Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 145: C145: Chương 145




Phó Thời Hàn cảm thấy, chuyện khó có thể tưởng tượng nhất chính là Thôi Mẫn lại là cháu gái ngoại của Ngu Quý phi, nhưng mối quan hệ này lại khiến cho hắn không thể yên tâm dùng Thôi Mẫn nữa rồi. Tuy rằng có thể cả đời này có khả năng Ngu Quý phi sẽ không nhận lại Thôi Mẫn, nhưng hễ là chuyện gì cũng đều có lỡ như, lỡ như Ngu Quý phi phát hiện ra hắn lợi dụng Thôi Mẫn, thế thì mấy chuyện này càng khó nói được.

Ngu Quý phi tin tưởng hắn, bọn họ không chỉ là người thân, lại còn có quan hệ đồng minh, nếu đã như vậy, Phó Thời Hàn cũng biết, bản thân không thể làm như vậy nữa.

Chắc là cảm thấy Phó Thời Hàn có tâm sự, A Cẩn mời hắn đến làm khách, gần đây Phó Thời Hàn thật sự rất bận, tuy rằng vẫn chưa ra tháng Giêng, thậm chí còn chưa đến rằm, nhưng Thời Hàn đã bận rộn tối mặt rồi. A Cẩn thấy mới qua được mấy ngày mà dáng người hắn đã gầy đi chút ít, dặn dò đầu bếp chuẩn bị nấu đồ bổ cho hắn.

Tất nhiên Thời Hàn hiểu được tấm lòng của A Cẩn, vô cùng cảm động: “Cuối cùng vẫn là tiểu A Cẩn của chúng ta, người khác đâu biết được nỗi vất vả lúc này của ta.”

A Cẩn cười: “Muội đây chẳng phải nhìn thấy huynh đáng thương à? Sao nào? Suy nghĩ quá nhiều khiến cho bản thân gầy xọp đi rồi?” A Cẩn hỏi như vậy, Thời Hàn lại không hề thấy phiền phức, chỉ mỉm cười nói: “Rõ ràng là ta nhớ nhung A Cẩn, mới vì người nào đó mà hao gầy.”

A Cẩn giả vờ làm dáng vẻ buồn nôn, vì người nào đó mà hao gầy, cái này có khả năng sao? Có người nào tin được không?

Thời Hàn thấy động tác của A Cẩn thì bật cười: “Muội cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, gần đây ta bận điều tra một vài chuyện lớn.”

A Cẩn càm ràm: “Chẳng phải chuyện gì với huynh cũng là chuyện nhỏ sao? Chuyện lớn? Không có khả năng.”

“Sao lại không có khả năng. Chẳng lẽ ta không thể có chuyện sao, không chỉ có chuyện mà còn là chuyện của Phó gia.”

Nói như vậy, A Cẩn lập tức lên tinh thần. Nàng nhìn Phó Thời Hàn, hỏi: “Phó gia lại gây ra chuyện gì à? Muội nghe nói, lúc mùng một Phó lão gia tử vào cùng cầu kiến Hoàng gia gia. Còn là vì chuyện của huynh, tần suất gần đây của ông ấy càng lúc càng nhiều đó!”

Thực ra chuyện này ai ai cũng biết, chỉ là nhiều năm trôi qua như vậy, tất cả mọi người đều không xem nó thành chuyện vui đùa gì để nói nữa, cho dù là chuyện gì, đều chỉ có lần một lần hai, không có ba bốn, Phó gia cũng như vậy, sống chết biến bộ kịch hàng năm thành bộ kịch máu chó cố định mỗi năm rất vô vị.

Thời Hàn lắc đầu, hắn nghĩ một chút, nói: “Là Ngu Quý phi bên đó tìm ta, chắc là muội không rõ, Thôi Mẫn lại là cháu ngoại của Ngu Quý phi.”

Nhìn A Cẩn trợn to mắt không thể tin nổi, Phó Thời Hàn tiếp tục nói, hắn cẩn thận kể lại chi tiết tình hình lúc đó cho A Cẩn. Đối với A Cẩn, trước giờ hắn luôn tin tưởng trăm phần trăm. Hơn nữa, nếu như thật sự không dùng Thôi Mẫn, cũng phải có lý do không dùng Thôi Mẫn. Lý do này còn phải cần A Cẩn giúp đỡ.

A Cẩn nghe xong, kinh ngạc không thôi, nàng biết sự việc ở trong hoàng cung quỷ dị khó phân biệt, lại không biết còn quanh co rắc rối như thế này. Nhìn vẻ đau khổ, nỗi đau mất đi đứa trẻ đó của Ngu Quý phi, A Cẩn thật sự chưa từng hoài nghi đứa trẻ ấy là Hoàng tử giả, là thay mận đổi đào.

Quả nhiên, trong hậu cung này cũng phải chú ý đến kỹ năng diễn, nhưng A Cẩn cẩn thận ngẫm lại thì cảm thấy đó không nhất định là điều mà bọn họ nghĩ. Hài tử đó là giả, nhưng dù là giả cũng không đại biểu được chuyện Ngu Quý phi không có tình cảm với nó. Con người chứ không phải là khúc gỗ.

