Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 83




Đêm hôm ấy, Thiếu Thương trằn trọc mất ngủ, lúc là hình ảnh trong cung lướt qua trước mắt như đèn kéo quân, khi lại là dáng vẻ lạnh lùng nhìn đăm đăm của Lăng Bất Nghi, tới tận lúc trời tảng sáng mới chìm sâu vào giấc ngủ, khi tỉnh dậy trời đã xế chiều. Thiếu Thương ngơ ngác đứng dậy, vừa nghe A Trữ huyên thiên vừa ăn bù bữa trưa.

“… Nữ quân có đến thăm, nói người mệt quá nên không cho đánh thức nữ công tử, để người ngủ tiếp.”

“Nữ quân vừa về sáng nay, đã mua được điền trang kia rồi. Nghe Thanh quân bảo, tuy trang viên không lắm nhưng bù lại nằm gần núi sông, đất đai màu mỡ, đợi Ương nương tử thu dọn chỗ đó xong thì nữ công tử và các công tử có thể đến du ngoạn.”

“Hiện giờ Ương nương tử ngày càng giỏi, đã biết thu xếp mọi thứ từ trong ra ngoài, không còn rụt rè sợ người lạ nữa. Ngoài kia đã có mấy nhà quan nghe tiếng Ương nương tử hiền đức đảm đang mà ngỏ lời dạm hỏi rồi đấy, nữ công tử học tập ở chỗ Hoàng hậu, không thể để bị tụt lùi được…”

Thiếu Thương cắn đũa gỗ gật đầu. Phương pháp dạy dỗ của chủ nhiệm Tiêu rất đáng tin, nếu đường tỷ không có lắm hoa đào liên miên như mình thì với danh tiếng năng lực ấy, tất có thể có được hôn sự tốt.

“Phó mẫu nhiều chuyện quá, ta đã đính hôn rồi mà, dù học không tốt cũng không thoái hôn được.” Nàng lười biếng và cơm trong chén, đũa gỗ màu đỏ sẫm làm nổi bật hột cơm trắng bóc, trông thật dễ nhìn.

A Trữ nghĩ thấy cũng phải, lại nói: “Có lẽ lát nữa Doãn nương tử và Vạn nương tử sẽ tới, hôm nay người được nghỉ, chi bằng đi chơi với họ đi.”

“Phó mẫu lại ngốc à, trừ khi hai huynh trưởng có mặt chơi cùng, bằng không còn lâu Hủ Nga a tỷ và Thê Thê a tỷ mới chịu ở trong phòng. Cho dù có đến thì cũng là ở trong phòng của đại huynh và thứ huynh.”

Doãn Hủ Nga và Vạn Thê Thê đúng là oan gia từ kiếp trước, tuy thích anh em cùng một nhà và nhận được sự đồng ý của cha mẹ hai bên, nhưng hễ gặp nhau là lại có tranh chấp. Trước kia, cứ vài ngày là Trình Vịnh và Trình Tụng sẽ gác lại việc học, đến Doãn gia hoặc Vạn gia thăm cô nương mình mến.

Nhưng thời gian này trời oi bức, Doãn Hủ Nga ‘tiên phong’ thương Trình Vịnh, không nỡ để hắn vất vả đổ mồ hôi chạy tới Doãn gia, thế là thỉnh thoảng sau giờ nghỉ trưa sẽ đến Trình gia chờ người trong lòng. Doãn Hủ Nga ‘hiền thục’ như thế, Vạn Thê Thê nào cam lòng đi sau, thế là cũng học theo tới Trình gia ‘thương’ Trình Tụng.

A Trữ nghe vậy, bật cười lắc đầu: “Tính cách hay gia cảnh của hai vị nương tử đều không có gì đáng bàn, khổ nỗi hai người lại chẳng hợp tính nhau. Mai sau vào cửa thì phải làm thế nào đây?”

Thiếu Thương đặt chén lên đùi, thở dài bảo: “Khéo có khi bọn họ chưa kịp vào cửa là ta đã đến Lăng gia mất rồi, chắc chắn phó mẫu sẽ phải đi theo ta, những chuyện này cứ để mẫu thân lo liệu đi, dù gì bà ấy cũng đảm đang vậy mà, không gì không thể…”

Hai câu cuối là nàng lẩm bẩm, không dám nói to. Chợt hai mắt Thiếu Thương bừng sáng, nàng vội vã và cơm, nói ‘ta đi thỉnh an mẫu thân’ rồi chạy ù đi.

