Thịnh Sủng Tiểu Quận Chúa

Chương 103




Oánh Nguyệt nhìn chằm chằm Cảnh Diễn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Huynh muốn đưa ta cái như thế nào?”

Cảnh Diễn nhìn giọt nước mắt lớn như hạt ngọc vẫn còn treo trên lông mi của nàng, mặc dù là buổi tối nhưng vẫn nhìn rõ, hắn có chút mất tự nhiên mà lui về sau một bước, lại tưởng tượng nhưng cảm giác mình nghĩ quá nhiều nên ho khan một cái nói: “Cực kỳ tốt, ta vào nam ra bắc kiểu đồ tốt gì mà ta không tìm được, chỉ cần muội không khóc, ta đều đưa cho muội.”

Oánh Nguyệt: “Vậy huynh đưa ra đã rồi ta sẽ quyết định có muốn tha thứ cho huynh hay không.”

Cảnh Diễn nhìn nàng dường như có chút thả lỏng cuối cùng cũng coi như được thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn tiếp tục nói: “Ba ngày, muộn nhất là ba ngày, ta nhất định sẽ đưa nó tới trước mặt muội, được không? Ta đưa muội hai cái.” Nhìn Oánh Nguyệt có chút do dự, hắn bổ sung: “Không, ta đưa muội hai mươi cái, ta đưa muội rất rất nhiều, muội có thể đổi mỗi ngày, chỉ cần muội đồng ý, có được không?” Chỉ mong đại tiểu thư muội đừng khóc nữa, thật sự không chịu nổi đâu!

Oánh Nguyệt nức nở một hồi, nói: “Ta lấy nhiều của huynh như vậy làm gì? Ta cũng không phải bạch tuộc có nhiều tay để dùng, ta chỉ cần một cái là được rồi. Huynh làm hỏng của ta một cái thì đền cho ta một cái.”

Cảnh Diễn vội vàng gật đầu: “Được được, đều nghe lời muội, đều nghe lời muội được không?”

Cảnh Diễn cảm thấy đây chính là cái giá phải trả cho sự kích động, đang yên đang lành hắn lộn xộn cái gì chứ, đụng vào Triệu Oánh Nguyệt thì cũng thôi đi còn làm “Vô địch thần quẻ” trong tay nàng rơi xuống đất. Lần này thì xong rồi, chọc vào cái đồ mít ướt. À, cũng không đúng, bình thường cũng chưa từng thấy nàng khóc bao giờ, đúng là chọc tới tử huyệt của nàng.

“Ba ngày, ta chỉ cho huynh ba ngày, nếu như huynh không trả ta, ta sẽ tìm cha ta khóc lóc kể lể.” Oánh Nguyệt ngẩng đầu, nghiêm túc cảnh cáo.

Cảnh Diễn lập tức bối rối, hiện tại công tích vĩ đại của Lục Vương gia đúng là quá rõ ràng, mỗi lần nhắc tới đều có thể dọa cho tiểu hài tử khóc nhè.

“Muội yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được cho muội thứ mà vạn người chưa chắc đã có một. Mấy ngày nay, muội tạm thời nhịn một chút nhé?” Cảnh Diễn thương lượng hỏi.

Oánh Nguyệt lườm hắn một cái, cuối cùng cũng đứng lên, không khóc thút thít nữa: “Không đành lòng thì cũng phải nhịn thôi, dù sao cũng chỉ có ba ngày.”

Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nghiêm túc rời đi.

Nhìn nàng như vậy, Cảnh Diễn nhìn trời, lúc này trăng sáng đã lên cao, hắn hít một hơi thật sâu, lầm bầm lầu bầu: “Đêm động phòng hoa chúc của người ta, ta còn ở đây dỗ tiểu cô nương. Cuộc đời thật là hiu quạnh.”

“Càng hiu quạnh hơn là bị ta nhìn thấy.” Thời Hàn lên tiếng, hắn đứng cách đó không xa, nói: “Đang yên đang lành sao huynh lại làm hỏng quẻ của người ta vậy. Nói không chừng huynh và nàng có nhân duyên định sẵn, dù sao thì quẻ cũng không giống với những thứ đồ khác.”

Cảnh Diễn vừa nghe, cả người đều không khỏe, hắn không nói gì nhìn Thời Hàn, nói: “Đệ đừng làm ta sợ.”

Thời Hàn mỉm cười: “Ta chỉ nói là nếu thôi, nếu như huynh kiên định với lập trường của mình thì đâu cần để ý tới mấy câu nói này của ta!”

Cảnh Diễn nghĩ lại tình hình vừa rồi, cảnh Triệu Oánh Nguyệt hu hu khóc lớn, mặt lập tức đỏ lên.

Vốn dĩ, Thời Hàn đùa giỡn một cách “nghiêm túc” nhưng nhìn Cảnh Diễn đột nhiên như vậy, thật ra hắn cũng ngẩn cả người. Có điều cũng chỉ trong chớp mắt thôi, hắn nhanh chóng nở nụ cười, cả người toàn là ý tứ sâu xa: “Hóa ra, có người rung động.”

