Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 54: Tiếp tục lên đường




Chương 54: Tiếp tục lên đường

Đám tử sĩ không thể tin được tên bá tước nông dân với một thân hình bé tẹo như thế lại ẩn chứa một vũ lực kinh người, chỉ không đến ba phút đã giết chết ba đồng đội của bọn chúng. Chỉ là bọn hắn cũng không biết lúc này Vô Niệm lại cảm thấy vô cùng thất vọng, bởi vì thân hình nhỏ bé, còn chưa phát dục đầy đủ Nguyễn Vô Niệm còn chưa thể phát huy ra được hết sức mình như những kiếp trước.

Huýt!

Vô Niệm huýt một tiếng, Phi Ảnh từ phía xa đã lập tức phóng đến, Nguyễn Vô Niệm nắp chặt yên ngựa, một chân đạp lên bàn đạp, thân người lập tức phóng lên thân chiến mã, Phi Ảnh cực kỳ thông minh phóng thẳng về phía trước, với tốc độ của nó đám tử sĩ cũng không dám ngăn cản vội vàng né đường, Nguyễn Vô Niệm điều khiển Phi Ảnh người cúi sát xuống đầu ngựa vọt lên trên sườn núi, hướng thẳng về phía đám cung tiễn thủ, hắn vuốt ve ngựa nói.

- Phi Ảnh à Phi Ảnh, chúng ta có sống sót hay không phải nhờ ngươi rồi.

Hí!

Phi Ảnh hí lên một tiếng, vó ngựa mắt đầu theo sườn núi mà vọt lên, núi tuy không lớn, thế nhưng địa thế lại tương đối trắc trở, gồ ghề, thế nhưng Phi Ảnh là giống ngựa Bắc Hà ưu tú, bốn vó ngựa đạp lên trên mặt đất gồ ghề cứ như thế mà leo lên, hơn nữa tốc độ còn không hề chậm một chút nào.

- Yểm trợ cho vệ uý!

Ầm, ầm!

Vũ Lương ở dưới nhìn thấy những tử sĩ phía trên sườn núi bắt đầu nhắm vào Phi Ảnh liền quát lớn, các binh sĩ trong Thiên Định sở lập tức đổi đao thành cung tiễn cùng với hoả thương thủ bắn áp chế một lượt lên phía trên sườn núi, tử sĩ nhìn thấy đợt vũ tiễn phóng đến lập tức nhảy qua một bên tránh né, mất đi cơ hội vàng để bắn vào Nguyễn Vô Niệm.


Nhân cơ hội đó Phi Ảnh đã vọt lên được hơn ba mươi mét sườn núi, Nguyễn Vô Niệm thậm chí còn rút tên bắn chết được một tên tử sĩ. Lúc này cảm thấy tiến lên nữa sẽ nguy hiểm, Vô Niệm lập tức nhảy xuống ngựa cầm theo Dũng Dực đao nhảy lên phía trên quát lớn.

- Giết!

Nguyễn Vô Niệm chạy lên sườn núi rất nhanh, chẳng mấy chốc hai bên cũng chỉ còn cách nhau chưa đến mười mét, trên ngực giáp của Nguyễn Vô Niệm còn cắm cả một mũi tên, thế nhưng hắn không hề dừng lại, vẫn nhất tề xông thẳng lên, đến lúc này thì những tử sĩ kia đã không thể nào tiếp tục bắn tên về phía hắn nữa rồi, chỉ có thể rút đao đối chiến.

Lúc này tốc độ của Nguyễn Vô Niệm đã được đẩy lên đến cực hạng, hắn với tên tử sĩ khoảng cách mười mét kéo gần chỉ trong chớp mắt. Tên tử sĩ vung thẳng đao chém ngang cổ của Nguyễn Vô Niệm, lúc này việc giữ mạng cho tên bá tước nông dân này hay không đã không còn quan trọng nữa. Nguyễn Vô Niệm vẫn không hề né tránh mà lao đến lưỡi đao của bọn hắn. Những tưởng như lưỡi đao sẽ chém vào cổ của Vô Niệm thì bất ngờ Vô Niệm lại cúi đầu xuống, lưỡi đao vừa vặn lướt qua, Nguyễn Vô Niệm vươn tay trái với theo nắm chặt vào đốc đao.