Nhìn bóng dáng tung tăng vui vẻ của cô gái, A Trữ lắc đầu thở dài, bụng nhủ, nữ công tử ở bên Hoàng hậu mười ngày nhưng vẫn không hề thay đổi, chẳng hay sau này xuất giá có chín chắn hơn không.

Thiếu Thương là nữ thanh niên thời đại mới dám nghĩ dám làm, tuy thường xuyên suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng mạch não lại bất thường, nhưng suy cho cùng thái độ sống vẫn rất tích cực trong sáng. Có vấn đề thì giải quyết, gặp khó khăn thì đương đầu. Lúc này trên đầu nàng đang treo một cây kích mạ vàng xích phụng chỉ trời cái thế vô song, bất kể thế nào cũng phải tìm cách phá giải.

Bấy giờ Tiêu phu nhân đang ngồi trong phòng tính toán sổ sách, Thiếu Thương đi vào hành lễ, đầu tiên là lắp bắp hỏi thăm đôi câu, sau đó mới ngắc ngứ hỏi ‘bây giờ ngày nào con gái cũng gặp Lăng đại nhân, tự dưng (nhấn mạnh) không biết phải làm thế nào, dám hỏi ngày xưa mẫu thân và phụ thân chung sống bên nhau thế nào’?

Tiêu phu nhân nghe thế, không ngẩng đầu mà thuận miệng nói: “Chung sống bên nhau thế nào? Ta và phụ thân con còn có thể chung sống thế nào nữa. Chuyện lớn nghe ông ấy, chuyện nhỏ nghe theo ta. Thân là con gái, tất phải biết tôn trọng trượng phu…”

“Mẫu thân, Thanh di mẫu nói hồi ở bên ngoài, một ngày mười hai canh giờ thì hết tám canh giờ mẫu thân ở trong quân trướng của phụ thân chỉ điểm tính toán.” Thiếu Thương bình thản nói.

Bị con gái vạch trần, Tiêu phu nhân ho khan vài tiếng, vớt vát nói: “Chuyện này, chuyện này, thật ra chưa hẳn cứ phải ở bên ngoài mới là chuyện lớn, có khi ở nhà cũng là chuyện lớn, ví dụ như con cái cưới gả, đọc sách đi học… Thực ra chuyện nào cũng lớn cả, rất lớn.”

Đúng lúc này, Thanh Thung phu nhân từ ngoài bước vào, quấn dải thắt tay áo, bà cười nói: “Nữ quân, vừa nãy Trình lão quản sự có đem đến một gùi nấm tâm trúc tươi rói, nói là trước khi đại nhân rời phủ có nghe bảo nữ quân muốn ăn. Ít hôm trước có binh sĩ đào được trong rừng tre ẩm ướt, thế là đại nhân tính ngày nữ quân về phủ, hôm nay trời chưa sáng đã đi đào, lại sai người thúc ngựa chiến đưa về phủ. Nữ quân muốn nấu canh hay làm nấm tương…”

Tiêu phu nhân mừng rỡ hoan hỉ, đang ở trước mặt con gái vẫn không kìm nén, mặt ngọc không khỏi đỏ lên.

Thiếu Thương: … Được, con hiểu rồi, thể hiện tình cảm thắm thiết chứ gì, con đổi công ty tư vấn khác được chưa.

Thế là Thiếu Thương đi thẳng tới phòng của thứ huynh Trình Tụng, vừa khéo Vạn Thê Thê cũng vừa đến, mồ hôi nhễ nhại ngồi trước gương soi, đồng thời chẳng chút khách khí sai tỳ nữ trong phòng Trình Tụng chuẩn bị nước ấm cho mình rửa mặt chải đầu. Vạn Thê Thê ra tay hào phóng, hơn nữa từ lâu hai nhà đã ngầm có ước hẹn nên tỳ nữ của Trình Tụng cũng hầu hạ rất chu đáo.

Chẳng đợi Vạn Thê Thê vui mừng chào đón, Thiếu Thương đã hỏi thẳng vấn đề giống ban nãy.

