Thiêu Thân

Chương 6: C6: Đi học lại




Ăn tối xong, Lâm Hạc đi ra ngoài, Thẩm An ở trong phòng lật trái lật phải di động, kéo ngăn kéo bàn học của Lâm Hạc ra, nhưng lại không tìm thấy cục sạc nào có thể sạc được.

Lúc Lâm Hạc quay về, Thẩm An đang nằm lăn lộn qua lại trên tấm thảm dưới đất của cậu.

Lâm Hạc đem túi rau trong tay đặt sang một bên, Thẩm An nhìn hắn lấy ra từng túi từng túi, lá rau nhìn còn rất tươi, lại nhớ đến căn phòng rách nát này của Lâm Hạc căn bản không có tủ lạnh.

Lâm Hạc đi qua đưa cho Thẩm An một cái túi cùng một cái cốc, còn cùng với bàn chải đánh răng mới, khăn lông và những đồ về sinh cá nhân khác.

Thẩm An tiếp lấy, nhìn thấy giá trên nhãn dán, có chút lúng túng nói: "Cảm ơn."

Lâm Hạc ngẩng đầu nhìn Thẩm An một cái, mắt cậu nhìn có chút sưng, không biết có phải do khóc hay không, ánh mắt hắn lại chuyển đến bàn làm việc cùng giường phía sau.

Ngăn kéo mở ra chưa đóng lại, chăn bông thì bừa bộn, Lâm Hạc rõ ràng đã gấp ngay ngắn trước khi rời đi.

Biểu tình trên mặt Lâm Hạc bằng mắt thường có thể thấy trở nên không mấy vui vẻ: "Cậu lục lọi đồ của tôi?"

Thẩm An thuận theo ánh mắt của hắn nhìn theo, nhìn thấy ngăn kéo còn lộ một khoảng lớn giật mình giải thích: "Tôi chỉ muốn tìm sạc, điện thoại của tôi từ tối qua đã bị tắt máy rồi."

"Vậy cậu động vào chăn tôi làm gì?"

Thẩm An chậm chạp không đáp, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lấy, cậu không thể nói hôm nay mình ở nhà khóc nửa ngày, khóc ướt cả chăn của mình nên mới chui lên giường hắn ngủ được.

Lâm Hạc nhìn thấy cậu không đáp lời, ngữ khí trở nên lạnh lẽo: "Sau này không được phép động loạn vào đồ của tôi, tự bản thân làm loạn không biết thu dọn còn không biết tự quản chân tay mình."

Những lời này nói quả thực khó nghe, mặt Thẩm An nhất thời đỏ phừng sau liền tái nhợt, chỉ sợ người không có chút nhân tình nào như Lâm Hạc này đuổi cậu, nhịn một hồi lâu cuối cùng cũng không dám ừ hử gì.

Căn phòng trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng bút Lâm Hạc ma sát trên giấy sàn sạt, Thẩm An quay lưng co ro dưới tấm chăn trên sàn đất.

Lâm Hạc tắt đèn lớn, chỉ giữ lại đèn trên bàn học, Thẩm An không biết tự lúc nào chìm dần vào giấc ngủ.

Lúc Lâm Hạc chuẩn bị tắt đèn bàn liếc cậu một cái, Thẩm An lật người, tấm thảm lông chỉ đắp đến eo, hơn nửa người đều lộ ra, trên người cậu là quần áo cũ của hắn, hoàn toàn không có chút bộ dáng tự giác mình khiến người khác ghét, cứ thế tự chủ chương lấy mà mặc, lẽ nào cậu ta cho rằng quan hệ của bọn họ vẫn như lúc trước khi tuyệt giao sao?


Bộ quần áo này cậu mặc không vừa người, cổ áo vì ngủ mà mở rộng lộ ra khoảng ngực, ánh trăng chen vào chiếu lên sườn mặt cậu, chiếu qua vòm ng ực, xương quai xanh, mờ ảo như cát mịn, lấp lánh như ánh bạc.

Lâm Hạc tắt đèn, nằm thẳng tắp trong chăn, đối diện với nóc nhà cũ nát, nhắm mắt lại.

Qua một lúc lại thở dài, mở mắt rồi lại nhắm lại.

Lại qua 10 phút, Lâm Hạc nghĩ nhỡ như cậu ta lạnh đổ bệnh, lại dở trò vì ốm mà nũng nĩu, người gặp phiền toái chính là mình.

Hắn cuối cùng cũng tìm thấy lý do, Thẩm An lúc ốm càng phiền phức.

Vì vậy hắn ngồi dậy, đi đến phía Thẩm An, kéo tấm thảm lông lên, lại giúp cậu vén góc cẩn thận mới quay lại giường ngủ.

(Mị: Thích lắm rồi còn điệu bộ:v)

Buổi sáng ngày thứ hai lúc chuông báo thức reo, Thẩm An cau mày nhấc mí mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.

Mới 5 giờ sáng, thậm chí còn sớm hơn hôm qua nửa tiếng.

