Thiêu Thân

Chương 59: C59: Lâm hạc anh dính người quá




Hai người lên đến tỉnh trước tiên thuê một phòng trọ bên ngoài qua một đêm.

Thẩm An cho dù ban ngày trên xe lửa tựa vào vai Lâm Hạc ngủ một giấc không ngắn nhưng do ngồi mà ngủ không sâu. Lâm Hạc mang cậu đi ăn cơm, lại mua thêm một số đồ dùng hằng ngày mới quay về nhà trọ nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau vẫn còn phải dậy sớm báo danh, hai người không nô đùa nữa, đều an phận mà đi ngủ.

Ngày thứ hai sau khi lên trường báo cáo, Thẩm An sau khi nhận xong chìa khóa, phòng ký túc đã sớm có người.

Thẩm An trải xong giường của mình, bọn họ đều là giường phía trên bàn học phía dưới, thu dọn mất nửa tiếng, cậu chổng cả mông lên tốn sức kéo chăn, vừa nhìn là biết chẳng bao giờ động tay vào việc nhà, tấm drap bị kéo vặn vẹo, phải mất một hồi lâu mới chỉnh ngay ngắn được.

Thẩm An làm xong trèo xuống, nóng đến cả đầu đổ đầy mồ hôi.

Vu Cảnh mở cho cậu chai nước, cười nói: "Cậu cũng là tự mình đến à, không có người nhà đi cùng sao?"

Thậm An ậm ừ "Ừ" một tiếng, nhận lấy chai nước, nói cảm ơn.

Đã đến đầu trưa, Thẩm An thu dọn xong xuôi đi nhà vệ sinh rửa mặt.

Cậu móc ra điện thoại gọi cho Lâm Hạc, không biết Lâm Hạc thu dọn xong chưa, bọn họ buổi trưa có thể đi ăn cơm cùng nhau.

Kết quả điện thoại gọi không ai bắt máy, Thẩm An liền vội vã gửi một tin nhắn.


"Ở đâu thế? Em đi tìm anh."

"Bọn mình buổi trưa đi canteen ăn cơm không, em vừa mới đi qua canteen, canteen trường này to lắm!"

Kết quả bên kia chậm chạp mãi không trả lời, Thẩm An ngồi trên ghế không nổi nữa, muốn đi tìm Lâm Hạc lại không biết Lâm hạc rốt cuộc ở ký túc xá nào.

Vu Cảnh nhìn đồng hồ, thấy Thẩm An vẫn còn ngồi đó, nhiệt tình gọi Thẩm An cùng nhau đi ăn cơm.

Thẩm An từ chối: "Cậu đi trước đi, tôi còn đợi bạn nữa."

Vu Cảnh cũng không khuyên nhiều, một mình đi.

Khi Vu Cảnh đi được 10 phút, bạn cùng phòng thứ 3 của bọn họ đến.

Cậu cũng là một mình kéo theo hành lý đến, người trông khá cao, dáng mạo cũng không tồi, lúc vào thấy Thẩm An đang ngồi bưng mặt ngước mắt nhìn mình.

Cậu ta không nói gì, Thẩm An cũng không phải kiểu tính cách người chủ động chào hỏi người khác.

May mà người kia sau khi bỏ hành lý lại liền đi, một câu cũng không thèm nói.

Thẩm An lại cầm điện thoại lên gửi cho Lâm Hạc một tin nhắn: "Lại đến một vị nữa, nhìn trông ngầu ra trò."

"Cũng không biết vị cuối cùng trông như thế nào, còn chưa đến nữa."

Đợi thêm năm phút nữa, bên Lâm Hạc cuối cùng cũng trả lời tin nhắn: "Đến rồi đây."

Lâm Hạc đẩy cửa bước vào, còn cầm theo đồ của mình, cả phòng ký túc chỉ chừa lại một giường trống, Lâm Hạc đêm đồ để trên bàn học.

Thẩm An trợn tròn mắt: "Anh...anh ở chung ký túc với em?"

Lâm Hạc gật đầu: "Ừ."

"Làm kiểu gì thế?"