Cảnh Diễn nổi trận lôi đình: "Sao ta lại thích tiểu bà cốt kia được? Đệ nói hươu nói vượn. Ta, ta...” Cảnh Diễn muốn giải thích lại phát hiện mình không sao giải thích được, lập tức phất tay, có vẻ rất tiêu sái: “Ta không chấp nhặt với đệ.”

Thời Hàn “Ồ” một tiếng thật dài, nói: “Hóa ra... chỉ không chấp nhặt với ta! Ha ha!”

Không biết bắt đầu từ khi nào, chắc là từ khi A Cẩn bắt đầu dùng, cái từ “Ha ha” luôn có hàm nghĩa khác nhau. Cảnh Diễn nghe nụ cười kỳ quái của Thời Hàn thì lập tức phẫn nộ: “Ta nói cho đệ biết, lời ta nói đều là thật, đệ đừng tưởng rằng ta thích cái đồ quỷ mít ướt kia, bên cạnh ta cao thấp mập gầy, dạng mỹ nhân nào mà không có, ta cần gì phải thích một tiểu nha đầu thô cứng ngực không có ngực, mông không có mông kia. Chuyện này... A!”

Một vật nặng nện thẳng lên trên người Cảnh Diễn, Cảnh Diễn vừa quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận của Oánh Nguyệt, dường như đã tức đến mức đỏ lên, nàng nhìn chằm chằm Cảnh Diễn, hét: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì. Đúng là giống mấy bà tám làm người khác xem thường.”

Cảnh Diễn nói xấu sau lưng người khác bị bắt được, cả người đều ngại ngùng, hắn xấu hổ cười: “Việc này... Việc này... Muội, sao muội quay lại?”

Oánh Nguyệt trừng mắt nhìn hắn: “Một đại nam nhân không nghĩ tới chuyện quốc gia hưng thịnh, suốt ngày chỉ biết nói xấu nữ tử ở sau lưng, ngươi thật sự có bản lĩnh hả? À không, thật là quá có bản lĩnh. Đúng là tự coi mình thành cái bàn thức ăn đúng không? Ta không ngực không mông thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi cũng không nhìn lại ngươi một chút, cả ngày giống như không xương cốt, không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết đi lông bông khắp nơi, ngươi nghĩ bản thân mình như vậy sẽ làm cho người khác thích chắc? Ta cũng cực kỳ ghét bỏ ngươi đấy. Ta ghét ngươi đã không nói thẳng, ngươi lại còn không biết xấu hổ nói xấu sau lưng ta. Ta nhổ vào, khinh thường ngươi!”

Lại suy nghĩ một chút, Oánh Nguyệt lại móc quả quýt trong ngực mình ra ném thêm lần nữa. Cảnh Diễn bị nàng trách móc liên thanh đã ngây người ra rồi, Oánh Nguyệt ném đi lại trúng mục tiêu thêm lần nữa.

“Đánh chết ngươi cái đồ nam nhân lưỡi dài. Kh... khạc...phụt!”

Cảnh Diễn bị ném trúng hai lần, nhìn hai quả quýt lăn trên mặt đất mới mờ mịt ngẩng đầu, tiếp tục giải thích: “Việc này... muội thật sự hiểu lầm rồi. Phó Thời Hàn, con mẹ nó đệ không nói đỡ giúp ta một câu sao?”

Phó Thời Hàn hơi cười: “Có vẻ như... không được đâu!”

Oánh Nguyệt: "Ai muốn nói đỡ giúp ngươi, ngươi là cái tên quỷ đáng ghét, người người đều không thích. Ngươi chính là cái đồ quả quýt thối, đúng, quả quýt thối, không ai thích! Hừ!”

Nói xong, Oánh Nguyệt tức giận rời đi, bước chân giẫm xuống đất rất mạnh, hoàn toàn không giống dáng vẻ ung dung như trước.

Lúc này cuối cùng Cảnh Diễn mới lấy lại tinh thần, hắn nhìn Phó Thời Hàn: “Ta và đệ không có thù gì nhỉ? Ta còn là biểu ca ruột thịt của đệ, nàng đứng ngay phía sau ta, vì sao đệ không nói?”

Thời Hàn nhướng mày: “Huynh cũng có võ, nàng xuất hiện mà huynh không phát hiện ra sao? Ta cho rằng huynh cố tình muốn nói mấy điều này cho nàng nghe. Huynh đừng trừng ta, với tính cách của huynh cũng chưa chắc không làm ra chuyện này.”

Cảnh Diễn cảm giác có một ngụm máu nghẹn ở cổ, cực kỳ không muốn nói chuyện, thật mệt tim!

“Đệ đệ đệ... Đệ hại chết ta rồi. Trời ơi, ta còn bị ném trúng hai lần, làm như ta là cái rổ ấy?”

Thời Hàn hơi cười: “Huynh nói người ta sau lưng như vậy bị đánh cũng là điều bình thường.”

“Đệ cứ không muốn ta được yên như vậy đúng không?” Cảnh Diễn khổ sở hỏi.

