gặp mặt đầy bất ngờ này mà trái cô cứ đập thình thịch loạn xạ.

Mặt dàn của biệt thự rộng lớn vô hình đang lặng lẽ thành hình dưới chân cô, Hà Diệp cảm nhận rõ ràng độ ấm trên mặt cô đang tăng dần lên.

Không phải anh đang ở nước Mỹ sao, sao anh lại xuất hiện ở đây?

Chứng sợ xã hội cũng tốt, xấu hổ cũng được, hay qua bao nhiêu năm cái nhìn chăm chú lặng lẽ của anh và khí chất càng ngày càng mạnh của anh cũng được, dù sao Hà Diệp cứ đứng đấy sững sờ.

“Đã lâu không gặp, suýt chút nữa tôi không nhận ra em đấy.”

Cô nghe thấy Lục Tân nói như vậy, giọng điệu rất lạnh nhạt, giống như anh đang chào hỏi với một bạn học cấp ba không thân thiết gì lắm, hoặc là vì cuộc gặp mặt bất ngờ nên không thể không chào hỏi.

Hà Diệp lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều vì giọng điệu đấy của anh.

Cô sợ nhất là Lục Tân dùng giọng điệu của kỳ nghỉ hè năm ấy mà cô vẫn còn nhớ rõ để nói chuyện với cô, hoặc là dùng ánh mắt quá phức tạp nhìn cô.

“Đúng, đúng vậy, anh cũng đi làm ở đây à?”

Hà Diệp nhìn ống anh quần nói.

“Ừ, tổ trưởng tổ vận hành và điều khiển, tôi đã thấy sơ yếu lý lịch của em rồi, tôi cũng không bất ngờ lắm khi tổng giám đốc Từ sẽ tuyển em.”

“Hà Diệp, chào mừng tham gia tổ, sau này là đồng nghiệp, có việc gì cứ liên lạc với tôi.”

Hà Diệp ngơ ngác ngẩng đầu.

Lục Tân lại giống như hoàn thành trách nhiệm chào hỏi của bạn cùng lớp cũ kiêm lãnh đạo công ty, thờ ơ gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.