Thương Tiến Tửu

Chương 32: Sơn túc




Hơi nước mịt mờ, tiếng mưa rền rĩ.

Thẩm Trạch Xuyên sắp ngâm vào trong nước, lúc khom lưng, Tiêu Trì Dã phía sau nhìn thấy rõ ràng đường cong eo mông y, theo động tác của y càng lúc càng nổi bật.

Có cơ nhục, rất căng trí.

Nhưng không một chút nào như người tập võ, bởi vì Tiêu Trì Dã thấy không có lực uy hiếp.

Thẩm Trạch Xuyên chìm vào trong nước, hai chân ngâm nước mưa lạnh từ từ ấm lên. Tiêu Trì Dã xuống nước, dựa vào một phía khác cách y rất xa.

Thẩm Trạch Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Ngươi trốn xa vậy làm gì?”

“Ta thích.” Tiêu Trì Dã thô bạo đắp tấm khăn ẩm ướt lên đôi mắt, khoanh hai tay, không nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa.

Sau một lúc Tiêu Trì Dã lại cảm thấy không thích hợp, giơ tay kéo khăn xuống, trực tiếp nhìn chằm chằm Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên cảm thấy Tiêu nhị lúc này thật giống Hải Đông Thanh của hắn, như thể chọc một cái là sẽ bắt đầu tiến công ngay.

“Ngươi muốn xem gì?” Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên ôn hoà như gió xuân, dùng ngữ khí như dỗ đứa trẻ con ăn xâu kẹo đầu đường, “Ngươi nói ra đi, ta cho ngươi xem.”

Tiêu Trì Dã co một chân lại, tỉnh rụi kéo kéo tấm che chắn còn sót lại bên hông, nói: “Nãy sờ hết rồi.”

Thẩm Trạch Xuyên hơi chìm thân, chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã bị ánh mắt dò xét của y nhìn cho càng buồn bực hơn, hỏi: “Làm gì đấy?”

Thẩm Trạch Xuyên để lộ chiếc cằm, nói: “Mới vừa nãy tâm tình không tệ, sao đột nhiên lại thay đổi rồi?”

“Tâm tình ta bây giờ cũng không tồi.” Tiêu Trì Dã nói, “Tắm có thể ngậm miệng, không cần nói… Ngươi có thể đừng ngước nhìn ta như thế không?”

Thẩm Trạch Xuyên chậm rãi nhấc thân lên, hạt nước thuận theo ngực y chảy xuống, mái tóc tản ra như mực ngâm loang lổ, thật giống một đoá hoa ngọc lan toả ra từ nơi sương mù ẩm ướt này.

Tiêu Trì Dã nhịn không nổi nữa.

Sao hắn lại nghĩ đến “hoa”?

Hắn mở to mắt nhìn Thẩm Trạch Xuyên tiến đến gần đây, vào lúc Thẩm Trạch Xuyên ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi của Thẩm Trạch Xuyên.

Không thơm, nhàn nhạt, muốn ngửi thêm mấy lần quá.

Tiêu Trì Dã thu cánh tay đang khoát lên bờ về, bỗng nhiên túm cái áo lót trong từ trên giá áo nhỏ qua, kéo một mạch vào trong nước, chắn ngang trên eo. Hắn làm xong tất cả những thứ này mới bình tĩnh nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, nói: “Làm sao hả, rất kinh ngạc? Sợ ngươi thấy sắc nảy lòng tham với nhị công tử, phải đặc biệt che chắn chút.”

“Ta cám ơn ngươi…” Thần sắc Thẩm Trạch Xuyên không vui.

Tiêu Trì Dã cúi đầu xuống mới phát giác cái mình kéo xuống là đồ của Thẩm Trạch Xuyên.

“… giặt y phục thay ta,” Thẩm Trạch Xuyên nói, “để ta phải ngâm ở đây tới ngày mai.”

Sự trầm mặc ngượng ngùng khi hai người đối diện nhanh chóng lan tràn, bên ngoài tiếng gió ào ào, mưa thu lê thê.

Qua hồi lâu Tiêu Trì Dã mới nói: “Y phục này có để trên bờ cũng không khô được, Mãnh có thể đi gọi Thần Dương.”