Im lặng một lúc, A Cẩn nói: “Thế huynh cần muội phải làm gì?”

Thời Hàn mỉm cười “Ta hy vọng muội có thể biểu hiện lòng tốt với Thôi Mẫn, muội rất thích Thôi Mẫn, muội hy vọng Thôi Mẫn sống cuộc đời của mình chứ không phải chỉ vì Thôi gia mà đến giúp ta như vậy nữa.”

A Cẩn cười như không có gì: “Muội biết rồi.”

Thời Hàn cười: “Ta biết mà, A Cẩn nhất định có thể nắm chắc được mức độ và chừng mực đó. Chỉ cần chúng ta làm thoả đáng, Thôi Mẫn không chỉ không hoài nghi gì, còn rất cảm kích muội.”

A Cẩn nghiêng đầu, nàng thực sự không hiểu rõ con người của Phó Thời Hàn này. Hừ, nói là không hiểu, thực ra lại hiểu, nói ra cũng thật sự vô cùng kỳ lạ.

A Cẩn nghĩ như vậy, nghiêm túc nói: “Thời Hàn ca ca làm việc. Vì sao nhất định phải để người khác cảm kích huynh chứ? Rõ ràng chính là huynh đang tính toán người ta mà!

Thời Hàn vô tội: “Ta nói là, hy vọng nàng ta có thể cảm kích muội, mà không phải cảm kích ta. Muội tin không, ta có làm nhiều hơn nữa, Thôi Mẫn cũng không cảm kích ta, trong lòng của nàng ta, hình tượng của ta là một người rất đáng sợ, hình tượng này đủ để khiến nàng ta sụp đổ. Chính vì nguyên nhân hình tượng đáng sợ của ta, đáng sợ đến mức còn hơn của Tề Vương gia lúc làm Hoàng Đế, thế nên lúc đó nàng ta mới lựa chọn tìm đến ta. Không phải Triệu Cẩn Ngôn người nàng ta thích, không phải Tề Vương gia Triệu Mộc người nàng ta gả, mà lại là ta. Kiếp trước ta từng hại nàng ta, nàng ta rất sợ, cái kiểu sợ hãi ấy đủ để cả đời này nàng ta không thể nào tin tưởng ta là người tốt ấm áp tình cảm.”

A Cẩn không thể tin được nhìn Thời Hàn, giọng nàng cao lên một chút: “Người tốt ấm áp? Thời Hàn ca ca, huynh suy nghĩ như thế nào mới có thể nói ra lời này? Muội có thể hỏi huynh không? Huynh thực sự nghiêm túc đấy à?”

Thời Hàn nhíu mày, hắn đánh giá A Cẩn, đánh giá xong thì nói: “Vì sao lại nói ta không nghiêm túc? Chẳng lẽ muội không cho rằng ta là người tốt ấm áp tình cảm sao?”

A Cẩn cảm thấy, mỗi người đều có suy nghĩ về bản thân khác hoàn toàn với nhận thức của mọi người về với họ, Phó Thời Hàn chính là như vậy, huynh ấy lại hoàn toàn không hề nói đùa, nói bản thân là một người tốt, cái này…”

A Cẩn nói lời thật lòng: “Thời Hàn ca ca. Huynh biết không? Thực ra con người đều có kỳ vọng riêng đối với bản thân.”

“Và?” Phó Thời Hàn thờ ơ hỏi.


“Và kỳ vọng của huynh đối với bản thân chính là người tốt vô cùng ấm áp, nhưng hiện thực và kỳ vọng này của huynh hoàn toàn khác biệt. Huynh biết không? Tất cả hình tượng mà huynh tưởng tượng về bản thân huynh căn bản không liên quan gì đến huynh cả. Thế nên nói, huynh vẫn có một chút không hiểu biết rõ ràng về bản thân huynh lắm. Chà chà, đáng sợ nhất chính là không hiểu rõ về bản thân như vậy đó. Huynh nói xem, huynh còn có thể làm được cái gì đây?” A Cẩn trêu chọc.

Nhưng việc trêu chọc này lại khiến Thời Hàn càng thêm vô tội, hắn thấp giọng nói: “Đợi đến rất lâu về sau muội sẽ biết, ta có thật sự là người giống như đã nói hay không. Người tốt ấm áp không có nghĩa là đối tốt với tất mọi người. Mà ta làm được trở thành người tốt. Cho dù Thôi Mẫn không cho rằng ta là người tốt, nhưng nàng ta cũng phải thừa nhận rằng tuy ta là người xấu, nhưng ta là một người hết lòng với Gia Hoà Quận chúa Triêụ Cẩn. Vì Gia Hoà Quận chúa, ta có thể thay đổi thói quen của bản thân, thay đổi nguyên tắc của bản thân. Đơn giản chính là như vậy.”

A Cẩn: “...”

Có một loại người, giỏi nhất là tự dát vàng lên mặt mình, có lẽ là như thế này đó.

“Muội nhớ lời ta nói là được rồi, muội phải tin tưởng một chút.”

A Cẩn: “Ha ha!”