Vạn Thê Thê bật cười: “Ây da, tỷ và A Tụng lớn lên bên nhau từ nhỏ. Cùng cãi vã, cũng săn mồi, cùng uống rượu ngon. Ừm, tỷ chỉ cần nhìn huynh ấy thôi là biết ngay hôm nay huynh ấy muốn bắn tên hay cưỡi ngựa; và tỷ chỉ cần chớp mắt thôi là huynh ấy cũng biết tỷ đã gây họa gì ở ngoài kia… Còn bên nhau thế nào nữa.”

Thiếu Thương: … Được lắm, muốn khoe tình cảm phải không. Thanh mai trúc mã đúng là chướng mắt!

Thế là nàng lại phăm phăm đến chỗ của Trình Vịnh, không lâu sau Doãn Hủ Nga cũng đến, Thiếu Thương lại lần nữa mặt dày hỏi thẳng.

Doãn Hủ Nga cúi đầu, mắc cỡ đáp: “… Bên nhau đâu phải dạy dỗ là nên. Ngày nào ta cũng nhớ đến huynh ấy, không biết huynh ấy ở Thái Học viện có ăn ngon không, nghỉ có tốt không, có ai làm khó huynh ấy không… Huynh ấy là quân tử khiêm tốn có chí hướng có tu dưỡng, ta muốn như cách mẫu thân đối xử với phụ thân, ân cần chu đáo, trước mặt hay sau lưng đều thu xếp ổn thỏa cho hunh ấy, để huynh ấy có thể chuyên tâm con đường phía trước, không phải lo lắng mai sau…”

Thiếu Thương: … Được rồi, không cần nói nữa. Hệ số độ khó này quá cao, dù nàng có đầu thai lại lần nữa cũng chưa chắc làm được.

Đi hỏi một vòng, câu trả lời nhận được không vô dụng thì cũng là không thực hiện nổi, Thiếu Thương thở dài ngồi dưới hành lang hóng mát, thầm thấy tiếc nuối vì thẩm thẩm Tang thị đang ở nơi xa, nếu không hỏi bà ấy là chính xác nhất. Nhưng bây giờ biết đi thỉnh giáo ai nữa đây? Nghĩ tới việc lát nữa Vạn Thê Thê còn muốn lôi nàng đi đánh cược, Thiếu Thương lại mệt mỏi vô cùng – biết chắc nàng đánh cược là thua mà còn đưa ra đề nghị này, rõ ràng là không có ý tốt, nàng phải đi mách Vạn lão phu nhân, thêm mắm thêm muối với tỷ muội kết nghĩa nhà mình mới được…

Thiếu Thương bỗng khựng lại, thẳng người lên trầm ngâm nửa khắc, sau đó về phòng trang điểm thay trang phục, đồng thời sai người chuẩn bị cỗ xe kéo màu đỏ ánh kim cho nàng. A Trữ ngạc nhiên nói: “Nữ công tử muốn ra ngoài?” Tuy hiện tại Tiêu phu nhân không kiểm soát con gái xuất hành nữa nhưng cũng không thể tự tiện như vậy được.

Thiếu Thương cười tít mắt: “Ta muốn đến Tây Thiên thỉnh kinh, đợi ta lấy được đại lộ chân kinh thì sẽ về ăn nấm tâm trúc với mẫu thân!” Để lại A Trữ đực mặt khó hiểu, nàng hứng khởi xuất phát ra cửa.

“Trong nhà làm gì có nấm tâm trúc!” A Trữ hét lên theo bóng lưng nàng.

Thiếu Thương chẳng hề ngoái đầu: “Phụ thân mọc ra đó!”

A Trữ lảo đảo.

***

Mấy hôm trước Vạn Tùng Bách vừa rời nhà nhậm chức, đi làm Thái thú trời cao hoàng đế xa. Trước khi lên đường, đồng chí lão Vạn tính phất tay áo không dẫn theo thê thiếp – dẫu gì chiến loạn cũng chỉ mới qua, đương lúc nhiều nữ thiếu nam. Ông ôm một bụng hùng tâm tráng chí, muốn dùng sức mạnh cá nhân xoa dịu nỗi uất hận này, nhưng sau khi bị mẹ già nhéo tai biến thành một màu đỏ rực, ông đành dẫn Vạn phu nhân và hơn một nửa thị thiếp còn có ý chiến đấu đi cùng.

Rồi sau đấy, Vạn phủ trở về với sự yên tĩnh vắng vẻ lúc trước.

