Tiểu Ngốc Tử

Chương 6: Tình địch xuất hiện...




Chạng vạng trời âm trầm.

Trường Canh ở trong sân rửa nồi bát, tối nay Cảnh Sơn muốn mời đại ca cùng mấy vị hán tử ăn cơm. Ngày đó vì tìm Trường Canh, mọi người đều bỏ khá nhiều công sức. Vương a di nhìn thấy nhiều hán tử như vậy không dễ chịu, Cảnh Sơn cũng không bắt buộc, nói là chờ làm xong cơm tối đưa cho nàng một phần.

Lần trước săn hai con lợn rừng, Tiêu Cảnh Sơn cầm đi tửu lầu trấn trên thay đổi không ít bạc. Gà rừng đã rút mao(lông~) luộc sạch,ruột cá cũng cắt bỏ, khoai tây, nấm các loại đều tẩy sạch thái(cắt~) hảo. Trường Canh ngoan ngoãn nhóm lửa, Cảnh Sơn trên bếp vừa thái rau vừa hướng nồi to múc nước, bắt đầu hầm gà rừng.

Trong nồi nước sôi, tiểu Trường Canh dùng dao cắt dưa chuột, thả gia vị cùng tỏi dầu vừng, chiếc đũa thoáng quấy liền thành công. Đây là Trường Canh học được món thứ nhất, Cảnh Sơn thực nể tình phi thường cổ động, đùa đến tiểu ngốc tử chỉ biết mở miệng ngây ngốc cười.

Khi khói bếp từ từ bay lên, Diệp Đại Lang cùng vài vị hán tử tới nhà Cảnh Sơn, trong đó một vị tiểu hán tử Chu gia thực không tình nguyện đi theo phía sau lão nhân gia, nhìn thấy Tiêu Cảnh Sơn, ánh mắt mang theo nồng đậm địch ý.

Tiểu hán tử Chu gia tên là Chu Quý, hắn phi thường chán ghét Tiêu Cảnh Sơn, tự cho là là Tiêu Cảnh Sơn cướp Trường Canh đi.

Nếu không phải Tiêu Cảnh Sơn đột nhiên trở về, cha hắn tính toán đến Diệp gia cầu hôn giúp hắn thú Trường Canh. Hắn thích Trường Canh, tuy y có chút ngốc, nhưng lại ngoan lại nghe lời. Tưởng tượng Trường Cang từ đây chỉ nghe Tiêu Cảnh Sơn nói, Chu Quý thật sự tức chết. Ngày Trường Canh xuất giá, hắn tránh trong đệm chăn còn trộm khóc vài tiếng. (moe=)))

Có lẽ là địch ý biểu hiện quá rõ ràng, Chu lão gia bất mãn trừng mắt hắn, muốn hắn thu liễm một chút. Nhưng Chu Quý căn bản không đem Tiêu Cảnh Sơn để vào mắt, cảm thấy hắn đối Trường Canh một chút đều không tốt, nếu hắn thật đem Trường Canh đặt ở tâm khảm, như thế nào để Trường Canh đi lạc!

Quy củ nông gia hán tử ăn cơm rất đơn giản, tự tại là được. Vì trời quá nóng, một đám người liền ở trong sân ăn cơm, ghế đá bàn đá bị quét tước sạch sẽ. Trừ bỏ thịt gà thịt cá phong phú còn có rượu, cái này quá quy cách rượu mừng yến hội, nhóm hán tử nhịn qua không đi, nói thẳng quá phong phú, chỉ có Chu Quý hừ lạnh một tiếng:

"Này còn tính phong phú, nếu không phải chúng ta xuất lực, hắn sao có thể tìm được Trường Canh!"

"Ngươi này thằng nhãi ranh nói hươu nói vượn cái gì!"

Chu lão hán vỗ đầu hắn một chút, mau cùng Cảnh Sơn giải thích, nói ngốc nhi tử này khi còn nhỏ đầu bị lừa đá, thích nói mê sảng. Tiêu Cảnh Sơn xua tay không để ý, để bọn họ uống rượu trước, cơm chiều lập tức liền hảo.

Chu Quý bị hắn cha chèn ép giận không dám nói gì, chỉ có thể ủy khuất trừng mắt Tiêu Cảnh Sơn bên bếp, nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải Tiêu Cảnh Sơn hoành đao đoạt ái(ngang ngược đoạt tình~), kia tiểu ngốc tử chỉ có thể được hắn ôm vào trong ngực. Nhớ trước đây hắn cùng Trường Canh tình cảm rất tốt, hắn xuống sông bắt cá, chỉ vì để Trường Canh cao hứng, hắn còn lão sư đâu, tuy dạy nửa ngày Trường Canh tên đều sẽ không viết được.

"Ngươi đem cơm chiều đưa cho Vương a di, đưa xong liền trở về, đừng ham chơi."

Tiêu Cảnh Sơn đem đồ ăn đặt trong tay Trường Canh, xoa bóp mặt y:

"Không thể ăn vụng!"

"Hiểu được."

Trường Canh nuốt nước bọt, oán trách nhìn Tiêu Cảnh Sơn:

"Trường Canh mới không, mới không tham ăn!"

Mắt nhìn Trường Canh ra sân, Chu Quý ngồi không yên bỗng nhiên đứng lên đuổi theo, mông lại bị Chu lão hán dùng sức đánh một chút, thổi râu trừng mắt, mắng hắn không tiền đồ, không biết xấu hổ. Trường Canh đã gả chồng, hắn đời này đừng suy nghĩ vớ vẩn!

Chu Quý phẫn uất ngồi xuống, sắp sau lưng trừng Tiêu Cảnh Sơn ra hai lỗ. Tiêu Cảnh Sơn cư nhiên dám để cho Trường Canh đi đưa cơm, hắn căn bản liền không đau(yêu thương~) Trường Canh!

Chờ Trường Canh trở về, nhóm hán tử liền ăn uống. Tiêu Cảnh Sơn cùng bọn họ uống rượu nói cảm tạ, nếu không phải ngày trước bọn họ hỗ trợ, phỏng chừng Trường Canh cũng tìm không được, nhóm hán tử nghe liên tục xua tay, đều nói hương thân hỗ trợ lẫn nhau vốn là đương nhiên.

Trong bữa tiệc, Chu Quý biết rau trộn dưa là Trường Canh thân thủ(tự tay~) làm, ăn đến miệng bóng mẫy, thức ăn khác một ngụm không đụng vào, liền một cái dưa chuột đều không cho Tiêu Cảnh Sơn ăn, trộm trừng mắt Tiêu Cảnh Sơn, hắn cư nhiên dám để cho Trường Canh nấu cơm, anh anh anh, Trường Canh làm dưa chuột ăn hảo ngon...

Ăn uống no đủ, Trương gia tiểu ca vội vã lại đây, nói a di mắt cá chân vặn bị thương, Trương gia hán tử không rảnh chuyện phiếm vội vàng về nhà. Trường Canh ngoan ngoãn thu thập chén đũa ra sân rửa, Chu lão hán uống rượu cùng Tiêu Cảnh Sơn trò chuyện, Chu Quý nhân cơ hội nói hắn đi hỗ trợ, lắc lư đi tới bên người Trừng Canh. Nhìn Trường Canh ngồi trên ghế con, nhìn thế nào cũng vui vẻ vô cùng.

Chu Quý hồi lâu không nói chuyện. Lúc này cong lưng chân tay luống cuống nói:

"Trường Canh, ta giúp ngươi rửa bát đi!"

"Không được, Trường Canh muốn tự mình rửa."

Trường Canh ngây ngô cười, thịt mặt vừa bạch vừa nộn, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, bộ dáng vui vẻ cực kỳ, xem đến Chu Quý trong lòng ấm áp, lại tức giận:

"Trường Canh, ngươi thành thành thật thật cùng ta nói, Tiêu Cảnh Sơn kia có phải hay không đối với ngươi không tốt, hắn không hề đau lòng ngươi!"

Trường Canh nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, vừa rửa vừa lắc đầu, Chu Quý nhìn y phản ứng như vậy càng thêm xác định suy đoán trong lòng. Tiêu Cảnh Sơn đối Trưởng Canh không tốt, nếu đau lòng Trường Canh như thế nào đê y rửa bát! Hắn buông chén đũa, sốt ruột vò đầu bứt tai tâm sự:

"Trường Canh, hắn nếu đối với ngươi không tốt, ngươi liền nói cho ta... Ta Chu Quý sẽ không để ngươi chịu ủy khuất..."

Lời còn chưa dứt, phía sau vang lên giọng Tiêu Cảnh Sơn lạnh đạm:

"Các ngươi tán gẫu cái gì?"