Dứt lời hắn liền ngẩng đầu, huýt vài tiếng sáo.

Suối nước nóng yên tĩnh chốc lát, Lãng Đào Tuyết Khâm và Mãnh đều không đến.

Tiêu Trì Dã lại huýt sáo.

Mãnh ở bên ngoài rúc đầu vào dưới cánh, không đáp lại hắn. Mưa lớn như thế, nó không muốn bay ra ngoài để mình bị ướt chút nào.

Sự trầm mặc này như vô biên vô hạn.

Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên nói: “… Ta sẽ vắt khô vậy.”

Tiêu Trì Dã nhấn giữ áo lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Chờ một lát!”

* * *

Hai người bị nhốt nguyên một đêm tại suối nước nóng, khi quần áo khô đã là giờ mão. Cuối cùng Thẩm Trạch Xuyên cũng mặc sắp xong, lúc buộc đai lưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt kia đang nhìn chằm chằm mình, nhưng y không hé miệng, giả vờ không biết.

Tiêu Trì Dã vén rèm, bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen. Không trung phủ kín sương mù, tràn ngập mùi vị ẩm ướt sau mưa. Xuống núi không dễ, trên bậc đá còn phủ lớp băng mỏng.

Hai người đi một trước một sau.

“Thao trường chiếm phía tây nam Phong Sơn, ” Thẩm Trạch Xuyên từ trên cao phóng tầm mắt ra, “Mặc dù rất gần Khuất Đô, lại bị núi Phong cản hết, tám đại doanh sẽ không tuần tra nơi này. Vị trí này ngươi chọn quá đẹp rồi.”

“Nếu như không có núi Phong, ta cũng chẳng cần mảnh đất này.” Tiêu Trì Dã đẩy cành phong, quay đầu lại ra hiệu Thẩm Trạch Xuyên chui qua từ dưới cánh tay hắn.

Thẩm Trạch Xuyên đi qua, phong cảnh trước mặt liền hiện ra rộng rãi sáng sủa, tất cả che chắn đều tan thành nước sương, có thể nhìn thấy thao trường của Cấm quân một cách rõ ràng, trên giáo trường đã có tiếng chạy của đội ngũ.

“Lúc săn thu Cấm quân không hề động thủ,” Thẩm Trạch Xuyên đánh giá giây lát, nói, “nhưng vẫn nhìn ra được trang bị chu toàn. Bây giờ Hoa Tư Khiêm chết rồi, ngay khi kiểm tra niêm phong sau săn thu kết thúc, Đô sát viện sẽ tìm ngươi thôi.”

Bổng lộc của Tiêu Trì Dã hiển nhiên không nuôi nổi hai vạn Cấm quân, hắn cũng không thể tham ô quân lương của thiết kỵ Ly Bắc. Nhưng dựa theo chi phí trong năm mà Hộ bộ phát trước đợt săn thu, Cấm quân đương nhiên không có tiền để thành lập quy mô như vậy. Hề Cố An chết ở khoản “không nói được”, bây giờ cái “không nói được” này lập tức tìm đến Tiêu Trì Dã rồi.

Tiêu Trì Dã nói: “Cứ việc đến.”

Số bạc kia từ đâu tới, giờ khắc này hắn không nói tiếp, Thẩm Trạch Xuyên cũng không hỏi tiếp.

Qua chốc lát, Tiêu Trì Dã nói: “Rất nhiều việc khổ lao của Công bộ đều giao cho Cấm quân làm, bắt đầu từ năm năm trước, mỗi một khoản bạc Cấm quân làm đều ghi lại sổ sách, giấy trắng mực đen, Đô Sát viện có điều tra lại cũng không tra ra thứ khác được.”

Vì thế Tiêu Trì Dã ở Hộ bộ có tiếng là quỷ đòi nợ, ai cũng tưởng hắn đòi tiền cầm đi ăn chơi chè chén, lại không biết những năm này hắn vô cùng tiết kiệm, khoản duy nhất có thể có thể coi như tiêu lớn chính là tiền rượu. Lý Kiến Hằng tuy chơi bời nhưng đối với huynh đệ lại rất hào sảng. Mỗi lần hắn gọi Tiêu Trì Dã đi phố lớn Đông Long, mời cô nương, đãi yến đám bạn lêu lổng đều là tự hắn bỏ bạc ra.

Lý Kiến Hằng ăn lương hoàng đế, lại không có chính phi quản giáo, hễ không có tiền là hỏi đòi trong cung đòi. Hàm Đức đế không hề keo kiệt việc hắn dùng tiền xưa nay, kho bạc công của mình cũng sẽ cấp phát cho hắn, vậy nên Lý Kiến Hằng không thiếu tiền.

Tiêu Trì Dã không về Ly Bắc được, nhưng hắn chưa từng oán Lý Kiến Hằng. Bởi vì hắn hiểu hơn bất kỳ ai khác, Lý Kiến Hằng xem đám bạn chơi bời bọn họ là huynh đệ ruột.

Tiêu Trì Dã nghĩ tới đây lại nói: “Thái hậu cứu ngươi, dĩ nhiên sẽ dùng ngươi. Nếu gió êm sóng lặng, ngươi có thể ở trong Cẩm y vệ thăng lên từng bước. Nhưng tiên đế đột nhiên làm khó dễ, thái hậu… có phải thái hậu đã tìm ngươi rồi?”

Thẩm Trạch Xuyên đối diện ánh mắt Tiêu Trì Dã.

Y không thể né tránh, một khắc cũng không thể. Giác quan của Tiêu Trì Dã bén nhạy dị thường, y chỉ cần lộ mảy may chột dạ thì nhất định sẽ bị Tiêu Trì Dã nhìn ra.

Thẩm Trạch Xuyên trấn định nói: “Chưa từng.”

Gió lạnh thổi qua, cuốn vạt áo hai người lên.

Tiêu Trì Dã chậm rãi thở ra khí lạnh, không cho là đúng mà cười cười: “Vậy thì vận khí của ngươi không tệ.”

Trở lại Khuất Đô trời đã tờ mờ sáng, Tiêu Trì Dã ở trên ngựa nói: “Ta phải lên triều, ngươi về trước đi.”

Thẩm Trạch Xuyên gật đầu, nhìn Tiêu Trì Dã đánh ngựa rời đi. Lúc y về trạch viện không thấy Thần Dương đâu, chắc hắn đang chờ Tiêu Trì Dã ngoài cửa cung rồi.

Thẩm Trạch Xuyên mò đông châu từ trong tay áo ra, y dùng đầu ngón tay kẹp đông châu, quan sát trong ánh sáng mờ mờ. Nhưng y còn chưa gỡ vải xuống đã chợt dừng lại.

Lúc cởi y phục y đã đặt đông châu vào túi tay áo phải, nhưng hôm nay, đông châu được lấy ra từ túi tay áo trái.

Thẩm Trạch Xuyên khẽ “chậc” một tiếng, nhăn mày lại.

* * *

Tiêu Trì Dã đến bên ngoài cửa cung, xuống ngựa tiến vào xe ngựa của mình, cấp tốc thay quan bào. Thần Dương đã chuẩn bị cả đồ ăn sáng, cháo vẫn nóng, Tiêu Trì Dã liền uống một bát.

“Tối qua đi thao trường tìm ngài mà không thấy đâu.” Thần Dương quỳ bên mành, thấp giọng nói, “Gần đây Khuất Đô không yên ổn, ngài ra ngoài vẫn nên có người theo.”

Tiêu Trì Dã đặt bát, nói: “Ngươi sai người theo dõi Thẩm Lan Chu mọi lúc đi.”

Thần Dương đáp lời: “Ngoài trạch viện toàn là người của chúng ta, chỉ cần y ra khỏi cửa nhất định chạy không thoát con mắt ngài. Có điều Hoa gia bại rồi mà, Tổng đốc, bây giờ theo dõi y có ích gì?”

Tiêu Trì Dã không đáp lại, hắn rũ mắt hồi lâu, sắc mặt không tốt. Mãi đến tận khi Thần Dương nhắc gần tới nơi, hắn mới dùng khăn lau tay sạch sẽ, nói: “Ta cảm thấy người này biến hoá khó lường. Bây giờ ngươi nhìn y, có thể nhìn ra một chút bộ dáng biết công phu không?”

