[Tinh Tế] Xuyên Thành Nữ Vương Trùng Tộc Vạn Nhân Mê

Chương 16: Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiểu Xuân lập tức dừng bước, suy nghĩ một lát.


"Cảm ơn.

" Hắn nhận lấy thức ăn từ tay Lệ Trầm, quay người đi về phía hang động.


Lệ Trầm ngẩng đầu nhìn về phía hang động, thân hình cao lớn trong đêm đen có vẻ tiêu điều hiu quạnh.


Một ngọn lửa màu cam ấm áp bùng lên, hang động ẩm ướt bỗng ấm áp hơn hẳn.


"Vương, ta trở về rồi.

" Tiểu Xuân ôm một đống thức ăn trở về, đôi mắt xanh biếc tràn đầy vẻ phấn khích.


"Nhanh vậy sao?" Khương Ngưng Ngưng kinh ngạc, từ lúc Tiểu Xuân rời đi đến giờ chỉ mới mười phút.


"Ừm.

" Tiểu Xuân cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh như nước của Khương Ngưng Ngưng, ngược lại Phù Quang bên cạnh lại có ánh mắt sâu thẳm.



"Tìm được những thức ăn gì vậy?" Giọng nói ôn hòa của Phù Quang vang lên.


Tiểu Xuân lần lượt bày thức ăn ra: "Vài con cá diếc nhỏ, còn có một ít quả.

Ban đêm trong hang động ẩm ướt, ta sợ Vương ngủ trên đá không ngon giấc, còn đi nhổ một ít lông của Nhung Vũ Thú về làm đệm cho Vương.

"

Lông của Nhung Vũ Thú là loại lông nổi tiếng mềm mại và mịn màng trong vũ trụ, chăn làm từ lông của Nhung Vũ Thú được giới quý tộc Thú Nhân rất ưa chuộng, nhưng Nhung Vũ Thú tính tình nhút nhát, tốc độ bay cực nhanh, rất khó bắt được chúng.


Tiểu Xuân có thể kiếm được những chiếc lông này trong vòng mười phút đã là không dễ, không thể có thêm thời gian để bắt cá, hái quả.


Câu trả lời quá rõ ràng, Phù Quang âm thầm liếc nhìn ra ngoài hang động: "Ngươi nghĩ rất chu đáo, ta sẽ chuẩn bị bữa tối cho Vương trước, sau đó xử lý những chiếc lông này.

"

Phù Quang dựng một cái nồi đơn giản trên đống lửa, bắt đầu đun nước.

Tiếp đó lại rút một con dao nhọn ở thắt lưng ra, xử lý cá diếc.


Gen của Trùng Tộc khiến bọn họ sinh ra đã biết chiến đấu, nhưng lại không biết nấu ăn cơ bản nhất, vì dịch dinh dưỡng có thể nhanh chóng bổ sung dinh dưỡng cho Trùng Tộc, chỉ có Thị Trùng được đào tạo từ nhỏ nhằm chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Vương, mới học được kỹ năng nấu nướng này.



Nhưng Tiểu Xuân cũng không thể đứng nhìn Phù Quang một mình thể hiện trước mặt Vương.


Hắn bưng một nắm quả đến bên cạnh Khương Ngưng Ngưng: "Vương, ngài ăn ít quả trước đi, ta đã rửa sạch rồi.

"

Khương Ngưng Ngưng cúi đầu, mái tóc đen mềm mại trượt khỏi bờ vai mỏng manh, những sợi tóc mềm mại rủ xuống đầu ngón tay đang xòe ra của Tiểu Xuân.


Tiểu Xuân lập tức đỏ bừng tai, cắn chặt môi dưới.


Ánh mắt của Khương Ngưng Ngưng bị những quả nhỏ xinh xắn thu hút, hoàn toàn không để ý đến sự bất thường của Tiểu Xuân.


Những quả nhỏ trong lòng bàn tay hắn tròn trịa đầy đặn, có quả màu vàng cam, có quả xanh mướt như quả mơ xanh, nhìn vào đã thấy chua, còn có quả đỏ rực có vẻ đã rất chín.


Nhưng dù là màu gì, bề mặt của chúng đều được bao phủ một lớp keo trong suốt, giống như kẹo trái cây có hương vị khác nhau.


Khương Ngưng Ngưng nhón lấy một quả đỏ tươi cho vào miệng, quả đã gần chín ngay lập tức tan ra trên đầu lưỡi, hương vị như sự kết hợp giữa anh đào và dâu tây, rất ngon.


Khương Ngưng Ngưng không nhịn được cúi xuống lấy thêm một quả màu vàng nếm thử.


Theo động tác cúi xuống của nàng, những sợi tóc rủ xuống như tơ quấn quanh đầu ngón tay Tiểu Xuân, tóc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, chứa đựng sức hấp dẫn chết người, khiến đầu ngón tay hắn run rẩy.


Con ngươi xanh biếc của Tiểu Xuân chấn động, đôi tay này của hắn trong quá trình huấn luyện khắc nghiệt đến mức gần như bi3n thái của Trùng Tộc chưa bao giờ mất kiểm soát, vậy mà giờ chỉ vì chạm vào vài sợi tóc xanh của Vương, mà suýt chút nữa không cầm vững được mấy quả dại.