Chộp!

Bàn tay nhỏ bé nhưng lại như cái kìm sắt chộp lấy phần bảo vệ tay nằm giữa đốc đao và lưỡi đao, cách chụp này rất nguy hiểm, cách ngón tay phải vừa vặn né ra lưỡi đao để nắm vào phần đốc đao, nếu không ba ngón tay sẽ không còn. Nguyễn Vô Niệm nhìn nhỏ người, thế nhưng sức mạnh lại kinh khủng, chỉ với một bàn tay, tên tử sĩ cao hơn Vô Niệm một cái đầu vậy mà không thể rút ra được.

- Chết đi!

Vô Niệm gầm lớn một tiếng sau đó đâm vào ngực phải của tên tử sĩ, lại nhanh như chớp rút ra, máu theo rãnh máu trên thân Dũng Dực đao kéo phun ra một đường, sau lại vặn tay của tên tử sĩ lên quá đầu, Nguyễn Vô Niệm xoay lưng lại nhìn chằm chằm vào những tên tử sĩ khác đứng trước mặt, Dũng Dực đao đưa về đằng sau, lưỡi đao đặt dưới cằm của tên tử sĩ, lưỡi đao sắt bén từ từ miết một đường vừa nhỏ nhưng lại vừa sâu ngang cổ của hắn, máu đỏ từ từ từ phóng lên cao trong khi tên tử sĩ chỉ có thể phát ra những tiếng ọc ọc vì khí quản bị nghẹn lại, cuối cùng Vô Niệm giật mạnh đao lên phía trên, một cái đầu đầy máu lăn xuống mặt đất, sau lưng Vô Niệm chỉ còn một thi thể không đầu.

Rầm!


Cái xác cuối cùng ngã xuống, Nguyễn Vô Niệm vẫn đứng đó, trước ngực còn cắm một mũi tên đã gãy phần đuôi, gương mặt đầy máu đỏ của tên tử sĩ vừa rồi phun ra, Dũng Dực đao nhiễm máu nhỏ từng giọt, từng giọt xuống dưới mặt đất. Đám tử sĩ vậy mà không dám tiến lên thêm một bước nào nữa. Dù bọn hắn là những chiến sĩ tinh nhuệ, thế nhưng sự tàn nhẫn mỗi lần ra đao của Vô Niệm lại làm bọn hắn run sợ.

Huýt!

Lúc này một tiếng huýt sáo vang lên, đám tử sĩ như được đại xá liền chạy vội biến mất vào rừng. Tên thủ lĩnh nhìn lúc này bên mình không chiếm được ưu thế, trong khi số thành viên tử trận càng nhiều liền quyết định rút lui, bởi dù cho có chiến đấu tiếp đi nữa thì mục tiêu doạ cho Nguyễn Vô Niệm sợ hãi chạy về Đông kinh đã thất bại, bọn hắn không thể ngờ rằng tên bá tước nông dân kia lại dũng mãnh đến như vậy.

Nguyễn Vô Niệm nhìn thấy đám tử sĩ rút lui cũng không khỏi thở phào một hơi, nếu như bọn chúng không rút e rằng sẽ không tránh khỏi một hồi ác chiến, trong khi đó rất rõ ràng cấm quân không thể đánh thắng được bọn tử sĩ, nếu như kéo dài bọn Quân Đao sẽ thương vong càng nhiều hơn, khi đó nhiệm vụ đi Thái Nguyên cũng sẽ không thể thực hiện được.

- Đi thôi Phi Ảnh!