"Tìm người hướng dẫn, nói muốn ở cùng bạn đồng hương." Lâm Hạc rất đơn giản trả lời.


Thẩm An mới không thèm tin cái chuyện đơn giản như vậy, nhưng Lâm Hạc với điểm như vậy vào trường, khả năng là người hướng dẫn cùng lãnh đạo trường rất nể mặt, hơn nữa lại là cái yêu cầu nhỏ xíu không đau không ngứa như thế.

Lâm Hạc đặt đồ xuống cũng không chạm vào nữa, kêu Thẩm An đi ăn cơm: "Đi thôi, chắc đói rồi, gửi nhiều tin nhắn cho anh thế."

Hai người hôm nay mới nạp tiền thẻ ăn đi canteen, canteen người rất đông, đông chủ yếu là do người nhà đưa con em đến.

Buổi tối lúc Thẩm An tắm xong đi từ nhà tắm ra, Lâm Hạc xuống lầu mua ít trái cây trở lại.

Dưa hấu chia cho Vu Cảnh gần một nửa, Vu Cảnh đang gọi video cho người nhà, nhìn thấy Thẩm An mang đến nửa quả dưa hấu, trực tiếp quay camera về phía Thẩm An.

"Bạn cùng phòng mới! Thế nào! Lớn lên đẹp trai không?"

Cô bé trong điện thoại reo lên: "Oa, anh, bạn cùng phòng anh cũng quá đẹp đi!"

Thẩm An được khen tròng lòng cũng thích lắm, cái cằm hơi vênh vênh lên, nói: "Chào em gái."

Lâm Hạc ngồi bên cạnh vứt mạnh một miếng dưa hấu vào bát tô.

Điều hòa trong phòng chỉnh rất thấp, không khí trong phòng cũng rất tốt, mọi người vừa đến một môi trường mới, đều hơi chưa thích ứng, nhưng vẫn là đối với cuộc sống mới của sinh viên kỳ vọng hơn.

Buổi tối vị kia hơn mười giờ mới quay lại, sau khi quay lại, Vu Cảnh đi tới chào hỏi, vị đó cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại.

Thẩm An chạy tới bên Lâm Hạc thì thầm vào tai hắn: "Đây chính là cái cậu buổi trưa ngầu ngầu ấy."

Lâm Hạc rút giấy lau nước dưa hấu trên cằm cậu, cau mày nói: "Em chú ý chút được không, rơi lên trên quần áo không dễ giặt đâu."


Thẩm An không thấy Lâm Hạc phụ họa theo mình, còn bị nói một câu, có chút không vui, đứng dậy đi nhà vệ sinh rửa mặt.

Bọn họ ngày mai phải tập quân sự, đêm nay không thể thức quá muộn.

Cho dù ban đầu Thẩm An cho chút kích động, nhưng sau khi nằm lên giường hưởng điều hòa, đắp chăn mỏng, buồn ngủ cũng dần dần cuộn lên.

Lâm hạc ở bên dưới thu dọn đồ đạc một lúc mới trèo lên giường.

Giường của hai người bọn họ kề sát bên nhau.

Vu Cảnh đã sớm lên giường ngủ ngáy khò khò một lúc rồi, phòng tắm truyền đến tiếng nước, là vị bạn học kia đang tắm.

Đợi câu ta tắm xong ra ngoài tắt điện, Thẩm An vốn sắp đi gặp Chu Công, cổ chân đột nhiên bị một bàn tay lạnh ngắt nắm lấy.

Thẩm An giật nảy mình, bị dọa cho suýt nữa mất cả hồn, ngồi bật dậy, nhìn thấy Lâm Hạc bên giường cạnh cậu cũng nửa chống người ngồi dậy.

Thẩm An ngồi dậy, nói khẽ: "Cậu làm gì thế! Dọa chết tôi rồi!"

Lâm hạc cùng hạ thấp giọng: "Chuyển đầu sang phía này ngủ."

Thẩm An thấy phiền lắm, nhưng lại khống chế không nổi nghe lời hắn, cầm lấy gối của mình để sang phía đầu giường còn lại, nhắm mắt rồi miệng vẫn cằn nhằn: "Lâm Hạc, anh dính người quá."