Sau khi A Cẩn cười nhạt, lại nghĩ đến một vấn đề khác: “Huynh nói rất có khả năng mẫu thân của Triệu Mộc là cô cô của phụ thân huynh, là bà cô của huynh?”

Thời Hàn gật đầu: “Huynh đang điều tra, kết quả như thế nào vẫn chưa biết được. Nếu như chưa hết tháng Giêng mà huynh đã ra khỏi Kinh thì dường như không thoả đáng lắm. Huynh dự định đón năm mới xong sẽ lập tức rời Kinh thành đi bộ tộc Ngõa Lạt một chuyến. Huynh phải biết năm đó bọn họ gả Công chúa A Y Oa kia qua là chuyện như thế nào.”

Ánh mắt Thời Hàn kiên định.

A Cẩn nhìn chàng như thế, hỏi: “Nếu như đúng thì huynh tính sao? Nếu như không phải thì huynh làm gì? Ngu Quý phi hy vọng là cháu ngoại của bà ấy được bình an, bà ấy nói ra tất cả mấy chuyện này với huynh, huynh có từng nghĩ đến nguyên nhân chưa? Bà ấy thậm chí còn không thành thật với Hoàng gia gia, cái này căn bản là không hợp tình hợp lý.”

Làm sao Thời Hàn có thể không nghĩ đến chuyện này, hắn mỉm cười, nhưng ý cười này lại không đến tận đáy mắt, cẩn thận ngẫm nghĩ, hắn bình tĩnh nói: “Bà ấy hy vọng ta có thể giúp bà ấy hỗ trợ Thôi gia, mà cùng lúc này, làm trao đổi, bà ấy sẽ nói cho ta chuyện bí mật liên quan đến Phó gia. Bởi vì bà ấy biết, ta có nhiều thù hận với Phó gia, tuy rằng trong tất cả chữ hiếu đặt lên hàng đầu, nhưng ta vẫn không thể nào tha thứ cho Phó gia. Ta nghe lời mẫu thân không tự mình ra tay với Phó gia, nhưng, cái này không đại biểu cho việc người khác không thể làm. Hơn nữa… Nếu như Triệu Mộc thật sự là nhi tử của bà cô Phó gia, thế thì không dám chắc bọn họ có thể thông đồng làm ra chuyện gì.”

A Cẩn nhanh chóng tưởng tượng ngay ra một vở kịch tranh ngai vàng, nàng nhìn Thời Hàn nói: “Chúng ta không biết rốt cuộc năm đó tại sao Tề Vương gia chết. Nhưng muội giả sử, giả sử năm đó Tề Vương gia là bị Hoàng gia gia của muội ép chết. Rồi sau đó Vương phi tự tử theo. Thế thì, có khả năng tất cả mọi người đều không biết sự tình đúng không? Nếu như có người hiểu rõ hết sự tình và nói chuyện này ra cho Triệu Mộc, thế nên Hoàng thúc mới diễn kịch sống theo kiểu công tử ăn chơi trác táng, thúc ấy sợ Hoàng gia gia của muội giết chết thúc ấy.” Dừng lại một chút, A Cẩn uống một ngụm trà, tiếp tục bổ sung: “Nhưng bởi vì hình tượng Vương gia ăn chơi này ăn sâu vào lòng người. Tô gia lại không muốn gả Tô Thanh Mi cho thúc ấy. Câu chuyện ở giữa là gì đó chúng ta không biết được, nhưng kết quả chính là, Tô Thanh Mi gả cho Ngũ bá phụ.”

Thời Hàn gật đầu, tỏ ý bảo A Cẩn tiếp tục nói.

“Chính bởi vì Tô Thanh Mi gả cho Ngũ bá phụ, Hoàng thúc mới cảm thấy, chỉ có quyền lực mới có thể có được tất cả mọi thứ mình muốn, thế là thúc ấy bắt đầu mưu đồ hoàng vị. Đương nhiên, thúc ấy có trợ thủ, mà trợ thủ này, muội đoán là Phó Tướng quân với tư cách là biểu ca của thúc ấy. Phó Tướng quân có binh quyền trên tay, lại bởi vì lộn xộn giữa Phó phu nhân và Hoàng Đế năm đó. Ấy, Thời Hàn ca ca, muội không có ý nói xấu mẹ của huynh, muội chỉ nói ra cách nghĩ có khả năng của thúc ấy.” A Cẩn vội vàng giải thích.

Thời Hàn không chút để ý: “Muội tiếp tục nói, để ta xem thử muội còn có thể tưởng tượng đến mức nào.”

“Tóm lại Phó Tướng quân hoài nghi Phó phu nhân và Hoàng Thượng, Phó phu nhân lại vì cứu giá mà chết. Thế nên ông ấy mới hận Hoàng Thượng. Cái chết của Tô Thanh Mi chắc là cọng rơm cuối cùng đè sụp Hoàng thúc. Hai người liên thủ là điều đương nhiên. Nếu như theo thông tin không được tiết lộ của Thôi Mẫn, kiếp trước, huynh cũng đứng về phía bọn họ. Thế thì bọn họ thành công cũng là điều rất có khả năng. Đương nhiên kiếp trước Tô Thanh Mi cũng chết, thế nên mới không có đoạn Tô Thanh Mi đắc sủng, kiếp này thực sự có rất nhiều chuyện không giống, nhưng có một vài quỹ đạo vẫn không thay đổi. Tô Thanh Mi chết như vậy, muội nghĩ, chuyện phụ thân huynh và Tề Vương gia cấu kết với nhau là có tồn tại.”

Nghe A Cẩn phân tích như vậy, Thời Hàn cổ vũ, khen ngợi: “A Cẩn thật sự là một cô nương thông minh.”

Mặt A Cẩn đỏ ửng, nhưng chỉ trong nháy mắt lại hồi phục như thường, nàng mỉm cười nói: “Muội nói đều là tự đoán mò, không nhất định là thật, hơn nữa, huynh cũng có thể nghĩ tới. Ngu Quý phi không nói với Hoàng Thượng chuyện liên quan đến huynh muội Thôi Mẫn, thật ra, một là vì Thôi gia là người tốt, hai là vì Ngu gia. Năm đó cả Ngu gia đều tham gia chuyện đổi hài tử, bà ấy không thể đặt Ngu gia lên chảo dầu được, còn về Thôi gia, huynh muội Thôi Mẫn lớn lên trong nhà của Hình bộ thượng thư sẽ tốt hơn là trở thành người thân của bà ấy.”

Thời Hàn xoa tóc của A Cẩn, nghiêm túc nói: “A Cẩn thật sự lớn rồi! Thực ra ta cũng nghĩ như vậy.”

A Cẩn cười hì hì: “Vậy tức là muội cũng không kém gì huynh nha. Muội vẫn thường nói mà, ai bảo nữ tử không bằng nam tử. Nếu dốc lòng dốc sức, chưa chắc muội đã kém hơn huynh, chỉ là muội không có tâm hơn thua thôi. Con người của muội vô cùng rộng lượng, không giống như huynh, cả ngày chỉ nghĩ đến tính toán, thế nên mới nói tính cách giữa người với người là khác nhau, cũng tạo nên những số phận khác biệt.”

Thời Hàn nhìn dáng vẻ đắc chí nho nhỏ đó của nàng, không nhịn được bật cười, cười đủ rồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hỏi: “Bụng của muội…Vẫn tốt chứ?”

A Cẩn buồn bực, nàng căn bản không coi Phó Thời Hàn ra gì, xoa xoa bụng nhỏ của mình: “Muội vẫn tốt, cũng chẳng có vấn đề gì.”

Thời Hàn nhìn trời, nha đầu A Cẩn này, thực sự có lúc thông minh có lúc lại ngốc nghếch, cũng không biết nên nói cái gì với muội ấy mới tốt đây! Nghĩ đến điều này, Thời Hàn quyết định nói thẳng luôn: “Ý ta hỏi quỳ thuỷ của muội…”

“A!” A Cẩn cầm gối ôm ném thẳng vào đầu của Thời Hàn, Thời Hàn không hiểu nổi nhìn nàng: “Sao đột nhiên lại đánh người, ta đâu làm sai gì?”

“Tên háo sắc nhà huynh, lại hỏi chuyện quỳ thuỷ của muội, huynh còn không phải là con sói háo sắc đáng chết sao?” A Cẩn tức giận. Thời Hàn thấy vậy, chỉ cảm thấy thật buồn cười, tiểu cô nương tức giận bừng bừng, sắc mặt đỏ ửng, thật sự vô cùng buồn cười.

Hắn vô tội nói: “Ta đây chẳng phải là quan tâm muội à? Muội còn đau không? Lúc trước thấy sắc mặt muội trắng bệch như vậy, hình như không được ổn cho lắm, nhưng thái y nói nữ tử đều như vậy, rất hiếm người uống thuốc có thể khỏi được, đa phần là có hài tử rồi thì tự khỏi.” Hắn cũng đi hỏi đại phu đấy nhé!

A Cẩn cảm thấy bản thân quả thực muốn hôn mê rồi. Phó Thời Hàn chắc chắn là không có khả năng biết mấy chuyện này. Hơn nữa, huynh ấy còn nói, huynh ấy đã đi hỏi đại phu. Ôi là trời! Huynh ấy hỏi đại phu nào, nàng không muốn sống nữa, mất mặt quá!


“Huynh là heo sao?”

Thời Hàn nhướng mày: “Muội có cần thiết cần phải khó chịu như thế không?”

A Cẩn tức giận: “Muội khó chịu? Hà cớ gì mà huynh đi tuyên truyền chuyện muội có quỳ thuỷ chứ?”

Thời Hàn hơi quay mặt đi, cụp mi xuống: “Ta đâu có nói thẳng là muội.”

A Cẩn giậm chân, lại ôm cái gối xông về phía Phó Thời Hàn, sau một trận đánh tơi bời, A Cẩn lại chống hông, lúc này đầu tóc nàng đã rối bời, nhưng nàng cũng chẳng để ý gì nữa, chỉ muốn hung hăng đánh tên đầu heo này một trận cho hả giận: “Huynh là heo à? Heo còn thông minh hơn so với huynh, bên cạnh huynh làm gì có nữ hài tử nào, muội là nữ hài tử duy nhất đến tuổi có quỳ thuỷ đấy! Huynh như vậy, muội nên làm như thế nào mới tốt hả? Muội không mất mặt chắc? Người ta không cần nghĩ cũng biết là muội! Sau này muội làm sao ra ngoài lăn lộn đây? Hình tượng cao lớn vĩ đại của muội thì làm sao đây? Huynh nói đi, muội cho huynh nói đấy!”

Thời Hàn ôm đầu, tuy rằng bị A Cẩn đánh, nhưng vẫn thể hiện mình là công tử bình thản nhẹ nhàng, hắn nghiêm túc nói: “Con người của muội ấy, quen nghĩ quá nhiều rồi. Cũng có thể, người ta căn bản không nghĩ đến phương diện đó.”

A Cẩn: “┗|`O′|┛A~~” Một tiếng, lại lần nữa xông lên đánh người.

Thời Hàn lại bị đánh, thở dài: “Muội tội gì phải làm như vậy chứ? Nữ hài tử nào mà chẳng có quỳ thuỷ? Chưa kể lúc có quỳ thuỷ, tốt nhất là không nên vận động kịch liệt, muội đánh người như thế này, không tốt cho lắm đâu.”

A Cẩn tức giận: “Hôm nay cũng đã là ngày mùng chín rồi, chẳng lẽ muội còn chưa hết sao? Đậu xanh rau má, muội một tháng có ba lần, mỗi lần kéo dài mười ngày, có phải huynh muốn muội máu chảy thành sông đúng không?~” A Cẩn buột miệng nói xong, lập tức ôm đầu. A, nàng không nên cùng Phó Thời Hàn nói mấy chuyện này! Trời ạ, hình tượng của nàng! Sao vừa bị kích động đã phát điên rồi? Cứu mạng! Cứu mạng!

A Cẩn cảm thấy mình muốn điên rồi, nàng gục xuống nhặt gối lên, lại lần nữa xông về phía Phó Thời Hàn, tiếp tục đánh điên cuồng, a a a, nàng muốn giết người diệt khẩu!

Lục Vương gia đi đến cửa đã thấy khung cảnh này, ông vốn đang muốn tìm Phó Thời Hàn cùng uống rượu, nghe thấy bên kia của Phó Thời Hàn được Nhị Vương gia tặng rượu ngon, Lục Vương gia vẫn luôn thèm thuồng. Làm Nhị ca mà không cho tiểu đệ của mình, lại cho con trai nuôi, cái này thật sự không còn gì để nói, khiến ông còn phải lừa gạt từ chỗ này của Phó Thời Hàn. May thay, Phó Thời Hàn cũng là người dễ gạt. Nghĩ như vậy, sao Lục Vương gia lại không vội vã đi tìm Phó Thời Hàn chứ, nhưng ma, rốt cuộc lại náo loạn kiểu gì đây…

Lục Vương gia nhìn khuê nữ nhà mình đang điên cuồng đánh người ta, mà Phó Thời Hàn đến phản kháng cũng không thể, lập tức cảm thấy thật đau… Ôi, thật đau… Phải làm sao đây? Khuê nữ của ta là con hổ cái? Cái này phải làm sao?

Lục Vương gia vò góc áo, do dự xem có nên đi cứu Phó Thời Hàn hay không.

Trời ạ! Chắc sẽ không phải là khuê nữ nhà ông muốn cướp sắc đấy chứ, người ta không muốn, thế là cô nương nhà ông dự định dùng sức mạnh giải quyết à? Ấy, cái này cũng không phải không có khả năng! Nghĩ đến đây, biểu cảm của Lục Vương gia càng thêm đặc sắc, khó có thể nói hết.

Thấy Phó Thời Hàn lại sắp bị đánh nữa, Lục Vương gia cảm thấy mình vẫn nên ra tay vì chính nghĩa một chút nhỉ? Cũng có thể, cũng có thể vì việc ủng hộ chính nghĩa này, ông có lại có được sự cảm kích của Phó Thời Hàn! Lúc này không lôi kéo tình cảm thì còn lúc nào nữa.

Nghĩ tới chuyện này, Lục Vương gia làm ra dáng vẻ anh hùng cứu mỹ nhân, ủa, không phải, là cướp cừu trong miệng hổ, ấy, cũng không phải, tóm lại chính là tạo một tư thế, ông cao giọng: “Dừng tay!”

Tất nhiên Thời Hàn đã sớm phát hiện ra Lục Vương gia đến, mà A Cẩn lại không phát hiện ra, nghe thấy tiếng của Lục Vương gia, nàng đơ ra một lúc, lát sau: “Cha, sao người lại đến đây?”

Lục Vương gia vẻ mặt chân thành: “A Cẩn, cho dù con thèm muốn sắc đẹp của người ta cũng không nên như vậy chứ!”

A Cẩn: Cái gì, cha nói cái gì, con không hiểu lắm!

Biểu cảm của Phó Thời Hàn lập tức vô cùng đặc sắc, cái này, cái này, cái này…

“Phó Thời Hàn, con còn không mau chạy đi, con là heo à, cứ như vậy để người ta đánh con.” Lục Vương gia chỉ hận rèn sắt không thành thép!

Phó Thời Hàn ngồi ở chỗ đó đơ ra không động đậy.

Lục Vương gia nhanh chóng kéo hắn đến bên cạnh mình, lại nhìn A Cẩn xinh đẹp đang đứng ôm gối ở chỗ đó, ông chỉ cảm thấy, khuê nữ nhà mình thực sự có chút doạ người, nghĩ như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, lùi về sau một bước.

“A Cẩn à! Con không thể hung hăng như vậy được.”

A Cẩn: “Con có hả?” Nàng ép mình phải bình tĩnh.


Lục Vương gia nhìn nàng lên án, sau đó lại nhìn “nạn nhân” Phó Thời Hàn, thấy Phó Thời Hàn dáng vẻ bình tĩnh như vậy, Lục Vương gia cảm thấy, hài tử này chắc là bị đánh cho ngốc rồi? Hử, ha ha ha ha bị đánh ngốc rồi, có phải sẽ đưa mọi đồ trong nhà hắn cho ông không? Như thế thì Lục Vương phủ của bọn họ giàu to!

“A Cẩn, nữ hài tử ấy mà, như này là không tốt, không tốt!”

A Cẩn siết chặt nắm đấm: “Thì?”

Lục Vương gia loạng choạng, càng lùi về sau mấy bước: “Thì, thì… cũng không vấn đề gì, ta, ta dẫn Phó Thời Hàn ra ngoài đi dạo…”

Nói rồi, ông ấy kéo Phó Thời Hàn cao lớn nhảy ra khỏi phòng, nhanh như chớp chạy đi.

Phó Thời Hàn bị Lục Vương gia kéo chạy một lúc, cảm thấy sức tay của Lục Vương gia còn khá mạnh, đợi đến khi chạy xa rồi, Lục Vương gia buông tay, ngồi xổm xuống thở gấp, ông ấy cảm thán: “Sao con lại thích con hổ cái này?”

Thời Hàn nhướng mày: “...” Đây là cha ruột sao?

Lục Vương gia tiếp tục: “Nếu như không phải là ta cứu con, chắc chắn con sẽ bị nó đánh thành chó.”

“Thì…?”

Lục Vương gia tức giận: “Thì sao? Thì con phải báo đáp ta!” Cái đạo lý này cũng không hiểu sao, thật sự không biết phụ hoàng thích tiểu tử này ở điểm gì. Chắc chắn là yêu ai yêu cả đường đi, chắc chắn là vậy.

Chết thật, phụ hoàng thích Cảnh Lê Tịch nên mới đối xử tốt với Phó Thời Hàn như vậy, nếu như không phải thế thì đứa ngốc đến bị đánh cũng không biết kêu này lại được sự yêu thích của phụ hoàng, tuyệt đối không thể nào! Hừm(ˉ(∞)ˉ)

Phó Thời Hàn bật cười, hắn đánh giá Lục Vương gia, hỏi: “Không biết Vương gia cần báo đáp cái gì nào? Thực ra cho dù ngài không cần báo đáp, tương lai, tương lai nếu như để ta lấy A Cẩn…” Thời Hàn mặt đỏ ửng, dáng vẻ ta là người trẻ tuổi, nói: “Ta nhất định sẽ đưa tất cả gia sản, thù lao cho A Cẩn giữ.”

Lục Vương gia liếc hắn một cái, không hề bị đả động: “Bớt nói mấy lời như vậy với ta đi, con giao cho A Cẩn, ta thấy được gì? Hơn nữa thành thân rồi, con đưa tất cả mọi thứ cho A Cẩn giữ chẳng phải rất đúng à? Nhà chúng ta là Vương phi làm chủ!”

Thời Hàn lặng lẽ nhìn trời, cảm nhận được ác ý của xã hội này. Sao hắn lại quên mất, Lục Vương phủ không giống với nhà người khác nhỉ?

“À, thế Vương gia muốn gì?”

“Con người ta cũng không có gì yêu thích, chỉ có mấy cái sở thích thôi. Một là rượu ngon hai là mỹ nữ. Con cũng không phải là mỹ nữ, thế con nói xem ta thích gì nào!” Lục Vương gia nhìn chằm chằm Phó Thời Hàn.

Phó Thời Hàn thức thời: “Thế một lúc nữa ta sẽ đưa mấy thứ cho ngài, bên đó của ta có rất nhiều rượu ngon, chỉ là con người ta không thích rượu. Rượu ngon tất nhiên cần phải đưa cho người biết thưởng thức, sau này nếu như còn có rượu ngon, ta nhất định đưa đến Lục Vương phủ đầu tiên.”

Hai mắt Lục Vương gia sáng lên: “Mấy lời này là thật chứ?”

Phó Thời Hàn mỉm cười: “Tất nhiên là thật, chỉ mong Vương gia đừng ghét bỏ ta chỉ đưa rượu đến là được.” Vẻ mặt ngại ngùng.

Lục Vương gia cảm động: “Cái này, cái này, cái này… Con yên tâm, ta sẽ bảo vệ con.”