Thần Dương nói: “Y rõ ràng còn suy nhược hơn cả lúc vào Cẩm y vệ, nếu không phải Tổng đốc nói lúc săn thu y ra tay giúp đỡ, tất nhiên ta không nhìn ra gì cả. Nhưng mà nếu Tổng đốc để cho Triêu Huy đến xem, có lẽ sẽ nhìn ra được chút đấy.”

“Lần trước Triêu Huy vào đô đã gặp y rồi, không nhìn ra bất cứ dị thường nào.” Tiêu Trì Dã nói, “Thân thể kia…”

Tiếng nói của hắn liền im bặt, một lát sau mới nói: “Ngươi hãy truyền tin cho Ly Bắc ngay, mời sư phụ đến.”

Thần Dương cả kinh, nói: “Phải mời…”

“Bất luận y dùng cách gì che lấp, nhất định không thoát được đôi mắt sư phụ.” Tiêu Trì Dã đẩy nhẫn, hờ hững nói, “Huống hồ ta… cũng tìm sư phụ có việc.”

* * *

Lý Kiến Hằng gác toạ triều sớm hôm nay, còn chưa ngủ đủ đã nghe Song Lộc bẩm báo, nói Hải Lương Nghi đang quỳ ở bên ngoài. Lý Kiến Hằng tỉnh táo tức khắc, nhưng Mộ Như trong ngực hắn còn đang ngủ, nhất thời cũng không động thân được, chỉ có thể nghển cổ thấp giọng dặn dò Song Lộc: “Ngươi đi đi! Bảo lão đi đi.”

Song Lộc đi ra ngoài không bao lâu lại quay về quỳ nói: “Các lão quyết muốn gặp hoàng thượng, nô tỳ nói hoàng thượng còn chưa dậy, các lão lại bảo sẽ quỳ chờ hoàng thượng.”

Lý Kiến Hằng hoảng luôn, Mộ Như trong lồng ngực mới tỉnh giấc, hắn vội dỗ nói: “Bảo bối ngoan, mau mặc xiêm y, tới Trầm Minh điện phía sau dùng bữa nhé! Trẫm phải tiếp kiến các lão rồi!”

Tóc đen của Mộ Như suôn dài như thác nước, yêu kiều lại khéo léo, lúc này nàng cũng không dây dưa ồn nháo, vâng theo lời mặc xiêm y. Đợi mặc xong đồ rồi, nàng lại dùng con mắt mong đợi thâm tình câu Lý Kiến Hằng một cái, giống như được vô cùng sủng ái mà vịn thân đứng dậy.

Lý Kiến Hằng yêu dáng vẻ này của nàng chết đi được, bèn lưu luyến kéo tay nàng, hận không thể ôm người trong lòng nghe chính vụ.

“Lần sau, ” Lý Kiến Hằng liền hôn nàng mấy lần, “lần sau trẫm tuyệt đối không để nàng phải tránh đi.”

Hắn ôm người nói thêm một lúc, Song Lộc lại tiến vào thúc giục thêm lần nữa, khi ấy Lý Kiến Hằng mới không tình nguyện mà để Mộ Như đi.

Sắc mặt Hải Lương Nghi nghiêm nghị, tiến vào khấu đầu.

Lý Kiến Hằng ngồi ở ghế rồng, nói: “Mời các lão đứng dậy, các lão mau mau đứng dậy.”

Hải Lương Nghi bất động, lại khấu đầu lần nữa.

Lý Kiến Hằng không được đáp lại, nhìn trái phải một chút, cảm thấy trên mặt nóng nóng. Hắn ho khan hai tiếng, nói: “Hai ngày này trẫm bị phong hàn, sáng sớm muốn ngủ thêm một chút…”

Hải Lương Nghi nói: “Hoàng thượng gần đây cần mẫn đêm lo chính trị, lão thần cũng có nghe thấy. Chỉ là tấu chương trình lên đều không thấy thánh ứng, lão thần suy tư cân nhắc, đến đây khuyên nhủ hoàng thượng. Hoàng thượng bây giờ đang năm cường thịnh, cần cù chấp chính, đã quét qua không khí uể oải lúc trước, thế sự huy hoàng ở ngay trong tầm tay.”