Nam nhân đến không một tiếng động, cũng không biết hắn ở phía sau nghe được bao lâu. Như bị người bắt gian trên giường, hổ thẹn làm Chu Quý có chút xấu hổ, nhưng hắn nghĩ chính mình lại không sai, hung hăng trừng mắt Tiêu Cảnh Sơn một cái, kẹp chặt cái đuôi trốn.

Thật không thể hiểu được, Tiêu Cảnh Sơn trong lòng lại có chút ăn vị(dấm chua~), vừa rồi Chu lão hán sợ hắn để ý, nói cho hắn một ít về chuyện Chu Quý cùng Trường Canh.

Lúc trước Tiêu Cảnh Sơn bên ngoại nhập ngũ, Trường Canh mỗi ngày chờ hắn trở về, Chu Quý sợ y không vui, thường xuyên xuống sông bắt cá leo cây lấy trứng chim cho y, có hán tử cố ý khi dễ Trường Canh, cũng là Chu Quý tống cổ bọn họ đi.

Chu Quý đứa nhỏ này chính là một tên cứng đầu, tâm không xấu, hy vọng Tiêu Cảnh Sơn có thể đừng cùng hắn so đo.

Tiêu Cảnh Sơn sẽ không cùng Chu Quý so đo này đó, nhưng nghe chuyện cũ bọn họ trước kia ở chung, trong lòng có chút không dễ chịu, nhìn thấy Chu Quý rốt cuộc đi rồi, cong lưng giúp Trường Canh rửa bát, bất mãn oán giận:

"Tên này cuối cùng đi rồi!"

Trường Canh nơi nào biết được giữa hai hán tử sóng ngầm mãnh liệt, cầm lấy bát nhỏ, tranh công nói:

"Trường Canh, rửa sạch sẽ, muốn, muốn hôn hôn, không cần đường!"

Từ ngày bị Tiêu Cảnh Sơn "Giáo huấn", hai người đạt thành một hiệp nghị, chỉ cần Trường Canh làm một chuyện tốt, liền có thể muốn một viên đường hoặc là hôn hôn.

Trường Canh vì khen thưởng phi thường tích cực hỗ trợ làm việc nhà. Đầu tiên là đổi một viên đường ăn, lại đổi một cái hôn hôn, thông thường hôn hôn, hai người liền lăn đến lên kháng rồi.

Ai bảo tiểu ngốc tử so khối đường còn muốn ngọt hơn đâu.

Tiêu Cảnh Sơn ôm Trường Canh tới trên giường đất, đầu lưỡi dây dưa, vừa mút vừa hút, hôn đến tiểu ngốc tử da đầu tê dại, áo ngắn cũng bị thoát tới rồi eo, hai viên núm vú bị ngón tay vuốt ve xoa lộng. Hắn vừa hôn vừa hàm hồ nói:

"Về sau cách Chu Quý xa một chút, đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, lòng ta là có ngươi."

Hán tử giờ phút này ghen tuông tràn đầy, Chu Quý kia không nhãn lực, còn vẫn luôn lôi kéo Trường Canh nói chuyện!

Tiêu Cảnh Sơn nhìn tiểu dưa bảo bị hôn đến thở hổn hển, không tha mút vào đầu lưỡi y:

"Ta mới sẽ không để ngươi gả cho người khác!"

Tiểu dưa bảo nghe được lỗ tai hồng hồng, tao nóng nảy.

Đêm nay tiểu dưa bảo đặc biệt chủ động, chủ động để sát vào đũng quần Tiêu Cảnh Sơn, ngửi khí vị, có chút thèm. Y mở quần Tiêu Cảnh Sơn, phân thân không trói buộc đánh tới trên mặt y.

Trường Canh sửng sốt một lát, gáy bị vỗ vỗ, tiểu ngốc tử ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi liếm đại quy đầu, có chút vụng về liếm hành thân thô to. Kỹ thuật y không tính quá tốt liếm Tiêu Cảnh Sơn nửa vời, côn th*t ngạnh đến lợi hại, hắn cổ vũ sờ sờ đầu nhỏ Trường Canh:

"Đem nguyên cây đều hàm vào, giống như ngươi liếm lạp xưởng, không cần cắn."

"Ngô......"

Trường Canh nghe hiểu, hàm vào đại quy đầu, nỗ lực dùng miệng phun ra nuốt vào đại nhục bổng.

