Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 67




Dịp năm mới, mỗi phủ đều tiến cung ăn Tết, A Cẩn thấy Ngu Quý phi quá bận rộn, nên nàng tự động chơi một mình. Không biết tại sao, nhìn Thời Hàn có vẻ cũng rất bận bịu.

Nghe nói, ngay cả Triệu Mộc luôn rời kinh cũng trở về, A Cẩn vỗ tay, tốt lắm, nàng có thể tìm hoàng thúc đi chơi, vừa nhìn cũng biết hắn ta chính là một tay chơi lâu năm. Thiên gia lại không vui, hài tử nhà mình tốt nhất, Triệu Mộc kia chỉ toàn quần là áo lụa như vậy, không được làm hư Tiểu A Cẩn, hơn nữa, Triệu Mộc có điểm gì tốt, hắn giỏi nhất là chơi bời.

Cứ mãi xoắn xuýt như vậy, đảo mắt cũng đã đến ba mươi Tết, dĩ nhiên đêm giao thừa là phải ở trong cung, vì vậy sáng sớm, toàn bộ đoàn người ngựa đã vào cung, A Cẩn ngồi trên bậc thang nhìn xe ngựa ào ào tiến cung, nói với thiếu niên cũng ngồi trên bậc thang: "Thời Hàn ca ca, huynh xem bọn họ đều tiến cung kìa!" Nàng kéo kéo áo choàng đỏ trên người.

Thời Hàn "ừ" một tiếng.

"Lát nữa ta sẽ đi tìm ca ca và tỷ tỷ chơi." A Cẩn vươn vai.

Thời Hàn nghiêng đầu nhìn nàng: "A Cẩn có nguyện vọng năm mới gì không?"

A Cẩn gật đầu: "Có."

"Thế A Cẩn có muốn nói cho Thời Hàn ca ca biết không?" Phó Thời Hàn nhìn nàng, dáng vẻ giống như muốn hoàn thành nguyện vọng năm mới cho nàng, A Cẩn cười híp mắt nói: "Ta nói rồi, Thời Hàn ca ca sẽ giúp ta được như mong ước sao?"

Thời Hàn nhướng mày cười: "Dĩ nhiên là... dốc hết toàn lực."

A Cẩn nhìn hắn.

Thời Hàn nói: "A Cẩn qua đây ngồi lên đùi ta nào, tuy dưới đất có đệm, nhưng vẫn lạnh, con gái trong nhà không thể để bị lạnh."

A Cẩn cảm thấy, nếu có một người ngoài huyết thống tốt với nàng, chắc chắn người đó chính là Phó Thời Hàn. Hình như lần đầu gặp mặt, hắn đã cực kỳ yêu mến mình, càng về sau, hắn đã cứu mình nhưng lại càng xem mình thành trách nhiệm. Thật ra A Cẩn biết, Phó Thời Hàn có một tiểu muội muội vừa sinh ra đã chết yểu, thậm chí đôi khi nàng còn nghĩ, Phó Thời Hàn đối tốt với nàng như vậy, có phải là một loại chuyển dời tình cảm không? Trong tiềm thức hắn đã xem mình thành muội muội của hắn, người muội muội mà cần hắn phải bảo vệ.

Nghĩ như thế, A Cẩn kéo tay Thời Hàn nói: "Ta có ba nguyện vọng năm mới. Điều thứ nhất là sức khoẻ của đại ca bình phục. Điều thứ hai là cả nhà Triệu gia viên mãn. Điều thứ ba là Thời Hàn ca ca thật sự vui vẻ."

Thời Hàn nghe được điều cuối, trầm lặng nhìn nàng, A Cẩn nhìn chằm chằm Thời Hàn, nghiêm túc nói: "Thật ra Thời Hàn ca ca cũng là người nhà của ta."

Lúc này Phó Thời Hàn không nói rõ được cảm giác của mình là gì, giống như, trái tim hắn lập tức ấm lên, đúng rồi, chính là cảm giác đó. Hắn luôn thấy, mình trôi nổi lơ lửng trên cõi đời này, dù có người đối tốt với hắn, hắn cũng không dám dốc quá nhiều tình cảm, bởi rất sợ người kia đột nhiên biến mất, như con diều đứt dây, tan vào chân trời vô biên.

Hắn luôn chăm sóc cho A Cẩn, che chở A Cẩn, chỉ lo nàng bị một chút tổn thương  nào đó. Xưa nay hắn chưa từng nghĩ sẽ có báo đáp gì, nhưng, câu "Thời Hàn ca ca cũng là người nhà của ta" của A Cẩn lập tức khiến hắn cảm thấy ấm áp trong lòng.

"Thời Hàn ca ca không biết mình có thể tìm được thần y cho Cẩn Ngôn hay không, nhưng Thời Hàn ca ca thề, ta chẳng những sẽ bảo vệ Tiểu A Cẩn, mà còn sẽ chiếu cố cả Cẩn Ngôn."

A Cẩn cười hì hì: "Thời Hàn ca ca tốt nhất."

"Không biết vương phủ khác có giống vương phủ của chúng ta không." A Cẩn nhìn những xe ngựa tiến cung kia, nói.

Thời Hàn giương mắt nhìn lên: "Tất nhiên mỗi phủ đều có việc khó xử riêng. Làm sao có thể có nhiều chuyện mười phân vẹn mười như thế. Cha và mẹ hoà thuận, nhưng cuối cùng cha cũng có trắc phi và thiếp thất. Không nói cái này, nếu như... nếu như tương lai leo lên ngôi vị Hoàng đế thật, thế thì sao mà thiếu nữ tử trong hậu cung được. Nữ nhân nhiều, tính toán cũng nhiều, càng yêu thật, càng đau lòng. Nói về Tam Vương phủ, chúng ta thấy Tam Vương gia dũng mãnh thiện chiến, thái độ cởi mở, còn hòa thuận với Tam Vương phi, nhưng có ai biết trong lòng Tam Vương phi nghĩ gì. Phải biết rằng, năm đó Tam Vương gia chọn Tam Vương phi, hoàn toàn là vì dáng vẻ của bà tương tự Tiết y nữ quá cố. Tam vương gia cùng Tiết y nữ mới là tình nhân hoạn nạn có nhau. Tứ Vương gia càng không cần phải nói, Tứ Vương phi đần độn như nào người đời đều biết. Còn Ngũ Vương gia, Ngũ Vương phi và ông ta thành hôn tám năm chưa có nổi mụn con, muội làm sao biết, tâm trạng bọn họ ra sao."

A Cẩn: "... Chuyện của người ta mà huynh nắm rõ thế."

Thời Hàn: "Ta chỉ muốn nói, không chỉ Lục Vương phủ mà mỗi một phủ đệ đều giống nhau, đều có nỗi khổ cùng nỗi ảm đạm ẩn khuất riêng. Lấy Ngũ Vương phủ làm ví dụ, Ngũ Vương gia có sáu nữ nhi, không một ai do Ngũ Vương phi sinh ra, muội cảm thấy, Ngũ Vương phi sẽ nghĩ gì?"

A Cẩn đột nhiên kịp phản ứng: "Không đúng. Ngũ Vương gia và Ngũ Vương phi sao mới thành thân tám năm chứ. Cha mẹ ta đã thành thân mười lăm năm rồi." Nàng biết, Ngũ Vương gia bằng tuổi cha nàng. Thật vô lý!

Thời Hàn giải thích cho nàng: "Ban đầu Ngũ Vương gia chọn tiểu thư nhà Lý đại học sĩ làm Vương phi, nhà Lý tiên sinh ba đời làm đế sư, không có gì phải bàn cãi. Nhưng ai ngờ, lúc sắp thành thân, Lý tiểu thư bỗng mắc bệnh hiểm nghèo, Ngũ Vương gia cũng không hủy ước, kiên trì muốn đợi Lý tiểu thư, một lần chậm trễ như vậy, đã thành năm năm. Có người nói Ngũ Vương gia si tình, cũng có người nói thật ra Ngũ Vương gia để ý lợi ích đại diện của Lý gia. Bất kể như thế nào, Ngũ Vương gia đúng là đã chờ năm năm, nhưng năm năm này không thể khiến Lý tiểu thư chuyển biến tốt, ngược lại hương tiêu ngọc vẫn. Về sau Ngũ Vương gia nản lòng, qua hơn một năm, mới bị Hoàng thượng quyết định cho Ngũ Vương phi hiện tại, cũng chính là Tô Thanh Mi. Bởi thế, Ngũ Vương gia và Ngũ Vương phi thành hôn tương đối chậm."

A Cẩn chống cằm, cười hì hì hỏi: "Ta nhớ, con trưởng của Ngũ Vương gia chỉ nhỏ hơn ca ca của ta một tuổi đúng chứ?" Nếu đã si tình Lý tiểu thư, sao lại có con với nữ nhân khác, còn chưa nói, khi đó Lý tiểu thư vẫn chưa gả vào nhà! Nếu như Lý tiểu thư vào cửa thật thì cũng đủ vả mặt luôn. Cho nên, có thể tin Ngũ Vương gia si tình hay không.

Thời Hàn kéo cái đầu nhỏ của A Cẩn: "Tiểu nha đầu muội. Đúng là quỷ linh tinh. Nhưng mà, tại sao chúng ta lại ở đây thảo luận người ta si hay không?"

A Cẩn: "Đúng đó."

Hai người đang lảm nhảm, thì trông thấy tiểu cung nữ vội vàng tới thỉnh an, ra là Lục Vương phi sai người tới tìm A Cẩn, A Cẩn đắc ý cười: "Huynh xem ta đáng yêu ghê chưa, mẫu thân vừa hồi cung đã tới tìm ta. Quá tốt quá tốt!"

Đầu Thời Hàn đầy vạch đen, hắn đứng dậy kẹp nàng dưới nách, A Cẩn giãy giụa như con rùa đen, giãy đủ rồi, không vui: "Huynh làm gì vậy!"

Thời Hàn: "Ta mang muội qua đó."

Meo meo, huynh coi ta là cái gì thế! A Cẩn tức giận: "Ta tự đi."

Thời Hàn: "Nhưng ta cũng nhớ Lục thẩm." Hắn đường đường chính chính nói. Hai người đang đùa giỡn, bỗng nghe tiếng cười "khằng khặc".

"Ôi chao ôi, ai đây ta! Quan hệ tốt thật đấy, ha ha ha ha!" Giọng nam biếng nhác vang lên, A Cẩn rướn cổ ra nhìn, thấy người nọ là Triệu Mộc, cả người Triệu Mộc là y sam đỏ rực, cũng không quá đáng nếu như nói hắn là tân lang.

Thời Hàn thì không ngoài dự liệu, hắn sớm đã thấy Triệu Mộc từ xa xa, "Bái kiến Tề vương gia."

"Hoàng thúc cứu mạng ạ! Có người bức ép dân nữ!" A Cẩn gân giọng gào.

Triệu Mộc cảm giác mình bị ù tai bởi tiếng kêu la của nàng, hắn ta xoa tai mình rồi lui về sau mấy bước, trên mặt vẫn còn nụ cười, nhưng giọng hắn lại than phiền: "Liếc mắt đưa tình thế kia, tốt ghê nhỉ?"

A Cẩn: "Hoàng thúc bại hoại! Bại hoại bại hoại! Cứu mạng!"

Triệu Mộc bị nàng chọc tức cười: "Hoàng thúc có giống trêu con à? Chẳng phải là tiểu tử Phó Thời Hàn trêu con sao? Con còn kêu ta là bại hoại, con đúng là tiểu Quận chúa chanh chua."

A Cẩn: "Hoàng thúc là thúc thúc của con, không giúp con thì thôi đi, còn trêu con. Hoàng thúc bại hoại! Hoàng gia gia, cứu mạng cứu mạng ~ cháu của Người bất hạnh quá ~"

Triệu Mộc hỏi ông trời một cách cạn lời, hắn ta ngửa đầu nhìn hồi lâu, rốt cuộc kêu tha: "Ta sợ con còn không hết biết chưa? Tiểu ca Thời Hàn à, sao con có thể ức hiếp Tiểu A Cẩn đáng yêu ngây thơ như vậy chứ, làm thúc thúc như ta nhìn không quen đâu nha."

Thời Hàn hơi ngước đầu, nhìn Triệu Mộc cao hơn hắn một chút: "Tề vương gia lo lắng nhiều rồi nhỉ?"

Tiểu cung nữ khóc không ra nước mắt, mặc dù soái ca thì rất vui tai vui mắt, nhưng ai có thể nói cho nàng, tại sao bọn họ đều không bình thường vậy? Lục Vương phi muốn gặp tiểu Quận chúa mà. Các người đang làm gì thế! Làm gì thế làm gì thế!

"Khuê nữ của người ta, ngươi lại ngày ngày tranh giành, có ổn không?" Tề vương gia nói.

"Cũng hơn cái dạng người ngày ngày tán loạn khắp nơi, dụ dỗ con gái nhà lành." Nói xong, Thời Hàn chẳng thèm quan tâm hắn ta, dứt khoát kẹp A Cẩn, đi mất...

A Cẩn vui sướng vẫy tay với Triệu Mộc, Triệu Mộc: "Đứa trẻ nghịch ngợm này!"

Đến nơi ở của Lục Vương phi, Thời Hàn cười ấm áp như ánh mặt trời, bên trái một câu Lục thẩm, bên phải một câu Lục thẩm, A Cẩn chỉ có thể âm thầm xỉ vả: "... Quỷ nịnh bợ!"

Cho dù Thời Hàn có là quỷ nịnh bợ hay không, mọi người vẫn ở chung hết sức hài hòa, đến tiệc rượu lúc xẩm tối, A Cẩn bị Lục Vương phi mặc cho thành một cây thông giáng sinh, tuy Lục Vương phi rất đẹp, nhưng A Cẩn không thể không nói, thẩm mỹ của mẹ nàng thật sự rất cần được nâng cao. Sao cứ thích đem hai cô con gái ra ăn mặc lòe loẹt thế? Giống như tất cả màu sắc đều đắp lên người, rất đáng sợ!

Thuở nhỏ Oánh Nguyệt đã bị Lục Vương phi mặc đồ cho, nên nàng ấy đã quen thẩm mỹ như vậy, chẳng mảy may cảm thấy gì, nhưng A Cẩn... hơi xấu hổ!

Ai có thể nói cho nàng, bên trong áo khoác nhỏ màu vàng tươi sáng, tại sao phải thêm áo ngắn xanh lá nhạt, rồi ai có thể nói cho nàng, tại sao phải cài hoa hồng nhỏ trên đầu, đúng là tiểu yêu quái!

"Hôm nay A Cẩn xinh đẹp quá nha!" Nhị Vương gia nhìn thấy A Cẩn, cực kỳ nhiệt tình.

A Cẩn... thẩm mỹ của trực nam, ha ha ha!

"Thường ngày con ăn mặc quá mộc mạc. Mặc như vậy mới tôn gương mặt nhỏ nhắn này xinh xắn hơn." Nhị Vương gia trưng khuôn mặt chất phác như con trâu đen, khiếu thẩm mỹ lại càng như con trâu đen.

"Xinh... đẹp sao?"

"Dĩ nhiên là xinh, A Cẩn nhà chúng ta xinh nhất!" Thiên gia giá lâm, ông ấy là người đầu tiên khẳng định trang phục của A Cẩn. Có điều lời này lại khiến những người khác cũng ghé mắt, đặc biệt là Minh Ngọc nhà Tứ Vương gia, hung ác lườm A Cẩn một cái. A Cẩn phát hiện ra ánh mắt kia, không hề nhìn nàng ta, con nít con nôi, ai thèm chấp nhặt với ngươi.

A Cẩn đi theo mẹ trở về chỗ ngồi, không bao lâu, trông thấy Lục Vương gia tiến tới cạnh họ bằng bước chân lâng lâng, gần đây ông ta được thả ra nên cứ như cá gặp nước. Hay rồi, tiệc rượu còn chưa bắt đầu, sắc mặt ông ta đã ửng đỏ, như thể đã uống rượu.

Lục Vương phi thấp giọng: "Vương gia, tối nay chớ có để người khác chê cười." Trong giọng nói kia có sự cảnh cáo nhàn nhạt. Thật ra Lục Vương gia vẫn rất sợ Lục Vương phi, ông ta lúng túng cười, nói: "Vương phi yên tâm, Vương phi cứ yên tâm."

Lục Vương phi vừa đấm vừa xoa, bà nhẹ nhàng vươn tay đặt lên tay Lục Vương gia, dịu dàng nói: "A Cẩn vất vả lắm mới cầu xin được phụ hoàng thả ông ra, Vương gia đừng chọc phụ hoàng tức giận nữa. Nếu không, ông vắng nhà thời gian dài, bọn ta phải làm sao đây? Bọn ta không thể không có ông."

Lục Vương phi nói một tràng hết sức khéo léo, Lục Vương gia xúc động ứa nước mắt: "Oan ức cho các nàng rồi."

Lục Vương phi khẽ lắc đầu: "Không đâu. Chỉ cần có thể nhìn thấy Vương gia là được."

Lục Vương gia gật đầu lia lịa, nền nếp ngồi xuống, người ngoài cũng không quá chú ý hai người đang thì thầm, nhưng người ngoài này không bao gồm cả nhà Tứ Vương gia đang ngồi đối diện xéo Lục Vương gia. Tầm mắt Tứ Vương gia như vô cùng lơ đãng quét qua bên kia, rồi vòng trở lại. Tứ Vương phi lập tức mất hứng. Bà ta khẽ nói: "Tiện nhân!"

Tứ Vương gia hơi cau mày: "Bà nên biết cách xử sự."

Khoảng thời gian này Tứ Vương phi bị Tứ Vương gia bắt chẹt khắt khe nên biết điều hơn nhiều, nhưng dù vậy, chung quy bà ta vẫn nhìn Thẩm Mỹ Phù không lọt mắt, chỉ cần thấy bà có chút sung sướng, thì bà ta sẽ cực kỳ khó chịu.

"Đúng là tiện nhân. Chẳng những ả là tiện nhân, mà nữ nhi ả sinh ra, cũng là tiểu tiện nhân." Ngôn từ của Tứ Vương phi đầy ác độc.

Trên mặt Tứ Vương gia vẫn giữ nụ cười, nhưng trong giọng nói lại ngâm băng vụn, "Tai vách mạch dừng, nếu bà ở trong cung nói bừa thêm một câu nữa, Bổn vương sẽ khiến bà vĩnh viễn không được thấy hai chị em Minh Ngọc."

Tứ Vương phi chợt nghĩ tới điều gì đó, nhất thời sắc mặt tái nhợt. Bà ta ngập ngừng, run rẩy nói: "Vương... Vương gia đùa đúng chứ."

"Bà phải biết tính ta. Vốn dĩ ta đối đãi bà quá khoan hậu, bà mới có đầy đủ như ngày hôm nay, nếu bà không để ta sống yên ổn, thế thì ta sẽ không giữ bà lại. Có lẽ chị em Minh Ngọc sẽ có mẫu thân mới." Tứ Vương gia nâng ly cười cùng Ngũ Vương gia, nhưng lại chẳng dừng lời nói của mình.

Minh Ngọc ngồi chỗ gần chót, đương nhiên có thể nghe tiếng của phụ thân, nàng ta cúi đầu, một câu cũng không dám chen miệng, chỉ mong tốt nhất mẹ ngàn vạn lần đừng đắc tội cha.

Tiệc rượu tốt lành hài hòa, không ai để ý tới sự dị thường bên này, Tứ Vương phi mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng bà ta cũng biết, chuyện này tất nhiên là có khả năng. Rốt cuộc bà ta biết điều hẳn, không dám nhiều lời nữa, nếu như chọc giận Vương gia, e rằng... Bà ta thật sự không dám nghĩ.

Còn về Tứ Vương gia, tuy miệng nở nụ cười, nhưng nội tâm lại căm hận tột cùng, chẳng những là căm hận đối với Tứ Vương phi, càng nhiều hơn chính là hận Lục Vương gia. Tầm mắt ông ta quét qua Lão Lục, chỉ hận không thể thiên đao vạn quả ông ta. Đệ ấy đã cưới Thẩm Mỹ Phù, nếu thờ ơ với nàng, thì càng nên trao nàng cho mình mới phải. Lại còn phu thê ân ái, không thể nhịn nổi, thật sự không thể nhịn.

Nhìn thấy từng đứa trẻ ra đời, ông ta hận không thể giết chết kẻ ngu dốt suốt ngày cười ngây ngô kia. Vốn tưởng rằng có thể nắm vững đệ ấy trong lòng bàn tay, có được cả Thẩm Mỹ Phù. Ngược lại không ngờ, đệ ấy lại lờ mờ đứng về phía Nhị Hoàng tử. Nực cười cho ông ta có muôn vàn tính toán, nhưng lại phải ẩn nhẫn vì ngai vàng, không thể có động tác thừa nào với đệ ấy.

Hơn nữa... ông ta siết chặt tách trà, liếc Tứ Vương phi bên cạnh, ban đầu cưới bà ta chỉ vì mưu đồ quyền thế của nhà bà ta, song bà ta lại càng kém, hại ông ta uổng công tổn thất sự trợ lực của Thẩm Nghị.

Nghĩ đến lời của mưu sĩ bên cạnh trước kia, ông ta hận vô cùng, giờ đây Ngu Uyển Tâm được gả cho Thẩm Nghị, mà Lục Vương gia lại bị hình phạt nặng chưa từng có, bọn họ mới mơ hồ kịp phản ứng, có lẽ... chủ ý của Thiên gia thật ra là muốn gả Ngu Uyển Tâm cho ông ta làm Vương phi kế tiếp? Nghĩ cũng phải, Vương phi quá quắt của ông ta vào hơn ba năm trước cũng từng khiến người ta tràn đầy cảm xúc. Hiện tại tuy tránh không nói, nhưng khó bảo đảm rằng không có những ý nghĩ khác. Mà Ngu Uyển Tâm kia vừa có liên quan tới Ngu gia, vừa có liên quan tới Nhị Vương phi, gả làm kế Vương phi cho ông ta, chẳng phải là thỏa đáng sao? Nếu không muốn gả nàng vào hoàng thất, nào sẽ mặc cho Ngu Uyển Tâm mười bảy tuổi vẫn chưa hứa hôn!

Con người đều như vậy, vốn sẽ không nghĩ nhiều thế, nhưng bây giờ vừa nghĩ, thì ngày càng nghi ngờ. Thời gian càng dài, càng cảm thấy nhất định là vậy. Nghĩ đến đây, Tứ Vương gia lại tức giận ngã ngửa. Một nước cờ tốt biết bao, nếu phụ hoàng sớm mở lời một chút, ông ta đã đích thân hành động, giết chết tiện nhân bên cạnh kia. Giờ thì hay rồi, bỗng dưng để Thẩm Nghị nhặt được tiện nghi, có thêm trợ lực!

Thẩm Nghị đâu phải đèn dầu gì, hai người cũng coi như qua lại không ít lúc thiếu niên, ông ta nắm rõ thực lực của Thẩm Nghị nhất, năm đó tuổi tác như vậy đã có thể trở thành tổng đốc Lưỡng Giang, hôm nay còn trở thành người ứng cử nội các trẻ tuổi nhất, còn là Hộ bộ Thượng thư. Có thể thấy ông không hề đơn giản.

Hơn nữa, cha của Thẩm Nghị chỉ là phòng nhì, phòng lớn của Thẩm gia thì càng có bản lĩnh, ai mà ngờ, mười mấy năm ngắn ngủi, Thẩm gia đã có thể nhảy vọt. Đại bá của Thẩm Nghị, giờ đây đã là trọng thần trong nội các. Mặc dù phòng lớn phòng nhì của Thẩm gia đã tách ra, nhưng Thẩm Đại lão gia đối với Thẩm Nghị, vẫn quý mến không thôi, ngay cả đường đệ Thẩm Liên, người không chịu làm quan được xưng là tài ba nhất thiên hạ cũng không sánh bằng Thẩm Nghị. Nếu như ông ta cưới Thẩm Mỹ Phù, vậy hiện tại sẽ như thế nào.

Trợ thủ tốt nhường ấy, hoàn toàn bởi vì một nước cờ sai lầm mà để lại tiếc nuối lớn, mỗi lần Tứ Vương gia nghĩ đến chuyện này là hận không thể giết chết tiện nhân Tứ Vương phi.

Có lẽ cảm nhận được trên người Tứ Vương gia tản ra suy nghĩ sâu xa, Tứ Vương phi càng thêm biết điều.

"Người ta sinh nữ nhi, ngươi cũng sinh nữ nhi, ngươi xem con của ngươi đi. Một đứa như quỷ đòi nợ xấc láo, một đứa thì co ro như con chuột. Đều chẳng thể làm mưa cho bổn vương. Phụ hoàng cùng quý phi nương nương tuổi tác đã lớn, thích nhất là trẻ con chơi đùa lấy lòng, các ngươi lại không biết thứ gì." Tứ Vương gia thấy Minh Ngọc kéo Tứ Vương phi, lạnh lùng nói.

Minh Ngọc co rúm rút tay về, Tứ Vương phi cố gắng cười, nịnh hót: "Vương gia, Vương gia chớ nóng. Phụ hoàng tất nhiên sẽ hiểu điểm tốt của Minh Ngọc. Với cả... nhiều con cháu như vậy, tiện nhân kia... À, Gia Hòa Quận chúa kia lấy lòng phụ hoàng, cũng chưa chắc sẽ không khiến kẻ khác đố kị. Hãy chờ xem kết cục của nó đi."

Tứ Vương gia bất lực về sự ngu xuẩn của bà ta: "Ta xem kết cục của nó làm gì, ta chỉ cần nhiều trợ lực hơn. Nhị Vương phủ không có con gái trưởng, Tam Vương phủ chỉ có mỗi Thanh Ninh, Ngũ Vương phủ không có con, hôm nay đều không tới đây. Ngươi xem, cơ hội tốt như vậy, ngươi lại không thể dạy Minh Ngọc nắm bắt, có câu con gái giống mẹ, đúng là ngu như heo. Nếu như nịnh phụ hoàng, sẽ củng cố cho vương phủ của chúng ta biết bao nhiêu, bị ghen ghét thì đã sao. Giả vờ ngây thơ đáng yêu cũng không được à? Vả lại, ngươi nghĩ Gia Hòa đó ngây thơ thật sao? Nếu như ngây thơ, sao lại muốn cưới vợ cho Thẩm Nghị từng giờ từng khắc. Ngu Uyển Tâm bị nhà bọn họ gom cho Thẩm Nghị rồi. Ta thấy, chắc chắn là Thẩm Mỹ Phù dạy nó."

Minh Ngọc bị mắng, siết chặt khăn tay, nàng ta không nghĩ gì khác, chỉ muốn xông tới đánh Triệu Cẩn kia mấy bạt tai. Dựa vào cái gì nó cứ dẫn đầu mãi, dựa vào cái gì, mình có chỗ nào không tốt!

Mà suy nghĩ giống nàng ta, còn có Tứ Vương phi, Tứ Vương phi nhìn chằm chằm Lục Vương phi bên kia, oán hận không thôi nhưng lại không dám nhiều lời, đè gãy móng tay vẫn chưa phát giác.

A Cẩn thấp giọng nói với Oánh Nguyệt bên cạnh: "Tỷ tỷ, tỷ có cảm giác gì không, Tứ bá mẫu kia nhìn qua đây như muốn ăn thịt người?"

Oánh Nguyệt tặc lưỡi, biểu cảm "Muội mới biết à", "Ta phát hiện lâu rồi, hai mẹ con họ nhìn chằm chằm bên này chứ gì. Ta thấy, chính là ghen tị, ghen tị chúng ta xinh đẹp, càng ghen tị hơn vì ta biết đoán mệnh."

A Cẩn: "..."

"Muội không cần lo, về nhà ta sẽ làm cho muội con búp bê, ta biết bát tự sinh thần của họ, ta muốn đâm chết họ. Không thấy sao, dưới nỗ lực không ngừng của ta, cuộc sống của họ sẽ ngày càng tệ." Oánh Nguyệt hơi đắc ý, có điều vẫn khống chế âm lượng, nàng biết, đây không phải nơi nàng có thể nói gì thì nói.

Cẩn Ngôn khẽ nói: "Muội biết làm mấy chuyện phù phép đó hồi nào. Chớ dạy xấu A Cẩn." Giọng hắn hết sức nghiêm túc.

Oánh Nguyệt nhún vai: "Rõ ràng muội muội còn hung tàn hơn muội."

A Cẩn: "Không hề! Ta là bé con đáng yêu sưởi ấm lòng người!"

"Bé gì cơ?" Oánh Nguyệt không hiểu, trẻ con luôn thích sáng chế những ngôn ngữ kỳ quái. Có lẽ do giữ tâm tư như vậy, cho nên A Cẩn dù thỉnh thoảng nói những lời quá mức hay câu chữ lạ lùng, cũng không ai truy cứu.

"Chính là một cô bé hội tụ đủ xinh đẹp, thông minh, đáng yêu." A Cẩn không đứng đắn giải thích.

Oánh Nguyệt: "Ha ha!"

A Cẩn thấy nàng như vậy, đang định tranh cãi, bèn thấy Thời Hàn đứng dậy đi ra ngoài, nàng liếc bóng lưng Thời Hàn, vội vàng vuốt miệng: "Ta muốn đi tiểu!"

Oánh Nguyệt 囧: "Muội không thể nói lịch sự chút à?"

A Cẩn mặt đầy vẻ "người phàm ngốc nghếch", nàng bĩu môi lẩm bẩm: "Đi tiểu đã lịch sự lắm rồi, ta còn chưa nói ta muốn đái đâu nhé!"

Lục Vương phi rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bà thấp giọng nói: "A Bích, con mang tiểu Quận chúa ra ngoài. Đứa nhỏ này, ngày càng bướng bỉnh."

A Cẩn: "Đúng đó, ta cũng không nhịn nổi rồi."

Lục Vương phi vỗ tay nàng, "Đi nhanh."

A Cẩn giơ hai tay lên, ra vẻ đầu hàng: "Vâng vâng!"

A Cẩn kéo A Bích ra ngoài, nàng nhìn quanh, nhưng cũng không đi nhà xí, A Bích nói: "Tiểu Quận chúa, chúng ta đi..."

A Cẩn: "Ta gạt tỷ thôi, ta chỉ muốn ra ngoài tìm Thời Hàn ca ca."

"Hả?" A Bích không hiểu.

A Cẩn tiếp tục nhìn, nói: "Người một nhà chúng ta đều đoàn viên, nhưng Thời Hàn ca ca thì không, sáng nay lúc ở cùng nhau ta đã cảm thấy huynh ấy là lạ. Nên ta hơi bất an, ra ngoài tìm huynh ấy thử."

A Bích sáng tỏ, nàng than thở nhưng lại thấy nặng lòng: "Tiểu Quận chúa nhà chúng ta quả nhiên là cô nương tốt bụng nhất."

A Cẩn đắc ý cười: "Người đối tốt với ta, thì ta sẽ đối tốt lại. A Bích, tỷ giúp ta tìm Thời Hàn ca ca, xem huynh ấy có núp trong bụi cỏ nào khóc không."

A Bích: "... Không có khả năng nhỉ?"

Song A Bích cũng lanh lợi, đâu thể tìm lung tung, nàng hỏi thị vệ bên cạnh, hỏi Thời Hàn đi hướng nào, báo cho A Cẩn, A Cẩn không chờ được, lập tức kéo nàng cùng nhau đi tìm...

Hôm nay là đêm giao thừa, khắp nơi trong cung đều treo đèn lồng màu đỏ, cung nữ thái giám vô cùng bận rộn, dọc đường người đi không ngừng. A Bích nắm tay A Cẩn thật chặt, rất sợ nàng chạy đi đâu, tối rồi, nàng không yên tâm. Thuở nhỏ tách khỏi tiểu Quận chúa để tiểu Quận chúa suýt bị giết hại, A Bích đã dưỡng thành thói quen, trừ lúc có Thời Hàn, nếu không nàng nhất quyết sẽ không rời tiểu Quận chúa.

Hai người tìm nửa ngày, cũng không thấy Thời Hàn, A Cẩn bối rối: "Chẳng lẽ huynh ấy đến chỗ hoa viên? Á, cũng có khả năng. Ta nhớ bên kia có hòn non bộ, Thời Hàn ca ca vốn luôn nói với ta, bên đó ngắm trăng đẹp nhất."

A Bích: "Vậy chúng ta qua đó xem."

Hai người càng đi càng xa, mặc dù tiểu cung nữ thái giám ít đi, nhưng ngược lại bên này sáng sủa hơn, "Tiểu Quận chúa đi bên này, chúng ta đi từ bên này nhanh hơn." A Bích coi như cũng nắm rõ đường.

Hai người vòng trái rẽ phải, cuối cùng tới ngự hoa viên, A Cẩn nhìn tứ phía, "Sao Thời Hàn ca ca không có ở đây nhỉ? Đi, đến hòn non bộ xem thử." Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người xa xa thoáng qua, A Cẩn vừa định mở miệng đuổi theo, đã bị A Bích bịt kín miệng, A Bích chỉ chỉ, A Cẩn ngây người, tại sao là người ấy?