Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 296: 296: Tất Cả Đều Là Thứ Hồ Đồ





Túc Bảo và Tô Tử Du cùng nhìn về phía Vương Gia Gia.

Vương Gia Gia "..."
Cô ấy vô thức ôm chặt cổ chồng.

Chồng cô ấy lập tức nói: "Buông ra em!"
Túc Bảo lẩm bẩm: “Làm thế nào để đến được nhà cũ của dì này?”
Tô Tử Du hỏi: “Là nhà của ba mẹ dì ấy à?”
Túc Bảo gật đầu: "Dạ! Cụ rùa nói quỷ hồn đang ở nhà ba mẹ dì ấy."
Tô Tử Du trầm ngâm, nói: “Ừm… Hay nói chúng ta hơi mệt nên muốn tới nhà dì ấy uống trà?”
Hai đầu chân mày của Túc Bảo nhíu chặt, bé nói: “Nếu họ từ chối thì sao?”
Dù sao đó cũng đâu phải nhà riêng của dì ấy!
Mộc Quy Phàm mặt không đổi sắc, nói: “Tôi khuyên hai người nên về nhà ba mẹ Vương tiểu thư trước, tốt nhất hãy để cô ấy uống chút nước nóng.

Vốn dĩ tôi có thể đưa hai người về thẳng nhà của hai người nhưng xe tôi hết xăng rồi.”
Chồng của Vương Gia Gia lập tức nuốt lại lời chuẩn bị thốt ra.

Anh ấy thấy những lời Mộc Quy Phàm nói có lý, không biết vì sao, anh ấy cũng cảm thấy tay chân mình lạnh buốt.

Túc Bảo và Tô Tử Du lập tức nhìn Mộc Quy Phàm với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ba thật lợi hại!
Chồng của Vương Gia Gia suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy...!chúng ta về nhà ba mẹ vợ của tôi trước đã!"
Anh ấy có vẻ miễn cưỡng.

Nơi này rất gần nhà bố mẹ Vương Gia Gia, xe chạy chưa đến hai phút đã tới nơi.


Mộc Quy Phàm đỗ xe, sau đó cả nhóm người đi về phía khu chung cư.

Túc Bảo khó hiểu hỏi: “Chú ơi, hình như chú không muốn tới nhà ba mẹ vợ lắm nhỉ?”
Chồng của Vương Gia Gia không nói gì, cô ấy nói trước: “Anh ấy vốn không thích đến!”
Gia đình chồng cô ấy ở tỉnh khác, hàng năm vào dịp Tết, Quốc khánh và tết Thanh minh, cô ấy đều cùng chồng lái xe hơn một nghìn km về quê chồng ở nông thôn mà không hề phàn nàn.

Đằng này, nhà ba mẹ cô ấy chỉ cách nhà họ chưa đầy mười phút lái xe thì chồng cô ấy lại không muốn đến, kể cả vào dịp nghỉ lễ.

Vương Gia Gia luôn mang quà đến cho ba mẹ chồng, nấu ăn tại nhà ba mẹ chồng, cho gà ăn, giúp việc nhà, v.v.

Nhưng chồng cô ấy thì không, mỗi lần về nhà ba mẹ vợ, chồng cô ấy chỉ mua đồ tạp hóa, đến nơi thì ngồi một mình nghịch điện thoại.

Chồng của Vương Gia Gia chế nhạo: "Đến nhà ba mẹ em làm cái gì? Đến nghe em tiêu phí tiền cho ba mẹ thế nào à?"
Vương Gia Gia khó chịu: "Anh quá đáng rồi đấy? Anh chưa từng nói với ba mẹ em là anh không đồng ý!"
Đúng vậy, cô ấy luôn phải chạy đi chạy lại giữa hai bên.

Chồng Vương Gia Gia muốn cô ấy vạch rõ ranh giới với ba mẹ ruột, còn muốn cô ấy tính toán rạch ròi với em trai.

Nhưng anh ấy cũng chưa bao giờ đứng về phía cô, luôn để cô đi, nếu cô không xử lý tốt thì khi cô quay về sẽ nói mỉa mai châm chọc.

Quả nhiên, chồng Vương Gia Gia lại nói: “Việc nhà em thì em tự mình giải quyết, liên quan gì đến anh? Anh không muốn xen vào chuyện nhà em.”
“Tự em giải quyết là được, lớn chừng này rồi còn không xử lý nổi chút chuyện đó à?”
Vương Gia Gia "..."
Cô ấy tức giận nói: "Cho em xuống!"
Chồng của Vương Gia Gia dứt khoát phớt lờ lời nói của vợ.

Túc Bảo nhìn hai người tranh cãi, cái đầu nhỏ của bé lại tràn đầy thắc mắc.


“Anh ơi, đây có phải ‘độc mồm độc miệng’ mà người ta vẫn nói không?” Túc Bảo hỏi nhỏ.

Tô Tử Du gật đầu: “Còn không phải sao?”
Túc Bảo thở dài, sắc mặt nghiêm túc, lông mày nhíu lại.

Cô bé nói: "Chú ơi, con thấy chú làm vậy cũng không đúng đâu."
“Tuy chú hiểu đạo lý, nhưng lại không muốn nói lý lẽ.”
“Chú không chịu lội vào vũng nước lầy, không chịu ra mặt nói lý còn không vui vẻ trong lòng.

Chú biết dì hồ đồ, nhưng ngoài việc chỉ trích gì thì chẳng làm gì hết!”
Tuy Túc Bảo chẳng biết tại sao người lớn lại kỳ lạ như vậy, cũng chẳng rõ người lớn làm vậy có đúng không.

Nhưng trong suy nghĩ của riêng mình, cô bé cảm thấy dì và chú là vợ chồng thì nên cùng nhau giải quyết mọi việc.