Thời Hàn bày ra dáng vẻ cảm động: “Đa tạ Vương gia giúp đỡ, chỉ cần, chỉ cần sau này lúc A Cẩn đánh ta Vương gia có thể giúp đỡ một chút là ta đã cảm kích khôn cùng rồi.”

Lục Vương gia: “Con yên tâm, điều này ta nhất định có thể làm được, cho dù không làm được, ta cũng có thể tìm cứu binh cho con. Con đừng quên, nương tử của ta, chính là mẹ của A Cẩn, là một người giỏi trong việc quản lý mấy huynh muội bọn nó. Con yên tâm, yên tâm.” Lục Vương gia đứng dậy vỗ vỗ vai Phó Thời Hàn, vỗ xong, lập tức sững sờ, bối rối nhìn Phó Thời Hàn: “Nhưng nếu như con và A Cẩn thành thân, các con phải sống ở bên ngoài, ta bên này nước xa không thể cứu được lửa gần đâu!”

Thời Hàn: “...”

Lục Vương gia lập tức tưởng tượng ra một khung cảnh đáng sợ, run cầm cập hỏi: “Con nói xem có khi nào lúc ta phát hiện ra, con đã bị A Cẩn đánh chết rồi, thi thể mấy ngày mới có người thấy không?”

Thời Hàn: “...”

“Tiểu Hàn tử đáng thương của ta. Con nói xem sao con lại chết thảm như vậy.” Lục Vương gia càng nghĩ càng đau xót, lập tức gào khóc, thấy ông ấy như vậy, Thời Hàn cảm nhận được sự độc ác từ thế giới này.

Hắn im lặng nhìn Lục Vương gia diễn cảnh khóc thương, lại nhìn quần chúng không ngừng “vô tình” đi ngang qua vây xem, nghiêm túc nói: “Ta vẫn còn sống.”

Lục Vương gia: “Nhưng nếu như con lấy A Cẩn rồi, rất dễ bị đánh chết. A Cẩn sẽ không quan tâm đến con. Con xem vừa nãy nó hung dữ như vậy, ôi mẹ ơi. Ông trời ơi, tiểu Hàn tử đáng thương của ta…” Ngươi chết rồi, ai đưa rượu ngon cho ta đây!

Ôi ôi, không đúng, ta vẫn còn một người con rể.

Nghĩ đến điều này, vẻ mặt của Lục Vương gia nhanh chóng thay đổi, ông xua tay: “Đánh chết thì đánh chết, ta vẫn còn một người con rể có tiền. A Cẩn nói thế nào ấy nhỉ…Ừm, thổ, Ừm, đúng đúng, thổ hào… Ta vẫn còn một người con rể thổ hào.”

Nói như vậy rồi chẳng quan tâm sống chết của Phó Thời Hàn nữa, thật sự là dáng vẻ qua cầu rút ván.


Thời Hàn im lặng nhìn trời, lại một lần nữa cảm nhận được cú đánh mười nghìn lực sát thương.

Hắn hít một hơi, nói: “Ta sẽ cùng với A Cẩn ở Vương phủ.” Dừng một lát, Thời Hàn bổ sung: “Nếu như ta và A Cẩn có thể thành thân, bọn ta sẽ sống ở Vương phủ.” Như vậy sẽ không có vấn đề gì nhỉ? Thời Hàn nghĩ, như thế này hẳn là Lục Vương gia rất vui nhỉ?

Nào ngờ… Sự thật suy cho cùng cũng khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Lục Vương gia tức giận: “Không được, con không biết xấu hổ à, con lại còn muốn ăn cơm chùa, muốn chiếm hời của Lục Vương phủ bọn ta. Ở chỗ này, không được, không được. Lãng phí cơm gạo của nhà ta, đừng nghĩ đến chuyện sai bảo nha hoàn nhà ta, con nghĩ thôi cũng không được.”

Phó Thời Hàn: “...”

Thêm mười nghìn lực sát thương nữa.

Hắn đã không còn gì để nói…

“Ta nói cho con biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ. Năm đó đại cữu ca của ta, chính là Thẩm Nghị, ông ấy từ Hà Nam quay về, ta cũng sống chết không cho ông ấy vào ở. Nghĩ muốn chiếm tiện nghi từ nhà ta, nghĩ hay lắm. Ta là ai chứ, ta là Triệu lão Lục, tiện nghi nhà ta dễ bị chiếm như vậy sao? Nếu như để người khác chiếm tiện nghi của ta, danh xưng keo kiệt vắt cổ chày ra nước của ta còn có thể có dùng à?” Lục Vương gia đắc ý ngẩng mặt.

Thời Hàn một lần nữa nhìn trời, hôm nay số lần hắn nhìn trời hơi nhiều, nhưng cũng không có cách nào, bị kích thích.

“Nhớ năm đó, lúc A Cẩn vẫn còn là bé con, ta nhớ, ngài đã từng tặng cho Tứ Vương phủ một tiểu quan, lúc đó ngài thật hào phóng!”