Nhưng côn th*t thực sự quá lớn căng miệng y tràn đầy, một ít nước bọt từ khóe môi chảy ra, giữa gian nhà đều tiếng nước mút cự vật. Trường Canh ăn ăn hậu huyệt cũng bắt đầu ngứa lên. Dâm thuỷ chảy ra ướt tiết khố, lắc mông bắt đầu phát tao.

Cảnh Sơn nằm trên giường, gậy th*t ngạnh đứng thẳng, Trường Canh ghé vào trên người hắn mút hành thân, mông được Tiêu Cảnh Sơn thưởng thức vuốt ve.

Mông Trường Canh thực mềm thực thịt, Tiêu Cảnh Sơn vất vả xoa nắn, huyệt nhi cũng dần dần tao đến lợi hại, chẳng qua là ăn thịt côn mà thôi, tiểu huyệt đã tao đến tích thủy. Nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc điểm mẫn cảm, nước liền bắt đầu tràn ra, nhỏ giọt cổ hắn, vì thẹn thùng còn đong đưa. Lại thịt lại thủy, như quả đào rừng trên núi, vui mừng đến muốn mệnh!

"Ngô...... Thí...... thí mắt ngứa."

Trường Canh vừa ăn cự căn vừa mơ hồ không rõ nói, hậu huyệt ngứa đến lợi hại khát vọng cắm cắm.

Dâm thuỷ chảy xuống, đại nhục bổng cũng ngạnh đến lợi hại. Tiêu Cảnh Sơn dứt khoát đem Trường Canh áp tới trên vách tường, hai đùi thô tráng hữu lực mạnh mẽ tách ra hai chân ngốc tử, tay cũng bị chặn, chỉ có mông cao cao nhếch lên, làm tiểu ngốc tử dục cầu bất mãn, khóc lóc:

"Muốn cắm cắm, thí mắt muốn cắm cắm."

"Vi phu liền cắm hư ngươi!"

Hai người lần đầu tiên dùng tư thế này, Tiêu Cảnh Sơn căng đùi y ra, dương v*t nhắm ngay miệng huyệt phiếm thủy trực tiếp đâm vào, xì một tiếng còn cắm ra không ít dâm thuỷ.

Trường Canh bị cắm ngao ngao gọi bậy, tư thế này làm y có chút khó chịu, cảm thấy bụng như bị cắm xuyên, chỉ có thể khóc lóc dẩu mông phối hợp Tiêu Cảnh Sơn đâm vào rút ra, sợ hãi đến đùi cùng mông đều căng lên, chỉ cảm thấy huyệt nhi sắp bị thao hỏng rồi.

Tiêu Cảnh Sơn vừa thao vừa hôn, ngực kề sát lưng, mồ hôi nóng giao hòa.

Hắn đêm nay phải hảo hảo thao huyệt, dùng sức thao lộng nộn huyệt Trường Canh. Vách Tường bị thao ra bọt nước, nhớp nháp từ nơi giao hợp phun ra. Tiêu Cảnh Sơn gặm cắn cổ Trường Canh, nắm cổ tay của y không cho nhúc nhích, toàn thân căng cứng chỉ có sau huyệt mềm mại ngăn không được dâm mật.

Tư thế này có thể cắm sâu vào, cự long mãnh liệt thao ra tràng đạo chứa đầy d*m thủy, nhỏ giọt lộng ướt đệm chăn, hai đầu v* sưng đỏ nghiền áp trên tường, theo thao lộng, sưng đỏ đau đớn.

"Không cần cắm cắm, Trường Canh không cần cắm cắm...... Đau......"

Huyệt bị căng thực đầy, Trường Canh khóc lóc muốn chạy, lại chạy không thoát, vì phản kháng mà tiểu huyệt bị thao lợi hại hơn, tiếng va chạm bạch bạch bạch vang lớn.

Tiêu Cảnh Sơn không hé răng, vùi đầu mãnh thao, lực độ trên tay dưới thân không hề có buông lỏng. côn th*t liên tiếp hướng huyệt thao, thao đến thịt huyệt lộ ra ngoài, dâm dịch cũng bị trừu sáp vung vẩy, vừa đau vừa sướng, cảm giác sợ tới mức tiểu ngốc tử ngao ngao kêu to không ngừng.

"Thoải mái hay không, vi phu thao ngươi thoải mái hay không?"