Thẩm An kéo tấm thảm lông trùm lên đầu, trong lòng mắng một câu Lâm Hạc đúng là đồ có bệnh, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Trong mơ hồ, cậu nghe thấy tiếng Lâm Hạc ra ngoài, đóng cửa, qua một lúc, khi Thẩm An vừa mới chìm chìm vào giấc Lâm Hạc lại quay trở lại.

Mùi bánh bao rất thơm, còn có cả canh.

Thẩm An khịt khịt mũi, nuốt nước bọt, ngỡ bản thân lại đói qua nằm mơ.

Cậu dần dần ngủ không nổi, chầm chầm mở mặt, buồn ngủ cũng dần tiêu tan.

Cậu nhấc người dậy, nhòm về phía Lâm Hạc đang ăn sáng, ánh mắt rơi xuống bánh bao lớn trong tay hắn, không biết là nhân gì, ăn có ngon không ta?


Thẩm An nhịn không nổi hỏi một câu: "Còn không lớp trưởng?"

Lâm Hạc nhấc mắt nhìn cậu: "Còn thừa hai cái, cậu còn không dậy ăn tôi mang đi đó."

Thẩm An không do dự một giây, rất nhanh liền dậy vệ sinh cá nhân sau đó thò tay vào túi lấy bánh bao lớn.

Hai người ăn xong bữa sáng thời gian cũng chỉ mới qua 6 giờ, Thẩm An đi lấy quần áo Lâm Hạc hôm qua phơi giúp cậu.

Lâm Hạc lúc này đã cầm lên mấy quyển sách chuẩn bị xuất phát, trước khi ra khỏi cửa nhìn Thẩm An một cái, Thẩm An vẫn còn nhìn đồng hồ báo thức, mồm lúng búng: "Sớm thế đã đi..làm cái gì chứ..."

Lâm hạc cũng chẳng thèm quản cậu, dắt xe đạp ra ra khỏi cửa, trèo lên đạp đi mất.

Thẩm An phải qua khoảng 10 phút mới xuất phát, lúc này đến cái bóng của Lâm Hạc cũng không nhìn thấy nữa.

Ngày ấy đến lúc trời đương tối, gió lớn, tâm trạng cậu cũng không tốt, chạy loạn như ruồi không đầu.

Hôm nay trời sáng, đi đến đây mới thấy nhà cũ trùng điệp, ngõ nhỏ quanh co, cậu phải tốn không ít sức mới đi ra nổi.

Đợi đến lúc Thẩm An tới được trường mới biết nhà Lâm Hạc cách trường bao xa, cậu 7 giờ mới tới nơi, đi đến nổi đổ một người mô hôi, mệt đến chân cung run.

Nhưng so với những gì cậu phải đối mặt khi đến trường thì những điều này chẳng là gì cả.

Thẩm An do dự, nán lại ở cửa sau lớp một lúc, sau đó trong giờ đọc sách buổi sáng tràn ngập tiếng đọc sách, cậu mới nhẹ nhàng mở cửa, chậm rãi đi về vị trí của mình.

Thẩm An nhìn trang sách mở ra trên bàn, trên trang sách tiếng Anh có những hình vẽ bậy mà cậu vẽ ra lúc buồn chán lơ đãng trong lớp.

Cậu lật vài trang, cất chúng lại, lấy ra cuốn ngữ văn.

Buổi tự học buổi sáng kết thúc, Thẩm An dù giữ im lặng vẫn thu hút được sự chú ý lớn.


Cậu lấy bình sữa hỏng đã lâu từ trong ngăn kéo ra ném vào thùng rác, Cố Tần Nhiên đi theo mông cậu suốt một đường, ngập ngừng muốn nói lại thôi, ánh mắt gấp gáp đuổi theo.

Thẩm An vẻ mặt không nhịn được đẩy cậu ta.

"Cậu làm gì thế!"

Cố Tần Nhiên nhịn hồi lâu mới nói: "Cậu thế nào rồi? Không sao chứ?"

"Cậu xem cậu đang nói cái gì thế, tớ tay chân vẫn còn tốt, tớ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Thẩm An thản nhiên nói, đi về phía bàn của mình.

Nhìn thấy cậu như vậy, Cố Tần Nhiên vẫn cảm thấy bất an: "Vậy bây giờ cậu sống ở đâu? Lúc tớ nhắn tin hay gọi điện đều không trả lời. Tớ... Cuối cùng tớ đến nhà cậu tìm cậu, kết quả là..."

Thì ra biệt thự đơn lập của gia đình Thẩm An đã bị niêm phong.

Sắc mặt Thẩm An nhất thời trở nên xấu hổ, giọng điệu thản nhiên nói: "Gần đây tớ không ở nhà, tớ ở nhà dì!"

Nói xong, vô tình nhìn thấy Lâm Hạc từ phía sau Cố Tần Nhiên đi qua, đến một ánh mắt cũng không thèm cho mình.

Thẩm An vẻ mặt bình tĩnh vào chỗ ngồi, giả vờ hỏi Cố Tần Nhiên: "Tiết đầu là gì thế?"

