Tiểu Bạch Cốt

Chương 14




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phong Nguyệt

Thể lực Cửu Đại Tịch không tốt lắm, con người lại rất tốt (còn đẹp trai), Bạch Tiểu Cốc không chê hắn.

Nhất là khi liếc thấy cự vật ngã ầm ầm phía sau, tiểu bạch cốt run bần bật kề sát người Tần Cửu Khinh hơn: “Quả nhiên quỷ giới đáng sợ!”

Ban nãy y chỉ đắm chìm trong cảm giác sụp đổ vì trong trắng của bản thân, không có tâm trạng nhìn Quỷ giới, lúc này mới có thời gian đánh giá.

Quỷ giới không âm u hơn Giáng Sương Cốc mấy.

Bọn họ đang ở trên cánh đồng hoang, xung quanh toàn đá, ngoại trừ vài ngọn cỏ ngoan cường, không còn loài thực vật nào khác. Địa phương hoang vắng không hiếm, hiếm ở chỗ đá có màu đỏ sọc đen, mặt đất trơn cứng vì thế trở nên nhơm nhớp.

Cách họ ba bốn trượng là hung thú bị chém thành hai nửa, chết không nhắm mắt.

Không thể trách tiểu bạch cốt thét chói tai, hung thú trông cực kỳ đáng sợ, thân thể như ngọn núi nhỏ, cái đầu cao bằng bốn năm tiểu bạch cốt, khổ người khổng lồ. Lông mao dày đặc đen nhánh, chân sau to lớn khoẻ mạnh, chân trước bén nhẹn, trong cái mồm máu toàn răng, đôi mắt màu vàng u ám mở to như đèn lồng, hai đồng tử đỏ au.

Tiểu bạch cốt lơ đãng đối diện với nó, sợ tới mức nhanh chóng “nhắm mắt” —— Chết rồi còn đáng sợ như vậy, không hổ là Quỷ giới!

“Ngươi lại không có sức sao?” Bạch Tiểu Cốc hỏi Tần Cửu Khinh.

Lần này Tần Cửu Khinh không ngất xỉu: “Ừm.”

Bạch Tiểu Cốc nhát gan nhưng rất cẩn thận: “Hung thú có đồng bọn không? Nó chết, có ai tới báo thù giúp nó không?”

Cửu Đại Tịch không động đậy, hắn không thể dùng kiếm, đây là ngồi chờ chết trong thần thư?

Huhu, y chỉ muốn ngồi trên người Tần Cửu Khinh, không muốn ngồi chờ chết đâu.

Tần Cửu Khinh biết y sợ hãi bèn an ủi: “Không sao, hung thú đa phần độc hành, không có đồng bọn.”

Bạch Tiểu Cốc vừa thở phào nhẹ nhõm lại bắt đầu thấp thỏm: “Không phải hung thú thích máu sao, nó chảy máu nhiều như thế có dẫn tới quái vật lớn hơn không?”

Tần Cửu Khinh: “…”

Thiết Thiên được thả ra nhờ chém giết tà ma lặng lẽ cười: “Hèn gì nhóc xương khô có thể sống một ngàn tuổi.” Dục vọng cầu sinh cỡ này muốn chết cũng khó.

Thấy Tần Cửu Khinh không lên tiếng, Bạch Tiểu Cốc biết mình đã nói trúng, thân cốt run rẩy: “Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Không đúng, trên người ta không có thịt, hung thú sẽ không ăn ta, nó chỉ ăn ngươi… Không được! Nếu ngươi cũng thành bộ xương khô, chúng ta phải tìm vỏ quả gấp đôi… Quỷ giới có nhiều vỏ quả như thế sao?”

Cái đầu nhỏ này… Tần Cửu Khinh cong cong khoé mắt: “Không, ta nghỉ một lát sẽ phục hồi sức.”

Bạch Tiểu Cốc bỗng dưng nảy ra một kế: “Cốt liên!”

Tần Cửu Khinh nhíu mày ngăn lại: “Không thể.”

Bạch Tiểu Cốc đã dùng xương ngón tay chạm cốt liên ở cổ tay hắn.