Nguyễn Vô Niệm rút ra mũi tên trước ngực, may mắn có minh quang giáp bảo vệ, nếu không hắn đã sớm bị mũi tên đâm thủng ngực rồi. Một người một ngựa chậm rãi đi xuống núi, lúc này hai mươi binh sĩ sở Thiên Định vậy mà chỉ còn có thể đứng vững trên mặt đất tám người, hơn nữa trừ ba tên hoả thương thủ ra thì ai cũng bị thương, kể cả Đỗ Quân Đao, hắn giao chiến với tên thủ lĩnh tử sĩ, nếu không phải trên người mặc giáp chống đỡ được mấy nhát chém chí mạng thì hắn đã đi gặp tổ tiên rồi.

- Để bốn người cảnh giới, những người còn lại giúp đỡ thương binh. Thái Sung, lấy thuốc đến.

Nguyễn Vô Niệm nói, mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, người bị thương nhẹ còn có thể đi được cũng giúp đỡ cho người bị trọng thương. Trong đồ quân nhu của bọn hắn cũng có thuốc, nhưng chủ yếu là lá thuốc cầm máu, cũng chỉ có thể dựa vào chúng mà thôi. Nguyễn Vô Niệm từ sớm đã chuẩn bị mấy lít rượu mạnh, lại mua vải gai sạch cho đám người Mạc Khoa xé thành mảnh nhỏ, lúc này vừa vặn có tác dụng sơ cứu vết thương. Một số người khác thì đi thu lại mũi tên, những thứ này đều là tiêu hao phẩm, trong lúc bọn hắn hành quân sẽ không được tiếp tế.

- Vệ uý, chúng ta có một anh em tử trận, ba người trọng thương, số còn lại đều bị thương nhẹ. Chúng ta giết chết được mười ba tên sát thủ, số còn lại cũng đã chạy trốn.

Đỗ Quân Đao thống kê xong nói, rõ ràng bọn hắn vũ lực cá nhân không thể so được với đám tử sĩ kia, thế nhưng giáp trụ đã cướp giúp bọn hắn trong trận chiến này, giờ nhìn trên giáp da của bọn hắn đều là vết đao đủ thấy rõ vừa rồi không ít lần bọn hắn đã lướt qua Quỷ môn quan.



Mới rời khỏi Thăng Long hơn một ngày, đoàn người bị đánh tàn phế gần một phần tư, lại còn có người tử trận, thực sự quá mất mặt. Vũ Lương lúc này cũng cầm theo mấy mũi tên đi đến nói.

- Vệ uý, những mũi tên này vô cùng sắc bén, rất giống mũi tên bên trong quân đội. Đám người này không phải là sơn tặc, mà chắc chắn là binh sĩ, hoặc là tử sĩ của một thế lực nào đó.

Thực tế không cần Vũ Lương nói Nguyễn Vô Niệm cũng có thể đoán được, bởi nếu không phải người trong quân đội hoặc một thế lực nào đó rất lớn thì không thể nào sở hữu cung được. Cung và súng là hai thứ triều đình quản lý rất chặt, hầu như thợ thủ công biết làm những thứ này đều bị triệu tập vào trong bách tác cục để làm việc cho triều đình. Hơn nữa để sản xuất được một cây cung phức hợp hợp cách tiêu tốn rất nhiều tiền và thời gian, do đó trong dân gian rất khó có thể có được cung tốt, nhiều lắm là mấy thanh nỏ nhỏ mà thôi. Đằng này đám tử sĩ kia không chỉ tinh nhuệ, còn trang bị vũ khí sắc bén, không đến từ một tổ chức lớn hoặc quân đội, nói ai tin.

Thế nhưng Nguyễn Vô Niệm suy nghĩ mãi lại không thể nào đoán ra được kẻ chủ mưu sau màng là ai, hắn còn chưa vào triều làm sao có thể đắc tội với ai đến mức điều động lượng lớn sát thủ đi giết hắn như vậy. Không suy nghĩ ra Nguyễn Vô Niệm cũng không thèm suy nghĩ nữa, hắn nói.

- Bây giờ không nên nói chuyện đó, trước tiên chúng ta phải vượt qua được nơi này, ở lại trong rừng ban đêm rất nguy hiểm, vượt qua ngọn núi trước tiên chúng ta đi vào phủ thành Phú Bình để sắp xếp cho thương binh và tử sĩ trước.




Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc: