Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 4: Xử lý Lưu thị




Chu Thanh là một nam nhân, chiều sâu khi nhìn nhận một vấn đề hơn xa Lưu thị, cho nên hắn đối xử với Lí Vị Ương không ác liệt, bởi vì hắn có nguyên tắc để lại một đường lui cho mọi việc, vì thế mỗi lần hắn về nhà, Lí Vị Ương sẽ có mấy ngày lành trôi qua.

Nấu xong dập tắt lửa, Lí Vị ương mở đôi mắt to mờ mịt hơi nước, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc chậm rãi đứng lên. Vừa định nâng cánh tay tê mỏi lên xoa nắn. Ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng nói: “Nha đầu chết tiệt kia ngươi lại nhàn hạ, nhanh thu dọn phòng bếp! Lát nữa ta về xem ngươi có còn nhàn hạ hay không!”

Lí Vị Ương chậm rãi nhìn thoáng qua tiểu cô nương tay chống hông đứng ở cửa, quắc mắt trừng trừng nhìn mình, tiểu cô nương này chỉ lớn hơn mình một tuổi, lại cao hơn nửa cái đầu, bộ dáng cao lớn, tướng mạo vốn rất xinh đẹp, mà khuôn mặt lại mang vẻ chanh chua, đánh tan sự xinh đẹp vốn có.

Chu Lan Tú tràn ngập sự đố kị nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh tú của Lí Vị Ương, trong lòng hừ lạnh, vừa đi ra ngoài, vừa quay đầu phân phó: “Nhớ cọ nồi sạch sẽ, còn trên đất nữa, không được để lại nước! Đồ vụn trên bếp cũng phải dọn sạch!”

Lí Vị Ương đứng trong phòng bếp nhỏ hẹp, nhìn bóng lưng đối phương, đột nhiên nở nụ cười. Qua nửa canh giờ ngắn ngủi, nàng mới rửa xong toàn bộ nồi, cong lưng bắt đầu lau.

Lúc này, Chu Lan Tú đột nhiên thò đầu từ cửa sổ vào nói: “Ngươi làm thế có thể lau sạch sẽ sao, phải quỳ xuống đất mà lau! Thế cũng không biết! Đúng rồi, chum nước không có nước, làm xong thì xách nước đổ đầy! Có nghe thấy không?”

Lí Vị Ương vươn tay lau mồ hôi trên trán và dưới cằm, tiếp tục làm việc.

Cho tới giờ đều là như thế, thân là con gái nhà làm nông, Chu Lan Tú cũng phải làm việc, nhưng nàng ta luôn nghĩ mọi biện pháp đem hết việc giao cho Lí Vị ương, sau đó nàng ta sẽ biến toàn bộ thành công lao của mình, còn ra ngoài nói với người khác là nàng ta rất vất vả, còn phải chăm sóc thiên kim tiểu thư cái gì cũng không biết làm. Không chỉ có thế, mỗi ngày đến lúc Lí Vị Ương có thể đi ăn cơm, thì chỉ còn lại một hai cái bánh bao đã lạnh ngắt, trong nồi cũng chỉ còn lại ít cặn canh. Trước kia Lí Vị Ương vừa làm vừa khóc, nhưng hiện giờ mọi thứ nàng đều không để trong lòng, mặc kệ vất vả như thế nào, nàng vẫn có thể chịu được.

Ban đêm, Chu Thanh không ở nhà ăn cơm, được trưởng thôn mời đi ăn, quản sự giống như hắn, trong Lí gia ở Bình thành không biết có bao nhiêu người, nhưng mà trong thôn nhỏ này, được coi là một nhân vật rất giỏi.

Lí Vị Ương biết, Chu Thanh uống rượu rất tốt, mỗi lần không uống đến nửa đêm sẽ không về, cho nàng một cơ hội rất tốt. Đợi đến ban đêm yên tĩnh, Lí Vị Ương tính toán thời gian, lặng lẽ cầm lên dải lụa màu đỏ mà ban sáng lúc giặt quần áo cố ý giữ lại, lặng lẽ đứng dậy, mở cửa, đi đến bên cạnh hàng rào, mắc dải lụa đỏ lên trên hàng rào, sau đó nhìn thật lâu, khẽ cười, xoay người nhanh chóng về phòng.

Đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa lớn mở, Lí Vị Ương nghiêng tai lắng nghe, thấy có tiếng huyên náo, nàng nghiêng người, coi như không nghe thấy gì cả.

Đúng lúc này, Chu Thanh uống say khướt trở về, thấy trong phòng mình có bóng dáng nam nhân cao lớn thoáng qua, trong lòng trầm xuống, lập tức tỉnh rượu, đi lấy dao, rầm một tiếng đã văng cửa phòng.

Một tiếng này, kinh động toàn bộ người trong viện. Riêng Lí Vị Ương nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên nghe bốp một tiếng, như là có ai đó bị đánh một bạt tai thật mạnh, tiếp theo nghe thấy Chu Thanh mắng: “Con tiện nhân này, ngươi thừa dịp ta không có nhà gọi dã nam nhân đến! Đúng là không biết xấu hổ! Cái gì? Ngươi không biết? Ta rõ ràng nhìn thấy bóng người từ trong phòng ngươi chạy ra, ngươi còn không biết xấu hổ nói không biết, chỉ sợ sau này ta bị người khác chém chết, ngươi cũng nói không biết.” Nói xong lại tát thêm hai phát. Người bị mắng, rõ ràng là Lưu thị.

