Tiên Y Ngờ Nghệch

Chương 25: C25: Đúng vậy




"Hả? Ông dùng hai tay bóp chân tôi?" Cô gái đột nhiên lộ ra vẻ mâu thuẫn, đồng thời cũng bắt đầu nghỉ ngờ.

"Đúng vậy! Nếu cô từ chối thì tôi cũng không thể làm gì, vận rủi này sẽ ập đến bất cứ lúc nào!" Đại sư nghiêm túc nói, sau đó ánh mắt không ngừng nhìn về phía mông vểnh và đôi chân dài của cô gái trẻ

Hành động lần này của đại sư đã rơi vào trong mắt của Lâm Hoài, khiến hẳn có ý định chỉnh đốn lão già này.

"Vậy cũng được!" Váy của cô gái hơi ngắn, cô ấy cẩn thận bước đến gần chỗ của đại sư, bởi vì sợ bị lộ hàng nên cô ấy chụm hai chân ngồi xuống.

Khi đại sư nhìn thấy hai chân dài trước mặt thì hoa cả mắt, hai tay nhất thời run rấy vươn ra, cô gái nhằm mắt lại một lúc, quả thực mắc cỡ chết mất.

"Khụ khụ!" Lúc đại sư kích động muốn ôm lấy cái đùi kia thì Lâm Hoài ở bên cạnh đột nhiên ho khan một tiếng,

Một tiếng ho khan này lập tức khiến cơ thể đại sư rùng mình, nhận ra ở đây còn có một tên phế vật khác.

"Tôi phải chữa bệnh cho người ta, cậu cút ra xa một chút cho tôi” Đại sư lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Hoài.


Lâm Hoài không để ý đến cái người gọi là đại sư, thản nhiên nhìn về phía cô gái ngồi trên đất

Cô gái này, cô có thể yêu thương chính mình một chút được không? Nhìn cô cũng là người có ăn học, tại sao lại không có chút năng lực nhận biết nào vậy? Đây chính là một tên lừa gạt, cô mà nghe thì bị người ta ức hiếp còn mất tiền. Đế. người ngoài đường sờ mó, cô không cảm thấy mất mặt sao?" Lâm Hoài lạnh lùng nói.

"Hả?.." Cô gái ban đầu có chút nghỉ ngờ, nhưng giờ Lâm Hoài nói thế, cô ấy lập tức đứng dậy, không biết làm sao nhìn xung quanh,

Lúc này, đại sư đã bị chọc tức, mät thấy cô gái sắp đến tay nhưng lại bị một câu của tên nhà nghèo rớt mồng tơi này làm cho thất bại, ông ta thật sự không thể nhịn được nữa.

"Cái tên nghèo rớt mồng tơi này, bổn đại sư đang chữa bệnh cứu người, cậu cũng sắp hết cứu được rồi mà lại đến ngăn cản tôi cứu người khác, hôm nay cậu không thế sống sót.. Đại sư thẹn quá hóa giận, nếu không phải thấy xung quanh có nhiều người như vậy thì có lẽ ông ta đã ra tay rồi

"Một tên thần côn như ông mà cũng có thể cứu người sao? Bệnh tật trên toàn thân ông, chính ông còn không trị được mà còn giả vờ làm thần côn, tốt nhất là ông nên tự chữa trị cho chính mình trước đi" Trong lúc nói chuyện Lâm Hoài ấn vai của đại sư xuống,

"Sao tôi có bệnh cho được? Cậu mới có bệnh, cả nhà cậu mới có bệnh! Nghèo rớt mồng tơi, cút khỏi đây đi, tôi..." Lúc này đại sư thật sự sốt ruột, vươn tay muốn chộp lấy gậy gỗ trên mặt đất, chuẩn bị đối phó với Lâm Hoài.


Ngay lúc đại sư vừa đưa tay ra, lồmng ngực ông ta thải lại, đồng thời cảm giác cực kỳ ngứa ngáy lan khắp toàn thân ông ta.

"A? AI AI... Tôi, tôi, tôi! Ngứa quá”

Đại sư lập tức nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, muốn dùng hai tay gãi ngứa, nhưng không còn lòng nào quan tâm đến cơn ngứa ngáy nữa, chỉ lo thở hổn hến từng ngụm.

“Thế nào? Tên lừa gạt này bị bệnh! Tôi chính là bác sĩ, tôi thấy bệnh tình của ông ta cũng không nhẹ. Một cô gái trẻ như cô lại nhẹ dạ tin tưởng lời nói của thần côn, suýt chút nữa bị người khác lợi dụng?" Lâm Hoài nhìn cô gái nói.

Cô gái nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì lập tức biết mình bị lừa, vội vàng gật đầu.

"Vâng, vâng!" Cô gái theo bản năng lùi lại hai bước.

"Tôi, tôi, tôi, phù, phù phù! Cứu mạng, xe cứu thương.." Lão thần côn ôm cổ thở hổn hển từng ngụm, thỉnh thoảng còn trợn tráng mắt. Chỉ sau hơn chục hơi thở, toàn thân ông ta đã ướt đẫm.

"Ông muốn chúng tôi gọi xe cứu thương giúp, đúng không?" Lâm Hoài thản nhiên hỏi.

"Phải! Phải!" Đại sư vội vàng gật đầu