Lại là một cơn tê dại truyền khắp xương cốt tiểu bạch cốt, khiến y vừa sợ vừa thoải mái một cách kỳ lạ, đầu óc trống rỗng không thể nhúc nhích.

Tần Cửu Khinh cảm thấy một luồng ấm áp từ cổ tay truyền khắp ngõ ngách cơ thể, sau đó khôi phục sức lực. Tần Cửu Khinh đứng dậy, tách Bạch Tiểu Cốc vả cốt liên ra, đương nhiên hắn sẽ không dùng sức đẩy nhóc xương khô, chỉ nhẹ nhàng gỡ đầu xương ngón tay của y ra khỏi cốt liên, ai ngờ tiểu bạch cốt loạng choạng muốn té xỉu.

Tần Cửu Khinh vớt Bạch Tiểu Cốc vào lòng.

Lam hoả của Bạch Tiểu Cốc rưng rưng.

Tần Cửu Khinh giật thót: “Tiểu Cốc?”

Bạch Tiểu Cốc nói không ra hơi: “Thật, thật sướng…”

Tần Cửu Khinh: “…”

Thiết Thiên: Há há, nghẹn cười khó khăn quá, *** ** còn không bằng bị nhốt trong phòng tối!

Tuy nhóc xương khô lại nói mê sảng, nhưng Tần Cửu Khinh nhận ra trạng thái của y không thích hợp.

Sở dĩ hắn không muốn Bạch Tiểu Cốc chạm vào cốt liên là vì sợ thể lực của y bị tiêu hao quá độ.

Sức mạnh truyền vào cơ thể hắn quá mạnh mẽ, không phải linh khí, không phải chân khí, cũng không phải mệnh khí.

Mạnh hơn mệnh khí là gì?

Tần Cửu Khinh không biết, hắn lo đây là vị trí mệnh hồn của nhóc xương khô, tiêu hao quá độ sẽ bị ảnh hưởng. Đó là lý do vì sao hắn biết chỉ cần Bạch Tiểu Cốc chạm cốt liên thì mình có thể khôi phục thể lực cũng không cho y chạm vào.

Bạch Tiểu Cốc chậm rãi phục hồi tinh thần, thấy mình đang bị Tần Cửu Khinh ôm trong ngực, xương cốt lại thấy sướng sướng.

Ôi.

Thật sự chỉ là đơn tu sao?

Đơn tu đã như vậy, song tu sẽ tới mức độ nào?

Sâm Tu chân nhân quả nhiên không lừa y, e rằng ngoại trừ mỹ thực, song tu là món ngon nhất trên đời.

“Đói quá.” Bạch Tiểu Cốc nhẹ giọng nói.

Tần Cửu Khinh ngẩn ra.

Tê dại trên người Bạch Tiểu Cốc dần dần rút đi, trống rỗng ập đến, y cảm thấy mình đói đến xương cốt dính lại.

Không phải Quỷ giới có giò heo hầm đậu tương, đầu sư tử kho tàu, thịt viên tứ hỉ, vịt báo bảo sao? Ở đâu?

Tần Cửu Khinh khẽ thở phào.

Thiết Thiên nhỏ giọng bô bô: “Ngươi lo lắng cái gì, tiểu cốt đầu ăn quỷ để sống, chỉ cần cho y một vài oan hồn lệ quỷ, bảo đảm sinh long hoạt hổ.” Hàn cốt ngàn năm thật bá đạo, hút hết quỷ khí thì thôi đi, còn có thể tinh lọc.

Khó trách hồi đầu nó xâm chiếm thân thể Tần Cửu Khinh bị ngăn lại.

39 xương ngón tay kia đều là thần lực thượng cổ thuần khiết, thần lực và ma khí tương khắc. Thiết Thiên giành thân thể thất bại vì cổ thần lực này, uổng công nó muốn ăn tiểu bạch cốt, không biết sợ gãy kiếm là gì.

Tần Cửu Khinh nào cần Thiết Thiên nhắc nhở, hắn vừa nghe Bạch Tiểu Cốc kêu đói đã nghĩ tới ——

Oan hồn lệ quỷ chắc chắn có thể làm tiểu bạch cốt khôi phục.

Tần Cửu Khinh bế y lên, thả lên cánh tay mình: “Ta dẫn ngươi đi tìm thức ăn.”

Đầu Bạch Tiểu Cốc nhỏ, tuy dáng vẻ mười sáu bảy, nhưng chỉ là tiểu cốt đầu nhỏ xíu, thân hình Tần Cửu Khinh cao hơn nam nhân thành niên, có thể ôm y bằng cánh tay.

Bạch Tiểu Cốc đói đến không có sức, đầu nhỏ như bạch ngọc gục xuống vai hắn, rầm rì: “Muốn ăn ngon.”

Tần Cửu Khinh cảm thấy một hơi mát mẻ phả tới, như hơi ấm ngọc bích, lại mềm mại như giọng chủ nhân nó.

“Ừm.”

“Muốn rất nhiều rất nhiều.”

“Được.”

Hai người bọn họ một người nghĩ Quỷ giới không thiếu oan hồn lệ quỷ, chắc chắn có thể đút no nhóc xương khô; một bộ xương khô nghĩ đến sơn hào hải vị, y vì Cửu Đại Tịch vắt khô bản thân, Cửu Đại Tịch phải phụ trách đến cùng…

Có ai ngờ Quỷ giới hoang vu đến độ một bóng quỷ cũng không có!

Bạch Tiểu Cốc: “Còn chưa tìm được món ngon ư?”

Tần Cửu Khinh: “…”

Thiết Thiên bày: “Ăn oan hồn lệ quỷ cái gì chứ, nhóc xương khô không kén ăn, nguyên hung thú bự chảng đằng kia kìa, sợ không đút y no?”

Bạch Tiểu Cốc đói đến mệt lả, giọng mềm như bông: “Cửu Tịch, ta đói quá.”

Tần Cửu Khinh vốn dĩ đau lòng, nghĩ đến chuyện y thành ra như vậy là do mình càng áy náy hơn, hắn châm chước nói: “Nếu không ngươi thử ăn mãnh thú kia đi?” Tuy hung thú không phải lệ quỷ nhưng có không ít sát khí, có lẽ nhóc xương khô có thể…

Bạch Tiểu Cốc ngớ ra, sau đó giật mình phản ứng lại: “Ngươi kêu ta ăn thứ kia?”

Tần Cửu Khinh: “…”

>> 

Bạch Tiểu Cốc tức chết: “Cửu Đại Tịch, ngươi coi ta là loại cốt gì? Ta là loại cốt đói bụng ăn quàng sao?”

Thiết Thiên nghe lén: “…”

Rốt cuộc đầu bổn kiếm vang hay tiểu bạch cốt có vấn đề!

Bạch Tiểu Cốc càng nghĩ càng giận: “Thả ta xuống, không cho ngươi ôm nữa.” Y đẩy Tần Cửu Khinh, đáng tiếc sức lực không đủ, hệt như muốn mà làm bộ.

Tần Cửu Khinh sợ y té ngã: “Không ăn hung thú, chúng ta đi tìm món ngon.”

“Đồng tử” màu xanh của Bạch Tiểu Cốc hơi lấy lại bình tịnh: “Ngươi không thể vì khó khăn mà từ bỏ giấc mơ.”

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “Con người không thể biết khó mà lui.”

Không ngờ thủ tịch Thiên Ngu Sơn có ngày bị một nhóc xương khô dạy đời.

Bạch Tiểu Cốc nói năng hùng hồn: “Bất chấp nam* mà lên!” Nói xong y nghiêng đầu, hỏi: “Là chữ nào nhỉ, nam trong nam nhân đúng không?”

*Bất chấp nam mà lên: nhìn thấy trai (nam) là ngủ bất chấp, biến tấu từ câu bất chấp khó khăn (nan) đi lên ))))

Thiết Thiên: “Há há…”

Nó không nhịn nổi nữa, cuối cùng bị nhốt trong phòng tối!