Thời Hàn lắc đầu: “Huynh là biểu ca của ta, đương nhiên ta hi vọng huynh tốt rồi, hay là... ta uống với huynh vài chén nhé? Huynh biết đấy, một chén rượu giải ngàn sầu.”

“Ta có cái gì phải buồn vì chuyện này. Đệ nói bậy.” Cảnh Diễn cảm thấy mình thực sự quá rộng lượng, gặp phải một biểu đệ hiếm thấy như Phó Thời Hàn như vậy mà vẫn có thể hiểu được. Lại còn nảy sinh lòng áy náy với tiểu nha đầu vừa ném hắn, mình đúng là quá rộng lượng, quá rộng lượng!

Phó Thời Hàn mỉm cười: “Huynh không có việc gì buồn, chỉ là bị ném hai lần. Đương nhiên, huynh bị ném cũng là tại huynh thôi, cho nên đúng là không có cái gì để buồn cả.”

Cảnh Diễn: “Tuyệt giao! Ta muốn tuyệt giao với đệ. Ta không muốn nhìn thấy đệ...” Cảnh Diễn chạy như bay đi.

Thời Hàn nhìn hắn vừa chạy đi thì vuốt cánh tay đang nổi da gà của mình xuống, ghét bỏ bĩu môi, đúng là không thể nhìn thẳng. Bỏ đi, hắn vẫn nên uống một mình vậy. Nhưng hắn còn chưa kịp rời đi đã thấy Cảnh Diễn chạy như bay trở về.

“Hừ, nể tình đệ thành tâm hối cải, ta đại nhân không chấp tiểu nhân, bỏ qua cho đệ một lần. Đi, cùng đi uống rượu đi.” Cảnh Diễn chống nạnh như bà thím.

Thời Hàn bật cười: "Cảnh Diễn, huynh cứ làm như vậy ta nhất định không ngại giúp huynh nói cho mợ đâu!”

Cảnh Diễn lập tức như bị người điểm huyệt, hắn lại nhìn trời lần nữa, cảm thấy mặc dù hôm nay là ngày hoàng đạo nhưng đối với hắn đúng thật là không ra làm sao. Hu hu!

“Vậy không thể đi với ta uống một chén rượu giải ngàn sầu sao? Ta cũng đã đắc tội với Oánh Nguyệt Quận chúa rồi. Ta còn có tương lai gì đáng nói đây.” Hắn giả bộ như vậy làm cho Thời Hàn mỉm cười, nhưng Thời Hàn cũng không nói thêm lời nào, phất tay một cái, hai người cùng nhau rời đi.

......

Tứ Vương Phủ.

Tứ Vương phi chọc trán Minh Y rồi không ngừng chửi mắng: “Mày là cái đồ nha đầu chết tiệt, mày là heo à? Không phải đã nói hôm nay mày sẽ giải quyết đứa bé trong bụng Hứa U U sao? Hôm nay mày đã làm cái gì? Diễn tỷ muội tình thâm với Triệu Cẩn sao? Đã nói rõ từ trước rằng mày lợi dụng nó để hạ độc, rốt cuộc tại sao mày không làm, mày nói cho tao nghe tại sao mày không làm? Nhìn thấy cái bụng ả càng lúc càng lớn hơn, chúng ta phải làm như thế nào hả?”

Minh Y bị Tứ Vương phi chọc thì không ngừng lùi lại, nàng ta dựa vào cạnh cửa cực kỳ đáng thương nói: “Mẫu thân, không phải là con không làm, chỉ là lúc đó Thôi Mẫn và A Cẩn một người xướng một người họa, con căn bản không dám làm bừa. Nếu con tùy tiện ra tay, một khi sự việc bại lộ, hậu quả khó có thể lường trước được!”

“Bốp!” Tứ Vương phi đáp lại bằng một bạt tai: “Mày chỉ nghĩ cho an nguy của mình mày, sao mày không nghĩ cho chúng tao? Lúc này cho dù hy sinh mày thì mày cũng phải giúp chúng tao.”

Minh Y che mặt mình lại, yên lặng rơi lệ nói: “Mẫu thân, đương nhiên là con biết, đương nhiên con biết làm thế nào mới càng tốt hơn. Nhưng nếu như chuyện này bị phát hiện, hai người cũng biết mọi người bên ngoài bàn luận về con như thế nào, mọi người sẽ không nghi ngờ con, chỉ có thể nghi ngờ con bị tỷ tỷ hoặc người xúi giục. Nếu như con làm bừa, rất có khả năng bị người khác bắt được nhược điểm để công kích hai người. Vì hai người, con nào dám tùy tiện ra tay?”

Minh Ngọc trừng mắt nhìn Minh Y, cười lạnh: “Mày không cần phải nói dễ nghe như vậy. Không phải mày lo lắng cho bản thân mình sao? Chúng tao không đi thì sao mọi người sẽ nghĩ tới tao? Rõ ràng mày không muốn ôm hết chuyện này vào mình. Minh Y, từ nhỏ đến lớn mày đều là người nhát gan nhất, một chút việc cũng không gánh nổi. Đó chính là điều làm tao chướng mắt.”

Gần như Minh Y muốn tiến lên xé nát tỷ tỷ này.

