Thiêu Thân

Chương 41: C41: Lâm hạc giận rồi




Khoảnh khắc này, sắc mặt của mỗi người trên bàn ăn đều không cùng một mức độ mà méo mó.

Thẩm An càng sợ hãi hơn, lông mi run rẩy nhìn Lâm Hạc, không nói nên lời.

Lâm Hạc nhìn thẳng Thẩm An, ngữ khí bình tĩnh nhưng không ai nghe ra được nửa điểm vui mừng trong đó.

"Tôi đã đợi cậu ở cổng trường rất lâu..."

Thẩm An nuốt khan, tìm lại được thanh âm của mình, cậu không xác định Lâm Hạc có nghe được mình nói hay không.

"Mỗi lần thi xong, tôi sẽ cùng bạn bè ra ngoài thư giãn... Cậu không biết điều này sao..." Giọng nói của cậu vì sợ hãi ngày càng trầm.

"Ồ? Gặp gỡ bạn bè à? Không phải cậu vừa nói rằng cậu cũng là bạn của tôi sao?" Lâm Hạc thậm chí còn lãnh đạm nhếch khóe môi.

Cố Tần Nhiên hít một hơi, đừng nói Thẩm An, ngay cả một người ngoài cuộc như cậu nhìn thấy ánh mắt Lâm Hạc nhìn Thẩm An cũng cảm thấy sợ hãi.

Lưu Thần nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng khuyên giải, nói: "Đúng đó, đúng đó, mọi người đều là bạn, đã gặp nhau rồi mau ngồi xuống đi..."

Thẩm An vội vàng nhặt chiếc ghế đẩu lăn tới chân Lâm Hạc, sau đó phủi bụi không tồn tại trên mặt ghế, dùng giọng điệu không mấy tự nhiên nói, như đang miễn cưỡng mời: "Lớp trưởng, cậu ngồi xuống trước đi. Tôi đi lấy một chiếc ghế khác."

Thẩm An vốn tưởng rằng Lâm Hạc sẽ từ chối, hắn có vẻ không quá thích hợp loại tình huống này.

Nào ngờ Lâm Hạc lại không khách khí ngồi xuống.

Vương Tử Thanh định thần lại, gọi lớn: "Phục vụ! Thêm một bộ đồ ăn nữa!"

Lâm Hạc người này cảm giác áp lực quá mạnh, mỗi người bọn họ đều không tự nhiên.

Cảnh ăn uống linh đình vữa nãy thoắt cái không còn nữa.

Thẩm An ngừng nói, ngồi co ro bên cạnh Lâm Hạc, nhai thịt cừu xiên như nhai sáp.

Trên bàn ăn không ai nói một lời.

Thẩm An với lấy chiếc cốc của mình, trong đó có nửa ly bia, động tác có chút quái dị không nói rõ được, có chút quá chậm, Cố Tần Nhiên ngồi đối diện Thẩm An, những biểu cảm thay đổi trên mặt Thẩm An cậu nhìn thấy rõ ràng.


Thẩm An đang bất động thanh sắc cẩn thận đánh giá vẻ mặt Lâm Hạc.

Ngay khi tay Thẩm An cuối cùng cũng chạm vào ly bia của mình thì có tiếng "bốp" vang lên, là Lâm Hạc đánh vào tay Thẩm An.

Lực cũng không nặng lắm, nhưng Thẩm An run tay, còn có chút bia tràn ra ngoài.

Thẩm An lông mày nhíu lại, khóe miệng trễ xuống, xem ra có chút không vui.

Ngay lúc Cố Tần Nhiên cho rằng Thẩm An sắp mất bình tĩnh đến nơi, Thẩm An lại bất ngờ hạ giọng, ngữ điệu uốn éo đến không chịu nổi: "Uống một tí thôi, cay quá." Cậu bỏ xiên thịt cừu nướng chấm muối ớt đã cắn dở trong tay xuống.

Mấy người ai uống bia thì uống bia, ai ăn thịt thì ăn thịt, chỉ có con cậu là đảo quanh, ai bận người ấy, tư thế giống như đã bị đói ba ngày ba đêm.

Thẩm An có lẽ thật sự cảm thấy thanh âm của mình thấp đến không ai có thể nghe thấy, nói xong liếc nhìn Lâm Hạc rồi đi đi lấy bia.

Lâm Hạc hạ mí mắt xuống, lần này cũng không có ngăn cản cậu.

Cố Tần Nhiên hai mắt suýt rớt ra khỏi đầu, nhìn thấy Thẩm An như vậy, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, cậu luôn cảm thấy hai người này đối xử với nhau có gì đó không ổn.

Chính là vẻ mặt của Thẩm An từ khi Lâm Hạc đến, vẻ mặt này giống như lúc cậu trốn học đi quán net vào năm lớp 10 bị bố bắt gặp, sau đó bị bố cười lạnh mà dùng tay nắm lấy vai cậu bảo cậu tiếp tục chơi đi.

Thẩm An sao lại nghe lời cậu ta như vậy, đã đến mức sống phải nhìn sắc mặt người khác rồi ư?