Rốt cuộc, Thẩm An vẫn là không thể tham gia buổi học đầu tiên, chưa đầy ba phút sau khi chuông reo, chủ nhiệm Trương đã gọi Thẩm An ra ngoài.

Không biết họ nói những gì, nhưng có lẽ chẳng có gì hay ho cả.

Bởi lúc Thẩm An trở về, sắc mặt xám ngoét như tro, tư thế cứng ngắc, một lúc sau, cậu tựa hồ đã tìm được tay chân của chính mình, liếc trái nhìn phải, xem sách giáo khoa của học sinh khác lật sang trang nào, rồi lật cuốn sách của chính mình qua đó.

Các bạn học xung quanh đều lặng lẽ nghị luận.

"Tại sao chủ nhiệm lại tìm cậu ta?"

"Các cậu nói tìm cậu ta làm gì? Cái khác không nói, cậu ta nghỉ học không phép nhiều ngày như vậy, trước đây cũng không chấp hành kỷ luật lớp học, nhờ có bố nên cậu ta điểm kém như vậy mà vẫn có thể ở lại lớp chúng ta..."

"Lần này giáo viên chủ nhiệm nhất định phải cùng cậu ta tính sổ..."

Những tiếng bàn tán này gần như nhấn chìm Thẩm An từ mọi hướng, cậu cúi đầu, không nghe cũng không nhìn, trong đầu một mảnh hỗn loạn.


Giáo viên bước lên bục giảng dùng thước gõ lên bàn, "Im lặng!"

Lớp học trở nên yên tĩnh, giáo viên tiếp tục giảng bài, sự chú ý của đám học sinh nhanh chóng lại quay trở lại bảng đen.

Khi chủ nhiệm Trương nói chuyện với Thẩm An, lời nói của cô tuy khéo léo, như thể cô đã cân nhắc đến tâm trạng của Thẩm An, nhưng dù có khéo léo đến đâu, cô ấy cũng không thể che được tác động của việc mình muốn biểu đạt đối với Thẩm An.

Bản thân thành tích của Thẩm An vốn kém, từ lúc vào trường căn bản không mấy nghe giảng, trốn học như cơm bữa, Cố Tần Nhiên tuy rằng chơi cùng cậu, nhưng bố Cố Tần Nhiên nghiêm hơn bố Thẩm An nhiều, cho nên dù thành tích Cố Tần Nhiên luôn ở phân khúc dưới nhưng cũng không quá xấu, hơn nữa ở lớp A cho dù có xếp hạng thấp, xếp hạng trường vẫn được coi là tốt.

Cô Trương nói, Thẩm An khó có thể theo được lớp A, tiến độ học ở đây có chút nhanh, học sinh mũi nhọn tiếp thu kiến thức cũng nhanh, nếu như cậu thấy có thể, cô có thể điều chỉnh cậu xuống lớp phổ thông, nơi có tiến độ chậm một chút.

Lúc này sắc mặt Thẩm An đã trắng bệch mười phần, cậu ngẩng đầu nhìn cô Trương, hỏi cô chuẩn bị chuyển cậu đến lớp nào.

Cô Trương do dự một lát, nhìn sắc mặt Thẩm An, trong thâm tâm có chút không nỡ, nhưng vẫn trả lời.

Cô nói với Thẩm An, chuẩn bị chuyển cậu đến lớp số mười.

Ở trường trung học này, vì có lớp A đứng đầu nên cũng có những lớp có điểm trung bình kém, nhưng đối với Thẩm An mà nói, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Lý do lớn nhất khiến cậu phản đối việc vào lớp 10 là vì cậu ấy đã đắc tội với một học sinh lớp này.

Dù thế nào đi nữa cậu cũng không thể vào lớp 10, lời nói mang chút hoảng sợ khi hỏi cô Trương: "Em có thể không vào lớp 10 không?"

Ánh mắt cô Trương nhìn Thẩm An có chút không hài lòng, cảm thấy Thẩm An lúc này vẫn còn kén cá chọn canh, nhưng xét theo biểu hiện trước đó của cậu và điểm số trên bảng điểm, cậu căn bản không có quyền lựa chọn.

Có giáo viên sẵn sàng nhận cậu, cũng là do chính cô Trương đã nhiều lần thuyết phục.

Cô Trương cho rằng, theo tính cách của cậu mà nói, bị chuyển đi từ lớp A chắc chắn sẽ cảm thấy mất mặt nên nói thêm: "Tuy học sinh lớp 10 nhìn chung hơi kém về kỹ năng cơ bản nhưng các giáo viên trường ta cũng có kinh nghiệm, bởi vì các bạn cùng lớp đều có nền tảng kém nên kiến thức sẽ được giải thích chi tiết hơn nhiều so với lớp mình, sẽ không giống như lớp A có nhiều thứ được nói gói gọn trong một câu... "

Cô Trương nói với cậu rằng lớp 10 là nơi cậu nên học.

Nhưng Thẩm An cái gì cũng không nghe được.

Cuối cùng cậu tuyệt vọng bước ra khỏi văn phòng, trở về chỗ ngồi của mình.

Phải nhịn rất lâu mới nhịn được không rơi nước mắt.