Nàng ta âm thầm nhịn sự khó chịu trong lòng xuống, nói: “Tỷ tỷ không có ở đó sao mà tỷ biết tình hình lúc đó được?” Sau đó, Minh Y duỗi tay trái của mình ra: “Mọi người xem, con đã bôi thuốc sẩy thai lên tay trái của con, chỉ cần có một chút xíu cơ hội là con sẽ hạ độc được. Con thật sự không sợ nhưng Thôi Mẫn kia, Thôi Mẫn kia có chút không bình thường, cũng không biết cái câu nói đùa của ả về cái vở kịch kia có thật sự tồn tại hay không? Nhưng mà con không dám đánh cược!”

Minh Ngọc nghi ngờ: “Kịch? Kịch gì?

Minh Y nói: “Nàng nói Hoan Hỉ Các mới ra một vở kịch mới kể chuyện về một cô nương hãm hại tỷ tỷ của mình lại hạ độc hại kế mẫu. Mặc dù không giống với chuyện trong phủ chúng ta nhưng mà trường hợp nàng đề cập ra lại cố ý nói giống như tình cảnh trong phủ chúng ta, làm sao muội có thể không lo lắng được? Vốn dĩ chúng ta định đẩy chuyện này lên trên người đám A Cẩn mà. Nếu như thật sự làm Hứa Trắc phi sẩy thai giống như trong vở kịch, vậy cho dù có đổ lên đầu A Cẩn thì mọi người cũng sẽ cảm thấy chuyện này tương tự như trong vở kịch mà nghi ngờ chúng ta. Thật ra... bây giờ con vẫn là Quận chúa, cùng lắm thì bị đoạt phong hào. Nhưng còn mẫu thân thì sao? Tỷ tỷ thì sao? Hoàng gia gia sẽ không nghi ngờ mọi người sao? Sẽ không oán hai người sao?”

Minh Ngọc: “Có vở kịch như vậy sao? Thôi Mẫn đây là có chuyện gì? Kỳ lạ lẳng lơ, không đứng đắn, lại còn quan tâm mấy chuyện trong phủ chúng ta.”

Minh Y tận dụng mọi thời cơ: “Muội cũng không biết có chuyện gì xảy ra nhưng nghe nàng ta nói chuyện dường như có ý nhằm vào tỷ tỷ.”

Mặc dù Thôi Mẫn không nói một chữ nào liên quan tới Minh Ngọc nhưng Minh Y vẫn lừa gạt Minh Ngọc. Dù sao với thân phận của Minh Ngọc hiện giờ, chẳng ai muốn nói cho nàng ta về những chuyện xảy ra lúc đó.

“Trong lời nói của nàng ta đều là những câu ném đá giấu tay đối với tỷ tỷ, vô cùng ác độc, Hơn nữa... nàng ta còn nói bóng gió chuyện của tỷ và Tô đại nhân nữa, nhóm A Cẩn nghe xong thì rất vui vẻ đấy!”

Minh Ngọc nghe xong thì cực kỳ tức giận: “Con tiện nhân kia, ta sẽ không bỏ qua cho ả, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho ả.”

Minh Y hơi cúi đầu, cụp đầu xuống che lấp nụ cười quái dị của nàng ta: “Cho dù là Thôi Mẫn hay A Cẩn đều không phải thứ tốt lành gì.”

Minh Ngọc: "Ta sẽ không bỏ qua bọn họ, chắc chắn sẽ không!"

Thấy có vẻ Minh Ngọc đã dao động, trong lòng Minh Y đắc ý, chiêu mượn đao giết người nàng ta luôn làm tốt vô cùng. Nếu như Minh Ngọc thật sự ra ngoài làm xằng bậy vậy thì không uổng nàng ta đã ăn một cái tát này.

Minh Y lén lút nhìn Tứ Vương phi, trong lòng yên lặng nói: Tới một ngày nào đó, ngày mà ta không cần dùng tới bà nữa, ta nhất định sẽ làm bà chết không có chỗ chôn, không phải bà rất thích Minh Ngọc sao? Ta sẽ để cho hai người chết chung một chỗ.

Tạm biệt mẫu thân và tỷ Tỷ, Minh Y bước nhanh trở về phòng. Núp vào một chỗ tối, nàng ta tát mạnh thêm một cái vào chỗ mà Tứ Vương phi đã đánh, sau đó mới đáng thương nhu nhược trở về phòng. Vừa vào trong phòng đã nhìn thấy Vạn Tam cũng ở đó. Thấy gò má của nàng ta ửng đỏ hơi sưng lên, Vạn Tam cau mày hỏi: “Bọn họ... Bọn họ lại đánh nàng?”

Minh Y đi tới bên cạnh bàn rót cho mình một cốc nước, uống liền một hơi, sau đó mới bình tĩnh lại: “Biết làm sao được, dù sao cũng là mẫu thân của ta. Hơn nữa là tại ta không thể làm cho Hứa U U sẩy thai.”

Vạn Tam đau lòng giữ chặt tay nàng ta: “Nàng luôn làm ta đau lòng như vậy, nàng không nghĩ ta sẽ đau lòng đến chết sao?”

Một giọt nước mắt của Minh Y rơi vào trong chén, nàng ta cười khổ nói: “Đau lòng thì biết làm thế nào đây? Dù sao đó cũng là mẫu thân của ta, ta không thể làm gì khác. Có lúc ta cũng nghĩ sao mình có thể biến thành như thế này. Ban đầu, vốn dĩ ta là người nhìn thấy con chuột chết cũng cảm thấy đáng tiếc, dù sao cũng là một sinh mệnh. Nhưng bây giờ cho dù có trải qua chuyện như thế nào ta đều có thể hờ hững được. Mẫu thân… Mẫu thân, ta đã không có cách nào với mẫu thân. Minh Ngọc, Minh Ngọc... Vạn Tam ca, ta thật sự không muốn nhắm vào Minh Ngọc, nàng là tỷ tỷ của ta, tỷ tỷ ruột thịt của ta. Trước đây ta tính toán nàng, suốt đêm ta không ngủ được. Ta hối hận, ta cảm giác mình làm sai, không nên làm như vậy với nàng. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hiện thức đã vả cho ta một bạt tai thật đau.”

Vạn Tam ôm Minh Y vào trong lòng, động viên: “Nàng đừng đau lòng, ta sẽ đối xử tốt với nàng, ta sẽ giúp nàng, nàng đừng tự trách nữa. Minh Ngọc là loại người gì ta đã hiểu quá rõ rồi, nàng cũng thế, từ nhỏ nàng đã đơn thuần nhu nhược. Bây giờ trở nên như vậy chỉ là do bọn họ bức bách nàng, nàng đúng là một tiểu nha đầu đáng thương.”

Minh Y ôm eo Vạn Tam: “Vạn Tam ca, ta thật sự không muốn. Ta ghét Minh Ngọc, Minh Ngọc luôn nhằm vào ta, suốt ngày nàng lấy ta ra để trút giận. Ta ghét mẫu thân, trong mắt mẫu thân chỉ có Minh Ngọc. Bà ấy cảm thấy ta nên là một nam hài nhi, không phải nam hài nhi là lỗi tại ta sao? Ta cũng là con gái của bà ấy, vì sao trước giờ bà ấy không chịu thương ta một chút? Ta còn hận Gia Hòa Quận chúa, ta ghét nàng, nhưng mà... nhưng mà là ta đố kị với nàng. Dựa vào đâu mà cùng là con gái nhỏ trong nhà, nàng lại có cuộc sống hạnh phúc như vậy, ai cũng đối xử tốt với nàng, ngay cả Hoàng gia gia và Ngu Quý phi đều cực kỳ thương nàng, dựa vào đâu? Tại sao từ trước tới nay chưa từng có ai chịu thương ta? Vạn Tam ca, nếu như không có huynh, ta nghĩ ta đã không còn trên đời này từ lâu rồi.”

Vạn Tam vội vàng che miệng Minh Y: “Nàng nói bậy gì đó, nàng phải khỏe mạnh, nhất định nàng phải khỏe mạnh cho ta, có nghe thấy không? Ta muốn nàng mạnh khỏe nhìn cha muội bước lên ngôi vị Hoàng Đế, ta muốn nàng vui vẻ gả cho ta.”

Minh Y gào khóc: “Nhưng mà ta rất đau khổ, ta thật sự rất đau khổ, ta biết mình ác độc như vậy là không được nhưng bản thân ta không nhịn được mà căm hận bọn họ. Ta hận không thể phá hủy hạnh phúc của bọn họ. Còn cả Thôi Mẫn nữa, có cả Thôi Mẫn kia, nàng nói chuyện với ta rất quái gở, không hề khách sáo chút nào cả, rõ ràng là vì thấy ta không phải là Quận chúa được sủng ái. Nếu như là Oánh Nguyệt, nếu như là A Cẩn, nàng dám không? Hơn nữa, hơn nữa Vạn Tam ca à, nàng lại nói Hoan Hỉ Các mới cho ra một vở kịch mới kể về những chuyện trong phủ của chúng ta. Huynh nói xem, những việc chúng ta làm kia thật sự không ai biết sao?”

Vạn Tam lập tức nhíu mày, có điều hắn ta cũng không lo lắng quá, chỉ động viên Minh Y nói: “Những chuyện này ta sẽ giải quyết ổn thỏa, nàng yên tâm đi, không có chuyện gì có thể liên lụy đến nàng. Nàng yên tâm đi.”

“Vạn Tam ca, nếu như chẳng may liên lụy đến huynh, ta tình nguyện tự thú. Huynh cũng biết ta là cành vàng lá ngọc, dù sao họ cũng không để ta chết nhưng huynh lại không giống vậy. Cho nên nếu như có ngày đó xảy ra, huynh nhất định không được nói ra cái gì, hãy để ta chịu đựng tất cả nhé!”

Vạn Tam nhìn ánh mắt si tình của nàng ta, trong lòng tràn đầy cảm động: “Nàng đừng có suy diễn lung tung, những chuyện này ta sẽ xử lý ổn thỏa.”

Nói xong, hai người quấn quýt bên nhau.

Đêm khuya, Vạn Tam lặng lẽ ra ngoài, mau chóng rời đi. Nhưng hắn không phát hiện ra, có một nữ tử mặc váy gấm đứng ở trong góc nhỏ đã nhìn thấy rõ ràng hành động ra ngoài của hắn ta. Mà người này chính là Mộc Nghiên. Trước kia, Mộc Nghiên từng vô tình thấy cách nói chuyện của Vạn Tam và Minh Y hình như có chút không đúng. Sau nửa tháng kiểm chứng, cuối cùng đến hôm nay cũng coi như phát hiện ra đầu mối, bà lặng lẽ kín đáo trở về.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm Lâm ma ma đã chờ ở cửa phòng Lục Vương phi, Lục Vương phi thấy bà ấy đến sớm như vậy thì khó hiểu nên hỏi: “Có chuyện gì à?”

Lâm ma ma gật đầu lặng lẽ ghé vào bên tai Lục Vương phi nói: “Bên Mộc Nghiên có tin tức cực kỳ khẩn cấp, nàng muốn gặp mặt ta.”

Lục Vương phi ngẩn người. Lúc trước bọn họ đã từng nói trừ phi có việc lớn, nếu không thì cố gắng không tiếp xúc, chỉ dùng phương thức liên lạc đã thỏa thuận từ trước để liên lạc. Còn lần này, Mộc Nghiên lại nói như vậy, chắc hẳn chuyện cũng không đơn giản.

“Nàng là người rất cẩn thận, đã thế thì ngươi đi gặp nàng đi. Nhớ kỹ, phải cẩn thận.”

Lâm ma ma gật đầu: “Vậy nô tỳ gửi tin tức cho nàng, hẹn gặp nhau ở Chùa Triêu Dương.”

Lục Vương phi lại căn dặn lần nữa: “Tất cả phải đặt an toàn lên hàng đầu. Ngươi phải nhớ kỹ điều này, cho dù là ngươi hay là Mộc Nghiên, đều phải cẩn thận.”

Lâm ma ma gật đầu.

A Cẩn nhảy nhót vào cửa thì thấy vẻ mặt của mẫu thân và Lâm ma ma nghiêm túc, nàng đứng đó do dự hỏi: “Mọi người nói thầm bí mật gì vậy?”

Lục Vương phi trừng nàng: “Nha đầu con đấy, vào phòng cũng không gõ cửa, lễ nghi đâu?”

A Cẩn cười hì hì: “Không phải mẫu thân đã nói ta có thể đến đây bất cứ lúc nào sao? Cũng không cần bẩm báo. Người xem, chuyện mới qua chẳng bao lâu mà ngài đã quên mất. Chắc chắn là ngài nói nhỏ cái gì đó nên bị con dọa sợ rồi.”

Lục Vương phi cười vẫy tay với nàng, A Cẩn đến gần, Lục Vương phi nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Tiểu nha đầu nhà con, đúng là thích ăn đòn. Ngày nào đó ta sẽ gả con đi để con trở thành đương gia chủ mẫu xem con có thể tùy tiện như bây giờ được nữa không? Đúng là sầu chết ta mất.”

A Cẩn “Á ôi” một tiếng, nói: “Con còn lâu mới lập gia đình, con muốn ở bên cạnh mẫu thân mãi mãi, muốn cả đời ở bên cạnh người.”

“Chỉ toàn nói bừa.” Cho dù biết là không thể nhưng lời nói này của A Cẩn vẫn làm Lục Vương phi vui vẻ ra mặt. Lâm ma ma nhìn Lục Vương phi và A Cẩn, lặng lẽ lui xuống. A Cẩn liếc nhìn bóng người của Lâm ma ma, nói với Lục Vương phi: “Thực ra mẫu thân có chuyện gì có thể giao cho con. Con sẽ xử lý ổn thỏa.”

Lục Vương phi cười: “Là con sẽ xử lý ổn thỏa hay là Phó Thời Hàn xử lý ổn thỏa? Con cứ như vậy thật sự làm cho ta nghĩ con không gả cho nó thì không được.” Giọng nói thật phiền muộn!

Mặt A Cẩn đỏ lên, hờn dỗi: “Tại sao con phải gả cho huynh ấy. Mẫu thân nói bậy, nếu như hắn dám nói linh tinh, chúng ta xin đại tẩu ít độc dược, độc chết hắn, như vậy thì hắn không thể nhiều lời được rồi, chỉ có người chết mới không thể nói chuyện!” Mặt A Cẩn nghiêm túc. Khà khà, đây là câu nói thường được dùng trong phim, bình thường đều là do vai phản diện nói lời này, bây giờ nàng lại dùng đến, thật là quỷ dị, khà khà!

Lục Vương Phi liếc nàng: "Con đấy, chỉ có nói bậy mới có tinh thần như vậy!”

A Cẩn cười hì hì, không biện bạch.

Mộc Nghiên nhận được tin tức của Lâm ma ma, cuối cùng trong lòng mới coi như yên tâm hơn vài phần, bà vặn vặn khăn tay hi vọng mình có thể thông qua cơ hội này mà có thể hoàn toàn rời khỏi cái Tứ Vương phủ thối nát này.