Khi Thiếu Thương gặp Vạn lão phu nhân, bà đang khép mắt tựa vào túi dựa trên sạp, nghe người hầu đọc to Hương dã chí. Nghe thấy Trình Thiếu Thương đến thăm, bà cảm thấy lạ, lại thấy Thiếu Thương ngồi xuống nói chuyện lại có vẻ ấp úng thì trong lòng bà đã đoán được đôi phần, lập tức xua thị nữ người hầu lui ra, để cô bé dễ bề nói thẳng.

Thiếu Thương dừng một lúc, nhớ lại ngày trước từng ở Vạn phủ một thời gian, ngày ngày theo người chị kết nghĩa đến chỗ Vạn lão phu nhân cười đùa vui vẻ, không sợ xa lạ. Nàng sắp xếp suy nghĩ, thuật lại những chuyện gần đây một cách đơn giản, trọng điểm là ‘cháu cảm thấy mình đã cố gắng lắm rồi, nhưng Lăng đại nhân vẫn cứ không vui, tối qua còn cáu kỉnh với cháu, có phải rất vô lý không’ – cứ lôi kéo đồng minh đã rồi tính tiếp.

Nào ngờ Vạn lão phu nhân chẳng hề đồng tình với nàng, trái lại chống một tay lên túi dựa, mỉm cười một lúc rồi mới nói: “… Nói tóm lại, trong thâm tâm cháu vẫn chưa chấp nhận cuộc hôn nhân này. Có điều, cũng không sao.”

Thiếu Thương ngạc nhiên: “Chuyện đó cũng không sao ạ?!” Quả nhiên là người tài cao gan lớn, Vạn lão thái đã lên tiếng thì thật là điều siêu phàm.

Vạn lão phu nhân nói: “Vốn dĩ chuyện này do cháu sai trước. Hành vi ngôn từ của cháu không thỏa đáng, khiến Lăng Bất Nghi ngỡ cháu có ý với cậu ta. Sau đó cậu ta chiếu theo phép tắc, quang minh chính đại cầu hôn, nào ngờ cháu lại lạnh lùng với cậu ta. Cậu ta có cam tâm không?”

Thiếu Thương muốn phân bua: “Đó là vì… là vì…” Vì thời đại bất đồng, có sự khác biệt về khoảng cách giữa nam và nữ đó ạ.

Đây đúng là một thời đại fuck up, khi bạn hy vọng nếp sống cổ hủ chun chút thì luôn nhảy ra đóa hoa đào không biết chốn nào ‘chiếu theo lễ’ làm quen bạn, và khi bạn tưởng rằng thời đại này thật cởi mở phóng khoáng, mắt chỉ vừa bắn điện một chút, nói chuyện nhiệt tình một chút mà đã phải trả giá bằng cả cuộc hôn nhân.

“Nhắc đến cái ngày xưa của chuyện đã ấn định làm gì.” Vạn lão phu nhân nói, “Điều bây giờ cháu cần nghĩ là phải đối xử với Lăng Tử Thịnh như thế nào, như Thê Thê và Doãn nương tử mới giống vị hôn thê chân chính.”

“Đúng đúng đúng, vãn bối muốn hỏi điều này đây ạ.” Thiếu Thương rất thích kiểu người dứt khoát như Vạn lão phu nhân, không nói nguyên do hậu quả, trực tiếp bỏ qua những bước trên.

“Chuyện này nào khó. Đầu tiên là phải đặt mình vào tình thế của người ta, sau này nếu cháu đói thì cũng phải nghĩ xem Lăng Tử Thịnh có đói bụng không, cháu lạnh nóng thế nào cũng phải nghĩ đến cái lạnh cái nóng của cậu ta.”

“…” Thiếu Thương cảm thấy làu bàu nhiều cũng vô dụng. Lẽ nào nếu nàng đau bụng kinh thì cũng phải đưa túi nước nóng cho Lăng Bất Nghi ủ hả?! Nàng do dự hỏi ngược lại: “Biện pháp này nghe có vẻ không tệ, nhưng mà, có tác dụng thật không ạ…”

Vạn lão phu nhân nói: “Dĩ nhiên là có. Hơn nữa từ ngày này sang ngày khác, năm này qua năm khác, rồi nó sẽ trở thành thói quen, về sau cháu sẽ tự chủ động quan tâm Lăng Tử Thịnh mà không cần được nhắc nhở nữa.”