Lý Kiến Hằng cười gượng vài tiếng, nói: “Tốt, tốt…”

“Nhưng hoàng thượng ở sâu đại nội, thiến tặc rình quanh, nếu như buông thả không quản, dần dà, hoàng thượng tất sẽ bị mê muội, rời xa chính trị đương thời!” Hải Lương Nghi cương nghị quả quyết nói, “Thần nghe nói, tiểu hoạn Song Lộc được người hối lộ, dẫn rất nhiều kẻ vớ vẩn hạ lưu tới bên hoàng thượng. Dựa theo cung quy, nếu không lĩnh chỉ vâng mệnh, dám to gan dẫn dắt người ngoài vào cung thì nên đánh chết!”

Song Lộc “bịch” quỳ xuống, kinh hoảng nhìn về phía Lý Kiến Hằng, nói: “Hoàng thượng, hoàng thượng…”

“Minh Lý đường chính là thánh địa quang minh của thiên hạ, há lại dung chứa hoạn quan ồn ào!” Hải Lương Nghi nhìn Lý Kiến Hằng, “Hoàng thượng!”

Ngực Lý Kiến Hằng đập thình thịch, hắn nhìn Hải Lương Nghi nghiêm khắc liền nhớ lại mạo hiểm vạn phần đêm hôm đó. Lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, mất sạch chí khí xoa xoa trên long bào, ngay cả lời cũng không dám đáp.

Thị vệ bên ngoài đã đến xách Song Lộc ra, Song Lộc bò toài gào khóc: “Hoàng thượng, hoàng thượng!”

“Tội…” Lý Kiến Hằng nhìn Song Lộc, “Tội không đáng chết…”

“Hoàng thượng.” Hải Lương Nghi kiên định nói, “Phan Như Quý dựng nên thiến đảng, cấu kết Hoa Tư Khiêm, gây sóng gió trong ngoài Khuất Đô, bây giờ phải đề phòng cẩn thận, răn đe cảnh cáo! Không chỉ có vậy, hậu cung dâm loạn, mị hoặc thánh thượng, cũng nên đánh chết!”

Lý Kiến Hằng hãi hùng khiếp vía, nói: “Không dám, không dám! Có các lão hiền thần ngày ngày đốc thúc, làm sao trẫm dám chểnh mảng! Mấy chuyện nghe gió bắt bóng kia các lão tuyệt đối không thể coi là thật.”

Hải Lương Nghi lại lãnh khốc vô tình nói: “Không có lửa làm sao có khói, hoàng thượng, hồng nhan họa thủy không lưu lại được!”

Lý Kiến Hằng sợ thật sự, hắn nào nỡ để Mộ Như chết? Hắn hốt hoảng đứng dậy, chật vật nói: “Các lão, trẫm biết sai rồi. Song Lộc đã hầu hạ trẫm nhiều năm, giờ ngươi… thôi cho qua, về sau trẫm nhất định cần cù nghe chính vụ!”

Hải Lương Nghi khấu đầu lạy, cuối cùng cũng chừa mặt mũi cho hắn.

Lý Kiến Hằng vịn vào bàn, nghe tiếng trượng bên ngoài đánh xuống, một gậy lại một gậy, giống như đang đánh lên người hắn. Hắn đan xen bao cảm xúc, mắt nhìn Hải Lương Nghi, vừa uất ức lại vừa sợ hãi.

Tiêu Trì Dã tiến vào cửa, thấy người hầu đang giội nước quét đất. Vết máu kia rải dưới chân, đỏ au đến khiếp người. Nội hoạn Minh Lý đường đều quỳ ở bên ngoài, lặng lẽ không ai dám ngẩng đầu.

Tiêu Trì Dã bước vào cửa. Lý Kiến Hằng đang ngồi trên ghế rồng ngây như khúc gỗ, thấy hắn tới thì sững mất một lúc, cuối cùng khóc rống lên.

Lý Kiến Hằng vừa khóc vừa đập đồ, gào la: “Đây thì là hoàng đế gì? Toàn bị người chỉ mũi sỉ nhục! Khắp thiên hạ đâu không phải đất vua! Ta sủng hạnh một nữ tử thì có lỗi gì? Có lỗi gì!”