Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 3: Em là người anh yêu




Ngoài cửa sổ trong suốt của quân hạm quả nhiên là vũ trụ cuồn cuộn vô ngần. Nơi xa tinh vân dày đặc, xa hơn là hắc ám, giống như một hắc động tràn ngập nguy hiểm rình rập, tỏ rõ họ đang ở trong vũ trụ.

Trêи đường, cách năm mét có hai binh lính dáng người đĩnh bạt, mặt không biểu cảm, mang khí thế sắc bén của quân nhân. Nơi nơi tràn ngập không khí nghiêm túc, rõ ràng nhiều người như vậy nhưng trong quân hạm lại cơ hồ không có chút ầm ỹ nào, quả nhiên là bảo vệ nghiêm mật.

Lộ Lê thấy trêи vai những binh lính đó đều có quân hiệu là hai thanh rapier bạc giao nhau, trung gian là một bạc ảnh có hình dáng sắc bén, lộ ra quang mang băng hàn. Y từng nghe người ta miêu tả về quân hiệu của đế quốc Vinh Diệu, cho tới bây giờ mới tin tưởng mình thật sự đang ở trêи chiến hạm siêu cấp của đế quốc Vinh Diệu.

Dụng cụ trong phòng y tế rất tiên tiến, không mất bao nhiêu thời gian đã có kết quả, Lộ Lê xác thật mất trí nhớ.

Va chạm ngày hôm qua không như An Minh nói là chỉ bị va nhẹ, làm cho An Minh đang muốn nhìn y bị chê cười thất vọng không thôi, cảm thấy người này sao lại có vận khí tốt như vậy.

Tần Vũ hỏi thêm một vài vấn đề.

Tình huống của Lộ Lê tương đối đặc thù, y mất trí nhớ không phải do cục máu đông chèn ép dây thần kinh tạo thành, mà là vỏ đại não có một bộ phận ngoài ý muốn bị hao tổn. Muốn khôi phục ký ức có hai cách, một là để hắn tự khôi phục, nhưng cách này có khả năng ngày hôm sau đã khôi phục, cũng có khả năng một tháng sau hoặc một năm sau, thậm chí không bao giờ.

Cách thứ hai là thông qua trị liệu, kϊƈɦ thích đại não, làm ký ức nhanh chóng khôi phục, chỉ là đại não con người quá mức yếu ớt, sẽ có nguy hiểm. Ngay cả ở thế giới tinh tế có khoa học kỹ thuật cực kỳ phát triển, đại não vẫn chưa được nghiên cứu thấu triệt, trước sau vẫn là một lĩnh vực thần bí đối với nhân loại. Quân y tạm thời không kiến nghị dùng phương án này.

Lộ Lê chỉ cảm thấy rất không xong. Xung quanh ai cũng biết chuyện của y, chỉ mình y hoàn toàn không biết gì cả, y không phải loại người muốn nắm giữ mọi việc trong lòng bàn tay nhưng cũng sẽ không thích cảm giác này.

“Cứ như vậy đi.” Tần Vũ vẫn bình tĩnh, mang theo Lộ Lê ra khỏi phòng y tế.

Quân y và An Minh vừa nghe là biết thượng tướng nói cho họ nghe. Quân y không để bụng, khi thượng tướng tới hắn đã dò hỏi chuyện Lộ Lê bị thương, nên hiểu. An Minh vội cúi đầu, không cho ai thấy vẻ giận dữ trêи mặt.

Gã cho rằng có thể được thấy thượng tướng chọc thủng sự giả dối của người này, không ngờ lại là thật. Làm cho gã kinh ngạc hơn chính là, thượng tướng lại vì y mất trí nhớ nên không truy cứu nữa, người như vậy sao xứng đứng bên thượng tướng, nghĩ thì nghĩ như vậy, gã lại không có can đảm làm trái lời thượng tướng.

Lộ Lê đi theo Tần Vũ trở lại phòng nghỉ của hắn. Chân trước vừa mới vào, phía sau đã có người đưa đồ ăn đến. Y liếc nhìn đối phương một cái, có chút tò mò vì hoàn toàn không thấy người này gọi đồ ăn khi nào. Đồ ăn rõ ràng là phần của hai người, chẳng qua sao lại nhiều cháo như vậy?

“Hai ngày này em nên ăn chút đồ ăn dễ tiêu hóa.” Chú ý tới ánh mắt y, Tần Vũ giải thích một câu.

Lộ Lê muốn nói đầu mình bị thương chứ không phải thân thể, nhưng nhìn khuôn mặt xa lạ bình tĩnh trước mắt lại nói không nên lời. Nghĩ đến việc họ là bạn đời hợp pháp, lại càng thêm mây tự nhiên. Trước khi mất trí nhớ rốt cuộc y nghĩ thế nào, thấy thế nào cũng không thể kết hôn với người như vậy chứ!

Tần Vũ đột nhiên giương mắt nhìn qua, đôi mắt đen thu hết sự rối rắm của y, thần sắc trước sau như một sắc bén, hắn buông dĩa, “Anh là Tần Vũ.”

“Hả?” Lộ Lê nhất thời không kịp phản ứng, chạm phải ánh mắt sáng quắc của hắn mới biết hắn đang tự giới thiệu, đang nghĩ ngợi nên nói cái gì đó thì hắn bổ sung một câu.

“Là chồng hợp pháp của em.”

“……”

Cơm trưa qua đi, Tần Vũ còn việc phải xử lý, dặn dò, “Em cứ nghỉ ngơi, có chuyện gì trực tiếp tìm An Minh.”

Nói đến An Minh, Lộ Lê đột nhiên nhớ tới một sự kiện, “Trước khi tôi mất trí nhớ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

Lộ Lê thuật lại lời An Minh. Nếu không có chuyện gì, đối phương sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời đó.

“Tôi hẳn phải giải thích với ngài cái gì?” Lộ Lê nhìn hắn, muốn từ trêи mặt hắn nhìn ra chút dấu vết, nhưng y đa  đánh giá quá cao bản thân, hoặc là đã xem nhẹ Tần Vũ, đối phương không có chút biến hóa, có thì y cũng không nhìn ra.

“Em không cần giải thích cái gì cả, càng không cần để ý tới những người khác, em chỉ cần biết rằng, em là người anh yêu, điều này dù hiện tại hay tương lai đều sẽ không thay đổi.” Tần Vũ lẳng lặng chăm chú nhìn y, ánh mắt chuyên chú đến đáng sợ, lại thâm trầm làm con tim phát run.

Đầu ngón tay rung động một chút, “Nhưng mà tôi hoàn toàn không nhớ chúng ta từng quen biết.”

“Nếu em muốn biết, chờ anh trở lại sẽ kể cho em.”

“… Tôi còn một vấn đề cuối.”

“Em nói đi.”

“Chúng ta đang đi đâu?”

“Hành tinh số MA01.”