Nghe thấy bà thành thạo đưa ra nhận định như thế, Thiếu Thương nổi máu tò mò, nhỏ giọng hỏi dò: “… Bà đã từng dùng biện pháp này rồi à?”

“Đương nhiên.” Chẳng ngờ Vạn lão phu nhân lại bình thản như đang gọi thức ăn, “Hồi cưới phụ thân của Tùng Bách, ta đâu có thật lòng thích ông ấy, chỉ là một phen đánh cược.”

“Đánh cược?” Thiếu Thương khiếp vía.

“Ngày ấy quê ngoại ta rất bần túng, quan phủ tham lam vô độ, có xu thế nổi loạn. Ta định cùng tráng đinh trong làng trốn lên núi, cố gây dựng sự nghiệp.” Vạn lão phu nhân nói.

Thiếu Thương khẽ dịch người đến – sự nghiệp này, là làm sơn tặc đó hả. Bà tìm từ thật khéo quá.

“Thế… Trong các tráng đinh cùng làng đó, có, khụ, gì ta, người yêu của bà ạ?” Thiếu Thương vừa muốn biết lại vừa cảm thấy quá khó để hỏi.

Vạn lão phu nhân khép mắt, nở nụ cười tinh quái: “Cháu nghe một hiểu mười như vậy mà còn phải hỏi lão thân ư.”

Thiếu Thương hiểu ra, cười cười hỏi tiếp: “Thế vì sao sau đó bà lại vào Vạn gia ạ?”

Vạn lão phu nhân nói: “Hai tháng trước khi lên đường, ta tình cờ gặp phụ thân của Tùng Bách, thế là cứ dây dưa mãi. Ta hàm hồ nói tuyệt đối không làm thiếp, muốn ông ấy biết khó mà lui, chẳng dè ít ngày sau ông ấy lại đến tìm ta, nói muốn cưới hỏi đàng hoàng. Và cứ vậy, cha mẹ già nhà ta không chịu cho ta lên núi nữa.”

Thừa lời! Có thể làm phu nhân của hào tộc trong huyện và cũng không phải hạ mình làm cơ thiếp, có cha mẹ nhà ai lại muốn con gái mình đi làm vợ sơn tặc – Thiếu Thương cười thầm.

“Hồi ấy ta còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã bôn ba vì kế sinh nhai, không phải không hiểu thế sự. Nếu thật sự vào Vạn gia, những trò mờ ám xấu xa trong đại tộc rất khiến ta mệt mỏi, ta thô thiển quen rồi, chẳng thà lên núi cho nhẹ nhàng. Nào ngờ khi ta đang phân vân, đám người già chết bầm ở Vạn gia lại tìm đến. Lúc thì uy hiếp khi thì dụ dỗ, lúc dọa muốn tìm người giết cả nhà ta, khi lại khóc lóc giàn giụa, năn nỉ ta hạ mình làm thiếp cũng được, nếu không sẽ chết trước cửa nhà ta, để ta giẫm lên thi thể bọn họ mà qua cửa thành thân!”

Vạn lão phu nhân nói, “Ta rất giận. Lúc đó nghĩ, không phải các ngươi chửi bới chê bai ta ư, ta quyết làm tông phụ Vạn gia đại tộc huyện Tùy đấy! Thế là ta hạ quyết tâm, cứ vậy mà cưới.”

Thiếu Thương: … Nàng cảm thấy hôn nhân này của Vạn lão phu nhân còn khiến người ta cạn lời hơn của mình.

“Đáng tiếc, cho đến khi ta sinh Tùng Bách vẫn không thấy đám già chết bầm kia chết kẻ nào.” Vạn lão phu nhân mở con mắt ra, kéo dài kết câu.

Thiếu Thương đổ mồ hôi: Nghe giọng bà cứ như rất tiếc nuối vậy.

“Hóa ra là thế.” Thiếu Thương cười nói, “Vậy vào cửa bao lâu thì bà mới có tình cảm với thái công ạ. Bà đừng chơi xấu nhé, cháu nghe Thê Thê a tỷ kể lại hơn mười ngàn lần lời của bá phụ, nói năm đó bà và thái công rất ân ái mặn nồng, tình đầu ý hợp, một khắc một giờ cũng không muốn chia tách.” Đã nói đến mức này, nàng cũng bạo gan trêu đùa đôi câu.