Lục Vương gia ho một tiếng nói: “Nói ngươi ngốc, ngươi còn ngốc thật. Nếu như tự ta bỏ tiền thì ta chẳng tặng như vậy, lúc đó không phải còn có người khác sao? Ai bảo ta là Lục Vương gia chứ. Có người đồng ý bỏ tiền vì ta. Ha ha ha!”

Thời Hàn: “...” Làm sao phá bỏ được cái cảm giác rất muốn trực tiếp rời đi, không muốn cùng ông ấy nói chuyện nữa đây?

“Nếu như…” Lục Vương gia liếc Phó Thời Hàn, liếc xong rồi nói: “Nếu như ngươi đồng ý nộp tiền ăn ở, ta cũng có thể miễn cưỡng để ngươi ở lại. Phải biết là, đến cả Thẩm Nghị cũng không có đãi ngộ này đâu!” À, nếu đòi thì Thẩm Nghị cũng không thể cho, mà Mỹ Phù cũng không đòi! Chi bằng cứ túm lấy con cừu này nhổ lông!

Thời Hàn: “Ừm, được!”

Lục Vương gia vui vẻ: “Ngươi đồng ý?”

Thời Hàn, cuối cùng cũng hồi phục lại bình thường từ cú đánh với lực sát thương mười nghìn, hắn bình tĩnh nói: “Đương nhiên. Chỉ là, tiền đề là, ta thật sự có thể lấy được Quận chúa!”

Lục Vương gia lẩm bẩm: “Bạo lực như này, con lại thích bị ăn đánh như vậy, không gả cho con thì gả cho ai.”

Thời Hàn: “...”

Không quá hai ngày, tin đồn Phó Thời Hàn muốn mang gia sản “gả” đến Lục Vương phủ truyền đi khắp nơi. Kẻ truyền tin đồn bày tỏ, hắn xác thực chuyện này. Nếu như Phó Thời Hàn hối hận, hắn sẽ đến chỗ phụ hoàng ầm ĩ, ha ha ha không có ai thông minh hơn ông.

Lục Vương gia cảm thấy, mấy ca ca của ông, thực sự không có đầu óc linh hoạt giống ông. Chà chà! Nếu như thật sự linh hoạt giống ông thì sao có thể như vậy được. Ầm ĩ đến khó coi như thế, nhìn ông này, không chỉ bản thân xoay sở giỏi, trong nhà tiền nhiều, con cái cũng tốt.

Nhi tử của ông lấy nữ thần y, gả cao lấy thấp, như thế này là vô cùng tốt. Có nhà ai có một nữ thần y không, nói ra có thể diện biết bao.

Còn về đại nữ nhi của ông, ha ha, Oánh Nguyệt gả cho Cảnh Diễn, muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền, quan trọng là tướng mạo cũng rất tốt.

Tiểu nữ nhi, ừm, tiểu nữ nhi có chút bạo lực, nhưng có người đặc biệt thích nữ tử bạo lực, thật là nồi nào úp vung nấy! Hơn nữa Phó Thời Hàn rất được phụ hoàng yêu thích, lại có đầu óc, ngoại trừ có hơi ngốc nghếch khi liên quan đến A Cẩn, về các phương diện khác thì đều rất thông minh, cuộc sống như vậy, quả thật không có gì thua kém.

Tính ra, nhà bọn họ có duy nhất một người không thể dựa vào đó là A Điệp, nhưng, A Điệp như vậy cũng không phải không tốt. A Điệp có vẻ điên, Mỹ Phù nói đúng, không cho nó gả ra ngoài mới là tốt nhất, cẩn thận nuôi dưỡng nó, còn lo cơm ăn áo mặc. Nếu như gả cho người ta, khó đảm bảo không bị mẹ chồng bắt nạt. Nó lại điên điên. Để tránh cho không phải là kết hôn mà kết thù, như vậy chính là tốt nhất.

Cẩm y ngọc thực có người hầu hạ, lại tự do thoải mái, cả đời này A Điệp không gả cho người ta, ở trong Lục Vương phủ cũng cực kỳ tốt.

Lục Vương gia vô cùng vui vẻ lại không hề biết tâm tư của A Điệp, nếu như A Điệp thực sự biết được mấy chuyện này, sợ là muốn phun một búng máu tức chết mất.

Nhưng hiện tại, không có ai nói mấy cái này, bản thân Lục Vương gia càng nghĩ càng vui vẻ, thật sự là một cuộc sống không còn mong cầu gì nữa! Ha ha, ha ha!

Lục Vương gia vui vẻ như vậy, nhưng người khác lại không. Người khác này, chính là người Phó gia. Nghe được lời này của Phó Thời Hàn, Phó Tướng quân quả thực tức đến phun máu.

Nếu như thật sự là mang theo hết mọi thứ đến Lục Vương phủ thì có khác gì so với ở rể, tất nhiên bọn họ cũng không để ý tiền bạc gì, nhưng nếu như Phó Thời Hàn đi Lục Vương phủ như thế, tương đương với ở rể rồi!

Điều này làm sao Phó Tướng quân có thể nhịn được!

Thế là từ đó, màn PK giữa Lục Vương gia và Phó Tướng quân mà người dân Kinh thành vui vẻ ngóng trông bắt đầu rồi…