Trước đây, bà đã thỏa thuận với Lục Vương phi, chỉ cần nàng có thể tìm được chứng cứ làm cho Tứ Vương phủ hoàn toàn sụp đổ thì bà có thể rời đi. Mà bây giờ, nguyện vọng này sắp được thực hiện rồi, nghĩ tới đây bà cảm thấy tâm trạng mình rất kích động.

Báo cho Hứa Trắc phi về việc mình ra ngoài, tâm trạng Mộc Nghiên cảm thấy thoải mái. Triệu Minh Y và Vạn Tam gian díu với nhau, đã không còn trinh trắng gì nữa. Ngoài ra, cũng là nàng ta hại Triệu Minh Ngọc, thậm chí sau đó còn muốn hại thêm nhiều người, những lợi thế này đủ làm cho bà càng nhanh chóng rời khỏi Tứ Vương phủ.

Ở nơi này, bà đã đợi chờ mười mấy năm, cũng đợi đến ngốc luôn rồi.

Mộc Nghiên lên cỗ kiêu, tâm trạng thả lỏng: “Khởi kiệu!”

Mà căn bản Mộc Nghiên không hề biết ngay trong nháy mắt nàng buông màn kiệu xuống, Vạn Tam đã xuất hiện ở cửa hông của Tứ Vương phủ, hắn ta nhìn chằm chằm vào cỗ kiệu của Mộc Nghiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

Vạn Tam cũng là người tập võ, bình thường lại hết sức cẩn thận. Khuya ngày hôm trước ra khỏi cửa phòng Minh Y, hắn ta đã cảm nhận được có người theo dõi mình nhưng hắn không bắt người đó lại ngay, càng không biểu hiện gì cả, trái lại còn tỏ vẻ không hề biết gì mà rời đi. Đợi đến chỗ ngoặt, hắn ta cấp tốc quay lại, chính lúc hắn ta vội vàng quay trở lại, hắn ta đã phát hiện người nhìn lén lại là Mộc Nghiên.

Vốn dĩ, hắn ta định giết người diệt khẩu nhưng lại cảm thấy có chút không đúng. Nếu đã phát hiện ra những điều này, Mộc Nghiên không thể không nói gì được, không những không nói ra mà còn sai tiểu nha hoàn ra ngoài, tình huống như vậy thật sự không tầm thường. Ngẫm lại Mộc Nghiên này, Vạn Tam lập tức vô cùng kinh hãi túa ra một thân mồ hôi lạnh. Năm đó thực ra bọn họ cũng điều tra Mộc Nghiên, bà vô cùng trong sạch, cũng không có điểm đặc thù gì. Nhưng lúc đó hắn ta đã có mấy phần lo lắng, lo lắng vì quá trong sạch. Sau đó, hắn ta cũng quan sát Mộc Nghiên một quãng thời gian, Mộc Nghiên cực kỳ an phận, đại khái cũng là vì tháng ngày dần trôi, bọn họ cũng lơi lỏng đi nhiều. Bây giờ đã mười mấy năm, Mộc Nghiên cũng ở Vương phủ mười mấy năm, vậy mà ngay cả Tứ Vương phi ác độc ương ngạnh nhất cũng không làm gì bà cả, như vậy xem ra quả nhiên không đơn giản.

Người cấu kết với bà... rốt cuộc là ai?

Vạn Tam cảm thấy mình nhất định phải tìm được đáp án này. Nếu không hắn ta ăn không ngon ngủ không yên, nhưng mà tiểu nha hoàn của Mộc Nghiên cũng không tiếp xúc với bất cứ ai, chỉ ra bên ngoài mua đồ rồi trở về. Hắn ta nhớ kỹ tất cả những người mà bà ta đã tiếp xúc, nhưng một mình hắn dù sao cũng có hạn, không thể tìm ra được dấu vết gì.

Mà hắn ta cũng nhìn kỹ càng toàn bộ quá trình tiếp xúc của bọn họ, phát hiện họ không lan truyền ra tin tức gì. Nếu là như vậy, tạm thời Vạn Tam khẳng định hiện tại mình vẫn an toàn, Mộc Nghiên cũng không nói tin tức của hắn ta ra. Vốn dĩ hắn muốn buổi tối hôm đó sẽ giải quyết Mộc Nghiên trước nhưng ai ngờ bà lại báo cho Hứa U U muốn tới Chùa Triêu Dương, nghĩ tới đây, Vạn Tam dừng hành động của mình lại.

Tìm hiểu ngọn nguồn, hắn ta muốn xem một chút, rốt cuộc Mộc Nguyên đã lên cái thuyền nào?

Vạn Tam lặng lẽ đi theo sau cỗ kiệu của Mộc Nghiên, chỉ đợi nàng tiếp xúc với người kia. Còn Mộc Nghiên cũng đang bị chìm đắm trong nỗi khao khát về những ngày tháng tốt đẹp không thể nào thoát ra được.