“Bao lâu ư? Cũng không lâu lắm.” Vạn lão phu nhân buồn rầu, giọng chậm đi, “Có lẽ vì ta rảnh rỗi nên thường nghĩ đến những điểm tốt của ông ấy. Nhớ ông ấy từng bất chấp ngày tuyết nặng hạt vẫn đến dưới chân núi thăm ta; nhớ ông ấy từng bị ta lừa vào núi suýt chết cóng, khi cứu ra mặt tím tái, vậy mà vẫn cười với ta; nhớ khi ông ấy biết ta bị đám lão già trong tộc ăn hiếp, tức tới nỗi mặt trắng bệch, ngay nửa đêm dẫn người đến đập cửa nhà người ta, hơn nữa còn cấm bọn họ tới nhà mình. Vốn dĩ ông ấy là người có học, bình thường cũng rất ôn tồn, chưa bao giờ nặng lời to tiếng với nô bộc…”

Bà lão từ từ nhắm một con mắt lại, giọng cũng bé dần.

Người ấy đã rời đi, chỉ để lại hương tàn. Người bên gối từng đem đến hơi ấm và tình sâu nay đã vùi thân dưới nắm đất vàng. Đôi mắt Thiếu Thương hoen ướt không rõ cớ, nàng cúi gục đầu, hai giọt nước mắt nhỏ xuống vạt váy mỏng tanh.

“Lăng Tử Thịnh có tốt với cháu không?” Vạn lão phu nhân nhắm mắt lại.

Thiếu Thương nhìn lư hương màu đồng đỏ trên bàn bên cạnh, bình tĩnh đến xuất thần.

Nàng nhớ lại ngày hôm đó khi đoàn quân áo đen tràn vào khu rừng tuyết phủ, chàng tướng quân trẻ tuổi dũng mãnh như thiên thần cái thế, dẫu bị trọng thương mệt mỏi nhiều ngày, quần áo trắng loang lổ vết máu, nhưng ánh mắt chàng nhìn nàng vẫn dịu dàng sâu lắng vô ngần.

Nàng nhớ tới con ngõ lợp đầy hoa lá ở Lâu phủ, chàng hứa sẽ tìm cho nàng một nơi chốn tốt ở bên ngoài, cánh hoa nhỏ li ti rơi trên người chàng, chàng đứng yên dưới vòm cây, lặng lẽ chờ mình rời đi.

Nàng nhớ đến bên ngoài tháp Nhạn Hồi, một tay chàng treo dưới mái cong, suối tóc đen láy xõa tung trong gió, phát giác cô gái trong lòng sợ hãi, chàng bèn cúi đầu mỉm cười trấn an.

… Và rất nhiều, rất nhiều chuyện khác nữa.

“Chàng ấy rất tốt với cháu ạ.” Một lúc lâu sau, nàng mới khàn giọng trả lời.

“Tốt với cháu là đủ rồi.” Vạn lão phu nhân thở dài, “Trong hai người sẽ luôn có một người hạ mình. Cháu thông minh hơn Thê Thê gấp trăm lần, tự thu xếp đi.”

***

Rời khỏi Vạn phủ, Thiếu Thương cúi đầu chậm rãi bước đi.

Dù nàng hiểu đạo lý ấy, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào mới phá vỡ bế tắc đây. Tối hôm qua Lăng Bất Nghi lạnh lùng rất giận, để lại lời tàn nhẫn rồi bỏ đi, cảm giác sợ hãi ấy vẫn rành rành trước mắt. Với tình hình đó, hẳn là nàng cần đi bước đầu tiên, đến xin lỗi tỏ rõ thái độ, nhưng… Nàng cắn môi, nàng lại không muốn là người xuống nước.

Ôi, lúng túng quá.

Bước ra cửa Vạn phủ, gia đinh trông xe kéo ở ngoài cửa vội đi tới: “Nữ công tử, người, người nhìn kìa…”

Thiếu Thương nhìn theo ngón tay y, thấy ở cách đó không xa là một bóng hình thân quen.

Hôm nay chàng không dẫn theo thị vệ và xe ngựa nghi trượng hình bóng không rời, chỉ một người một ngựa. Chàng trai cao ráo đứng dưới vách tường đỏ thẫm nhà công hầu có cành lá xanh tươi nhô ra, vận áo trắng thắt lưng bạc, một tay kéo cương ngựa, một tay chắp sau lưng.