Khóa học của bạch cốt vừa mở được hai câu thì ngưng bặt, y rúc đầu vào cổ Tần Cửu Khinh, im như tượng.

—— Tu sĩ, mấy tu sĩ!

—— Thật đáng sợ!

Cũng may Bạch Tiểu Cốc không có hô hấp, nếu không y đã tự nghẹn chết mình.

Tần Cửu Khinh cũng thấy được, cách đó không xa có tu sĩ ngự kiếm đến. Xiêm y hỗn độn, mão nghiêng lệch, pháp khí mất ánh sáng vì sử dụng quá độ, ba người chen chúc trên một kiếm, thanh kiếm không chịu nổi trọng lượng, lung lay sắp đổ.

Tần Cửu Khinh còn trẻ, có điều là người chấp kiếm Thiên Ngu Sơn, hắn từng đến không ít cấm địa bí cảnh.

Hiển nhiên mấy người này vừa đánh nhau, có lẽ đã có mấy người bị thương, có hai pháp tu may mắn sống sót, bọn họ không có chân khí hộ thể, chỉ có thể vội vàng thoát thân.

Đối lập với dáng vẻ hoảng hốt chạy tứ tán của họ, Tần Cửu Khinh vô cùng ung dung.

Người ngự kiếm là nam tử thân hình dày rộng, mặc một bộ y phục màu nâu gọn gàng, bó chặt cánh tay rắn chắc, trông mạnh mẽ hơn, nhìn thấy Tần Cửu Khinh, vội nói: “Đạo hữu chạy mau!”

Tần Cửu Khinh không đáp.

Cô gái nổi bật trên thân kiếm giục: “Hà Thượng, ngươi đừng xen vào việc người khác, nếu hung thú đuổi theo… Chúng ta… Ôi…” Nàng nói chưa dứt lời, nhìn thấy Tần Cửu Khinh, bỗng dưng sửa miệng, “Hà Thượng, ngươi đừng thấy chết không cứu, tiểu đạo hữu này quá… Khụ… Tiểu đạo hữu này mất sạch tu vi, chúng ta không thể bỏ mặc hắn, mau mang hắn về động phủ sắp xếp chỗ ở.”

Hà Thượng là hán tử thiện tâm, tuy hơi khó chống đỡ, song không đành lòng nhìn Tần Cửu Khinh bị hung thú xé xác, cắn răng biến mệnh kiếm lung lay sắp đổ dài thêm nửa mét, không nói hai lời kéo Tần Cửu Khinh lên.

Tần Cửu Khinh: “…”

Bạch Tiểu Cốc: “!!!”

Thiết Thiên: “…” Tiếc là còn ở phòng tối, nếu không thiên hạ đệ nhất kiếm này nhất định sẽ cười chết thanh kiếm rác rưởi lung lay sắp đổ kia.

Cô gái lại gần nhìn Tần Cửu Khinh, kinh ngạc hơn: “Sao tiểu đạo hữu lại một mình ở chỗ này? Ngươi có gặp hung thú thất giai mà tu sĩ Nguyên Anh kỳ có vây đánh cũng không thể đả thương không?”

Người lạnh lùng cao gầy còn lại trên thân kiếm lên tiếng: “Nếu gặp rồi hắn còn ở đây?”

Cô gái không để ý tới hắn ta, tiếp tục nói với Tần Cửu Khinh: “Hung thú đó rất hung hãn, to bằng ngọn núi nhỏ, lông mao dày đặc đen nhánh, chân sau to lớn khoẻ mạnh, chân trước bén nhẹn, trong cái mồm máu toàn răng, đôi mắt màu vàng u ám to như đèn lồng, hai đồng tử đỏ au!” Sợ rồi sao sợ rồi sao, tiểu ca ca mau nhào vào lòng tỷ tỷ!

Tiểu bạch cốt vẫn không nhúc nhích thầm nói: Sao quen tai quá nhở? Hung thú thất giai cực kỳ hung hãn… Không phải là thứ xấu xí bị Cửu Đại Tịch kém thành hai nửa hồi nãy chứ?

Hết chương 14