Không đợi Lưu thị biện bạch, Chu Thanh lại hét lên: “Ngươi còn không quỳ xuống, ta muốn ngươi nói rõ dã nam nhân kia là ai! Ngươi không nói, tối nay là ngày chết của ngươi.” Lại nghe thấy Lưu thị khóc lớn năn nỉ: “Thiếp bị oan! Thiếp sao có thể làm ra loại chuyện xấu hổ thế này!”

Trong phòng, Chu Thanh phun một ngụm nước miếng lên mặt Lưu thị, nói: “Bị oan?! Có người nào oan uổng ngươi! Làm gì có người nào có cừu oán đến oan uổng ngươi!” Rồi bắt đầu đánh tiếp.

Lưu thị sao có thể từ bỏ ý đồ, túm lấy tay áo Chu Thanh bắt đầu chống cự.

Chu Thanh mắng, càng giận dữ hơn, một tay giật tóc Lưu thị, kéo dài trên đất, vừa đá vừa đánh, mắng: “Ngươi làm mất hết thể diện nhà họ Chu ta!”

Lưu thị đúng là có tình nhân ở bên ngoài, nhưng trước giờ đều thừa dịp trượng phu và con trai không ở nhà mà treo lụa đỏ lên hàng rào để gọi đến, hôm nay bà không treo, người đó sao lại đến! Bà đang lặng lẽ mở cửa sau thả người, ai ngờ trượng phu trở về! Lúc này trong lòng bà như có vạn tên xuyên tim, không kịp né, bị Chu Thanh đánh rất mạnh, dồn sức bỏ chạy.

Chu Thanh mắng: “Con tiện nhân, trở về cho ta!”

Đuổi tới sân mới túm được tóc Lưu thị, nghe thấy Lưu thị rên một tiếng, té ngã ra đất, Chu Thanh đang định đánh tiếp, Chu Giang lao tới, nói: “Phụ thân, phụ thân, đừng náo loạn nữa, đừng náo loạn nữa, mẹ sao có thể làm ra loại chuyện đó, có chuyện gì về phòng nói tiếp, về phòng nói tiếp!”

Lưu thị nghe thấy, hiểu được ý của con trai, lập tức khóc lớn, toàn tâm toàn ý nháo sự việc lớn thêm, để Chu Thanh có kiêng kị: “Ông ở bên ngoài uống rượu, hoa mắt nhìn nhầm rồi, vô duyên vô cớ oan uổng tôi!”

Chu thanh cười lạnh nói: “Oan uổng ngươi?! Ta phỉ nhổ! Hôm nay ta mới uống nửa cân rượu, không đến mức mờ mắt không phân biệt được nam nhân nữ nhân! Ta không ngờ được, hoá ra ngươi bấy nhiêu tuổi rồi, còn có thể làm ra loại chuyện đó. Ta ở ngoài mấy năm nay, nhân tình của ngươi đến đây không biết bao nhiêu lần, còn giả trang đứng đắn trước mặt ta cái gì!”

“Được, ông không tin, tôi chết cho ông xem! Chết cũng là Chu gia ông bức chết!” Lưu thị là một người đàn bà chanh chua, đã nhảy dựng lên đập đầu vào vách tường. Chu Thanh nhanh mắt, túm lấy hai tay bà, mắng: “Ngươi lấy cái chết doạ ai?” Thuận tay ném xuống đất, đạp thẳng vào ngực bà ta, càng nghĩ càng giận, quay đầu cầm lấy then cửa, đánh liên tiếp lên người bà.

Tiếng Lưu thị khóc thét như tiếng giết heo truyền ra xa, Lí Vị Ương lại nghiêng người, khoé miệng hơi nhếch lên. Cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống.

Hàng xóng láng giềng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, đều mở cửa đi ra, Mã thị Chu Lan Tú trong phòng đương nhiên đã sớm nghe thấy, nhưng Mã thị là con dâu, nào dám đi ra xem chuyện xấu của mẹ chồng, Chu Lan Tú có ý muốn chạy ra cứu mẹ nàng, nhưng mà nhìn qua cửa sổ thấy dáng vẻ hung ác của cha, lại không dám nhúc nhích.

Chu Giang nhìn động tĩnh xung quanh, vội ngăn Chu Thanh lại cao giọng nói: “Cha, cha uống nhiều rượu, khuya khoắt đừng nháo loạn nữa, đánh thức hết hàng xóm láng giềng” Nói xong bước lên cướp lại then cửa, kéo Chu Thanh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cha, có chuyện gì từ từ rồi nói, có muốn động tay động chân thì cũng về phòng đã, bị hàng xóm nhìn như thế rất kỳ cục!”

Chu Thanh trừng mắt với Lưu thị, đã đánh bà ta đến mức hít vào thì nhiều mà không thở ra được bao nhiêu, vẫn còn chưa hết giận, mạnh mẽ đá Chu Giang: “Ta không ở nhà, đến cái cửa ngươi cũng không nhìn cẩn thận, mất mặt xấu hổ, còn không đỡ bà ta vào phòng!”

Chu Giang nhịn xuống sự tức giận, đỡ Lưu thị bị đánh đến chết khiếp, Lưu thị là một người đàn bà chanh chua, bị đánh đến sắp không chống đỡ được, mà miệng vẫn hùng hổ nói mình bị oan uổng, khóc không ngừng. Một lát sau nghe thấy Chu Thanh cao giọng mắng: “Câm miệng! Khuya khoắt, khóc tang cái gì!”

Nhất thời, thế giới được yên tĩnh——

Lí Vị Ương nghe đến câu này, không nhịn được nữa, cười rộ lên.