Thiếu Thương ngơ ngác, lảo đảo đi tới mười mấy bước, đừng cách chàng bảy tám bước: “Sao, sao chàng lại đến đây.”

Lăng Bất Nghi nhìn cô gái, gương mặt mơ hồ khuất dưới tán lá rậm rạp, chỉ có đôi mắt tuấn tú vẫn sáng ngời như xưa: “Ta đến Trình phủ tìm em, bọn họ nói em đã đến Vạn gia.”

“Hộ, hộ vệ của chàng đâu.” Thiếu Thương cũng chẳng biết bản thân đang nói gì nữa.

“Lười dẫn theo, cũng muốn ra cửa nhẹ nhàng hơn.”

Thiếu Thương nhìn gương mặt gầy gò nhợt nhạt của chàng, vui buồn trong lòng đan xen, bé giọng nói: “… Chàng không cần đến tìm em, em sẽ tới tìm chàng.”

“Ừ, ta cũng đoán vậy.” Giọng chàng vẫn trầm trầm ấm áp như mọi khi.

“… Em muốn đến xin lỗi chàng.” Là do em không tốt, không đặt chàng trong lòng. Nhưng nàng cắn môi, mãi chẳng thể bộc bạch.

Lăng Bất Nghi chầm chậm bước ra dưới vòm cây, vừa đi vừa nói: “Ta biết. Chỉ là, em không cần xin lỗi.”

Thiếu Thương cắn môi, ủ rũ: “Chàng còn gì không biết không.”

“Tất nhiên là có chứ.” Tà dương ngả bóng về tây, ánh vàng lưa thưa hắt lên áo khoác trắng phau của Lăng Bất Nghi, như được tráng một lớp vàng kim rực rỡ, chàng dừng chân cách cô gái bốn năm bước, đưa mắt nhìn lên đầu tường phía xa.

“Ta không biết vì tình thế ép buộc nên em mới đến làm hòa với ta, hay thật sự trong thâm tâm muốn như vậy.” Chàng chậm rãi đưa mắt về, nhìn thẳng vào cô gái, “Nhưng ta biết, dù có là vế nào đi nữa thì ta cũng không muốn em khúm núm hạ mình.”

“Cho nên chỉ có thể là ta đến tìm em.”

Giọng chàng rất nhẹ, khi mắt rũ xuống, làn mi rậm được nhuộm sắc đỏ ánh kim bởi nắng chiều hôm.

Thiếu Thương rung động, chua đắng ngọt ngào hòa lẫn kích động gào thét ập đến, như có thứ gì đó chạm thấu nơi mềm mại nhất đáy lòng, khiến nàng vừa cảm kích vừa vui mừng. Câu nói của Vạn lão phu nhân phảng phất bên tai: sẽ luôn có người phải hạ mình trước.

… Nàng cứ ngỡ sẽ là bản thân, nhưng thật ra luôn luôn là chàng.

“Em có hai câu muốn nói với chàng.” Nàng bỗng mở lời.

Lăng Bất Nghi nhướn mày đợi.

“Thứ nhất, nhất định sau này em sẽ tốt với chàng, tốt đến khi chàng thấy phiền mới thôi!”

Lăng Bất Nghi cong môi, đôi mắt cười như vầng trăng non: “Ta tạm ghi nhớ. Còn câu nữa.”

“Mai này, đợi khi hai ta già thật già, già tới lúc tóc đã bạc trắng, khi em nhớ đến việc chàng đã đối xử tốt với em thế nào, nhất định em sẽ không quên ngày hôm nay!” Cô gái trịnh trọng tuyên bố.

Lăng Bất Nghi ngẩn ra, như có ánh nước sóng sánh trong đôi mắt tuấn tú.

Chàng sải chân rảo bước đi tới, ôm chầm cô gái bé nhỏ vào lòng. Thiếu Thương kêu lên, sau đó bật cười sảng khoái đầy vô tư, đôi tay mềm mại ôm lấy chiếc cổ mảnh mai của chàng, mũi chân gần như không chạm đất, cơ thể cảm nhận được cơ bắp rắn rỏi của chàng, chẳng khác gì đặt mình trên dãy núi thật cao.

Lăng Bất Nghi tựa đầu vào hõm cổ mảnh khảnh của nàng, niềm hạnh phúc khôn xiết ùa vào tim.