Đã mười mấy năm rồi bà chưa về nhà. Nếu như trở về nhà, người thân trong nhà có còn nhận ra bà không? Mộc Nghiên không biết nhưng bà biết tình cảnh gặp lại người thân chắc chắn là một niềm vui không sao kể xiết.

“Oái!” Cỗ kiệu bị lắc lư, Mộc Nghiên không cẩn thận bị trượt một chút, phu xe lập tức nói: “Xin lỗi Nghiên di nương, vừa rồi đột nhiên có đứa bé vọt ra.”

Mộc Nghiên nhẹ nhàng: “Không sao.” Mặc dù nói như vậy nhưng Mộc Nghiên vẫn xốc màn che lên nhìn ra phía ngoài. Lúc bà rời khỏi nhà, đệ đệ vẫn còn chưa kết hôn, bây giờ hài tử cũng đã mười tuổi rồi, chắc là cũng lớn rồi nhỉ? Ừm, lớn hơn đứa bé này.

Nhìn bóng dáng của đứa bé chạy vội đi, Mộc Nghiên mỉm cười vô cùng dịu dàng. Đời này bà không thể có đứa con của mình nhưng vậy thì có sao đâu. So với việc cận kề cái chết, bây giờ mọi người trong nhà bọn họ ăn ngon mặc đẹp, như vậy là tốt nhất. Bà đổi hạnh phúc của một mình bà lấy hạnh phúc của cả gia đình, rất đáng giá. Hơn nữa... cho dù không có hài tử, có lẽ tương lai bà có thể gả cho một người thành thật nào đó, người kia không để ý bà không còn trong trắng, có thể cùng bà sống những tháng ngày gia đình hạnh phúc.

Mộc Nghiên nhìn xung quanh, nhìn xong thì thu tầm mắt lại.

Chùa Triêu Dương cũng không phải là một ngôi chùa lớn nhưng vị trí địa lý rất tốt, nằm ở vị trí trung tâm, chỉ chốc lát đã đến nơi.

Mộc Nghiên đứng dậy khỏi cỗ kiệu, bước lên bậc thang.

Bà đã hẹn Lâm ma ma gặp nhau ở đại điện. Lâm ma ma, ba năm rồi bà chưa từng gặp Lâm ma ma, trừ khi có việc lớn nếu không hai người cũng sẽ không gặp mặt nói chuyện.

Mộc Nghiên đứng trên bậc thang, hôm nay trời có gió nhẹ, sợi tóc của bà bị cơn gió nhẹ nhàng thổi bay lên, vốn đã có dung nhan xinh đẹp, như thế này lại càng nổi bật trong đám đông.

Thân phận của bà, ngay cả nha hoàn bên cạnh cũng không biết. Mỗi lần bà muốn gặp mặt đều sẽ bảo nha hoàn mua một vài thứ, mà nha hoàn Tiểu Hồng này không hề biết trình tự mua những thứ đồ này chính là một loại ám hiệu. Đây cũng là một điểm cực kỳ thỏa đáng.

Thấy sắp đến giờ rồi, Mộc Nghiên lộ ra nụ cười. Dường như mỗi lần gặp mặt, bà đều rất vui vẻ, bà là người biết mang ơn người khác, bà biết, như vậy mới không uổng công... Nụ cười trên khóe miệng Mộc Nghiên cứng lại, bà nhìn kỹ bên kia lại phát hiện không thấy người nào.

Nhưng vừa rồi rõ ràng bà nhìn thấy bóng dáng của Vạn Tam. Mộc Nghiên nghĩ kỹ lại tất cả những chuyện mình làm hôm nay, từ lúc ra ngoài cho đến hiện tại. Bà bừng tỉnh nghĩ đến cảnh tượng mà mình vừa mới nhìn thấy ở trong kiệu. Vừa nãy đứa bé kia chạy tới chạy lui thu hút ánh mắt của bà, mà khi đó bên cạnh cây cột có một góc áo màu xám, rõ ràng là cùng màu sắc kiểu dáng mà Vạn Tam vừa mặc.

Nghĩ tới đây, cả người Mộc Nghiên đã đổ mồ hôi lạnh, bà hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ để lộ ra kẽ hở như vậy. Đến đây, Mộc Nghiên muốn rời đi ngay lập tức. Nhưng bà vừa mới nhìn về phía bậc thang thì cả người đã lạnh lẽo, cái bóng người đang hướng về phía mình kia không phải là Lâm ma ma sao?

Mộc Nghiên nhanh chóng phán đoán vị trí của Vạn Tam, vị trí của hắn ta chỉ có thể nhìn thấy bà mà không thấy được Lâm ma ma, bà phải làm sao, làm sao mới tốt đây?

Mộc Nghiên cảm thấy máu cả người đều đông lại.

Chỉ trong nháy mắt, Mộc Nghiên phản ứng lại rất mau, bà cắn môi làm bộ rất bình thường đi về phía lư hương chơi đùa, hoay hoay một hồi bà lại trở lại vị trí vừa đứng, nhìn về phía Vạn Tam, đến khi Vạn Tam nhìn bà. Mộc Nghiên ngẩn người một chút, thả người nhảy xuống...