Cũng giống như ông bà ngoại của bé, thi thoảng ông ngoại cũng chỉ trích bà ngoại, nhưng ông ngoại ngoài lạnh trong nóng, vừa nói vừa giúp bà ngoại giải quyết chuyện.

Nếu chú đã cảm thấy dì hồ đồ thì tại sao lại ngoảnh mặt làm thinh, chẳng giúp gì hết?
Chồng của Vương Gia Gia nhất thời nghẹn họng.

Anh ấy nói: “Chú không muốn bận tâm tới mấy chuyện phiền lòng này, ảnh hưởng tâm trạng của chú!”
Vương Gia Gia mím môi không nói gì.

Túc Bảo không nói nữa, chỉ nhoài người lên vai Mộc Quy Phàm, nhỏ giọng hỏi: "Ba, ai đúng ai sai, chú hay dì?"
Mộc Quy Phàm bình tĩnh nói: “Đều sai!”
Anh nghe đại khái câu chuyện và nắm được chút thông tin, 2/3 thu nhập của Vương Gia Gia là dành cho ba mẹ và em trai cô ấy.


Bởi Vương Gia Gia cho rằng chồng cô ấy chẳng phải người không có tiền, cô ấy lại có năng lực nên muốn giúp ba mẹ và em trai, đây cũng là lẽ thường tình.

Chồng của Vương Gia Gia cảm thấy không vui nhưng không nói với ba mẹ vợ mà tiếp tục chiến tranh lạnh với Vương Gia Gia, đưa ra những lời mỉa mai.

Mọi người đều không giải quyết được vấn đề nên chỉ đổ lỗi cho nhau.

Mọi người ngừng nói chuyện, im lặng đi vào chung cư, trở về nhà ba mẹ ruột của Vương Gia Gia.

Ông bà cụ Vương cùng con trai đều chưa ngủ dậy.

Tầm giờ này mỗi ngày, Vương Gia Gia đều mua đồ ăn tới rồi làm bữa sáng cho họ, họ đã quá quen rồi.

Về đến nhà, Vương Gia Gia cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cố gắng đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Em đi đun nước.”
Chồng của Vương Gia Gia ngẫm nghĩ chốc lát rồi cũng đi theo vợ vào bếp.

Một lúc sau, từ trong bếp truyền ra tiếng hai người cãi nhau với giọng kìm nén.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, nhìn chằm chằm vào một trong những cánh cửa phòng.

“Thiên linh linh, địa linh linh, quỷ hồn nhỏ mau ra đây nào!” Túc Bảo bấm ngón tay lẩm bẩm.

Tô Tử Du hỏi: “Làm thế có tác dụng không? Chẳng phải em nói đó là ác quỷ sao? Em đánh được nó không?”
Túc Bảo ngẫm nghĩ, nói: “Anh, anh nói đúng đó!”
Giây tiếp theo, quỷ xui xẻo, quỷ nhu nhược và quỷ đào hoa với vẻ mặt ngơ ngác được quăng ra.

“Gì thế? Đang là lễ hội ma quỷ mà còn phải làm việc ư?” Quỷ đào hoa hỏi.

Quỷ xui xẻo trưng ra bản mặt chống đối: “Ta không làm!”
Quỷ nhu nhược: “Cũng không vấn đề gì….”
Túc Bảo chỉ vào một cánh cửa: “Các anh các chị có thể giúp Túc Bảo lôi quỷ hồn trong đó ra không? Chỉ cần lôi ra là được!”

Cô bé con bày ra bộ dạng vô tội, đôi mắt khẽ chớp, cầu cứu ba ác quỷ.

Quỷ đào hoa: “….”
Nó cũng chẳng muốn giúp đâu, nhưng cô bé con mới gọi nó là chị gái đấy!
Quỷ xui xẻo: “…”
Nó cũng chẳng muốn giúp đâu, nhưng cô bé con mới gọi nó là anh trai đấy.

Ánh mắt quỷ nhu nhược chan chứa sự dịu dàng, nó thì làm gì có nguyên tắc, đáp: “Được, chỉ cần có thể giúp thì anh nhất định giúp Túc Bảo!”
Quỷ hồ đồ đang hấp thu sát khí trên người ông cụ Vương.

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nó vừa ngẩng đầu đã thấy ba con ác quỷ xuất hiện ở cửa, nhìn nó chằm chằm.

Quỷ nhu nhược: “Đây là quỷ gì?”
Quỷ đào hoa: “Dựa vào kinh nghiệm chòng ghẹo quỷ nhiều năm của ta thì đây là quỷ hồ đồ.”
Quỷ xui xẻo: “Lát nữa hai ngươi lên trước, ta theo sau yểm trợ!”
Quỷ hồ đồ: “?”
Nó khó hiểu nhìn bốn phía, hỏi: “Gì thế, đứa nào cũng muốn xông lên giành sát khí hả?”
Quỷ đào hoa nhào lên trước tiên, nói: “Đánh ngươi!”
Quỷ nhu nhược vội vàng bay theo, muốn dứt khoát ra tay, nhưng lại hơi do dự.

Sau đó nghĩ đến hai tiếng anh trai mà Túc Bảo vừa gọi, nó bèn nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cánh tay còn lại của quỷ hồ đồ.

Quỷ hồ đồ: “???”
Mấy con ác quỷ này tới bắt nó hả??
Cùng là quỷ với nhau, sao phải nóng ruột thế?
Nó vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của quỷ đào hoa và quỷ nhu nhược, sát khí tăng vọt.

Ông cụ Vương đang ngủ ngon lành bỗng bị sát khí xung kích.

Ông ho sặc sụa, cảm giác như không thở được…..