Tiêu Cảnh Sơn gặm mút cổ y, đột nhiên cắm sâu một cái, cắm đến tiểu dưa bảo suýt nữa mất khí lực, há to miệng kêu cũng không nổi, huyệt căng chặt, trực tiếp bắn tinh trên tường.

Dư vị tiết tinh chưa tan đi, Tiêu Cảnh Sơn không cho tiểu ngốc tử cơ hội thở dốc, dính sát vào sau lưng y, hít sâu một hơi, đại nhục bổng ở hậu huyệt xoay một vòng, quấy loạn bên trong, đột nhiên rút ra cự vật, mã mắt run rẩy phun nước.

"A a a......"

Trường Cang cúi đầu, mông thịt run run, dâm thuỷ trong suốt từ huyệt nhi phun ra, xối vào côn th*t Tiêu Cảnh Sơn, thủy quang một mảnh, nguyên cây hành thân càng thêm uy vũ hùng tráng.

Cảnh Sơn hôn hôn thái dương y mướt mồ hôi, nhìn tiểu dưa bảo thở gấp, biết vừa rồi thao quá dùng sức:

"Thoải mái sao?"

Trường Canh rung động thân thể, có chút oán trách nhìn hắn:

"Đau, tiểu huyệt Trường Canh, đau......"

Lại đau lại thoải mái, cảm giác sợ hãi bụng bị cắm xuyên làm tiểu ngốc tử vừa yêu vừa sợ.

Môi lưỡi dây dưa một phen, Tiêu Cảnh Sơn lại muốn thao huyệt, hắn còn không có bắn đâu!

Lúc này Trường Canh khóa ngồi trên đùi hắn, thịt huyệt mút vào dương, sướng đến Trường Canh hừ hừ:

"A, thoải mái...... tiểu huyệt thật thoải mái......"

Tiêu Cảnh Sơn ôm lấy vòng eo trắng nõn, đại quy đầu hung hăng đâm nộn huyệt, thao Trường Canh nâng đầu sung sướng kêu lên vui sướng.

đầu v* bị trầy da được Cảnh Sơn hàm trong miệng, vừa mút vừa cắn, phân thân cuồng trừu mãnh cắm, mỗi một lần đều hung hăng cắm tao điểm, dùng sức nghiền nát một vòng lại tàn nhẫn cắm, nộn huyệt bị thao, không ngừng tích thủy.

"A a a...... Không được...... Trường Canh không được."

Hậu huyệt vừa sưng vừa trướng, cố tình Tiêu Cảnh Sơn còn càng dùng sức thao, tiểu thân mình bị thao run rẩy. Mông bị thao bạch bạch, Tiêu Cảnh Sơn ôm lấy mông thịt đầy đặn dùng sức thao lên, uy mãnh trừu sáp.

Hắn ôm Trường Canh đặt trên mặt bàn, ôm chân y, làm càn đâm vào rút ra. Bàn kẽo kẹt theo thao huyệt đong đưa. Huyệt bị nhét đầy, hai viên nãi(vú~) thịt cũng bị thay phiên mút vào gặm cắn. Trường Canh bị cắm đến váng đầu hoa mắt, nước bọt chảy dọc.

Trong phòng đều là tiếng vang thao huyệt cùng bàn đong đưa. đầu v* bị dùng sức hút, tiểu huyệt bị dùng sức trừu cắm, Trường Canh mở rộng thân thể, huyệt khẩu co rụt lần nữa bị thao ra tinh dịch.

Huyệt khẩu kẹp đến Tiêu Cảnh Sơn da đầu tê dại, vách tường chật hẹp mút côn th*t, Tiêu Cảnh Sơn ôm Trường Canh dưới thân dùng sức áp, tinh dịch nùng liệt phun trong huyệt y, nóng đến Trường Canh cả người run rẩy, huyệt nhi tất cả đều là tinh dịch cùng dâm thuỷ.

Còn chưa thở kịp, Tiêu Cảnh Sơn lại ôm y đến cửa sổ, từ thao y. Tinh dịch dâm thuỷ đều bị dương v*t cắm ra, lượng lớn phun ra ngoài, xuống chảy, âm thanh thao huyệt kéo dài không thôi.

Nông thôn đêm rất dài, Tiêu Cảnh Sơn lại hung hăng muốn tiểu dưa bảo một lần...

Luận thể lực, hắn Tiêu Cảnh Sơn sẽ không thua bất luận kẻ nào!

Đây là tự tin của hán tử!