Cố Tần Nhiên nghiến răng nghiến lợi, âm thầm muốn bày tỏ sự tức giận với Thẩm An, đột nhiên nâng ly bia lên đối mặt với Lâm Hạc: "Tôi phải uống một ly với lớp trưởng để cảm ơn cậu đã chiếu cố đến Thẩm An của chúng tôi lâu như vậy!"

Bên cạnh tay Lâm Hạc là ly bia mà Vương Tử Thanh vừa rót cho hắn, nhưng Lâm Hạc lại không hề động đậy.

Thẩm An của chúng tôi? Đến cuối cùng là Thẩm An của ai?

Sắc mặt Lâm Hạc nhanh chóng trở nên lạnh lùng, trong mắt dần dần lộ ra vẻ địch ý không giấu giếm với Cố Tần Nhiên.

Bàn tay cầm ly rượu của Cố Tần Nhiên treo ở đó, cánh tay có chút đau nhức, nhưng Lâm Hạc vẫn không nhúc nhích.

Thẩm An không nhìn thấy liền dùng chân đá đá chân Lâm Hạc mấy cái

Kết quả là Lâm Hạc cũng không thèm quan tâm.


Không còn cách nào khác, Thẩm An cũng đành nâng ly lên: "Chiếu cố tôi cái gì chứ, là chiếu cố mọi người, bài thi thử mà lớp trưởng của chúng ta ra các cậu cũng có ít đến mượn."

Liễu Thần và Vương Tử Thanh vội vàng nâng ly làm lành: "Đúng, đúng, chúng ta phải cùng nhau nâng cốc kính anh Lâm một ly."

Ánh mắt Lâm Hạc lướt qua khuôn mặt của Thẩm An, Thẩm An lại chạm vào hắn dưới gầm bàn, lúc này Lâm Hạc mới coi như cho chút thể diện nâng ly lên: "Đừng khách khí."

Bữa ăn này, không có cảm giác thư giãn chút nào.

Thẩm An quay sang người phục vụ: "Phục vụ, mang cho chúng tôi chút mì." Sau đó cậu quay lại hỏi họ: "Các cậu đều muốn ăn cay? Cậu muốn bát lớn hay bát nhỏ?"

Cuối cùng cậu gọi ba tô lớn và hai tô nhỏ, tất cả đều gọi cay, ngoại trừ Lâm Hạc.

Thẩm An thuộc loại ăn không thể quá cay, nhưng thấy người khác ăn đến khí chất ngập trời lại thèm, kết quả đợi khi mì được bưng ra, cậu đến nửa bát cũng không ăn hết.

Cậu quen thói đẩy bát về phía Lâm Hạc, không ăn được nữa sẽ đưa cho hắn, kết quả đẩy đến nửa đường mới phản ứng lại, lại chầm chậm kéo bát trở lại.

Cuối cùng,Lâm Hạc trực tiếp đổi tô mì của Thẩm An với tô mì của mình, vẻ mặt không thay đổi: "Tôi chưa chạm vào, ăn đi."

Thẩm An cúi đầu: "Ồ." Cậu nói, húp hai miếng, đột nhiên trong tim có loại cảm xúc không nói ra lời, cậu ngẩng đầu lên lại nói: "Lớp trưởng, cậu có phải là muốn ăn cay không?"

Lâm Hạc dùng đũa gắp nửa tô mì của Thẩm An, trên có một lớp dầu ớt nổi lên, nói: "Đều được." Nói đến đây, đùa vừa vào miệng liền bị sặc.

Lâm Hạc im lặng ăn hết tô mì, sau đó lau miệng, có lẽ hắn cảm thấy mọi người ở đây không thoải mái nên ăn xong liền đứng dậy.

Thẩm An quay đầu nhìn thấy hắn đi về phía trước, sửng sốt một lát.

Lâm Hạc dừng lại trước quầy hàng của ông chủ.

Một lúc sau, Lâm Hạc quay lại, đứng trước bàn họ nói: "Tôi đi trước, tôi tính tiền cho các cậu rồi, các cậu đừng chơi quá muộn, sớm về nhà.". Về phần "cấc cậu" là nhìn Thẩm An mà nói.

"Sao lại để anh Lâm thanh toán chứ!" Vương Tử Thanh cũng đứng lên: "Ăn thêm chút nữa đi, trên bàn còn nhiều đồ ăn như vậy!"

"Đúng đúng, mới chỉ là bắt đầu thôi mà!" Lưu Thần phụ họa: "Cậu quá khách khí rồi!"


Lâm Hạc nói vài lời khách sáo rồi quay người rời đi.

Thẩm An cúi đầu ăn bát mì vừa rồi.

Khi Lâm Hạc rời đi, Vương Tử Thanh cau mày nói: "Biết vừa rồi sớm đưa ông chủ vài trăm tệ, không ngờ cậu ta lại trả tiền."

Lưu Thần nhếch môi nói: "Không được, để người ta biết chúng ta để học sinh nghèo nổi tiếng trong trường mời ăn tối, quá là không thích hợp."

"Cậu thì hiểu cái gì?" Vương Tử Thanh hơi hạ giọng: "Tôi nói các cậu biết, Lâm Hạc này đúng là trâu bò, cậu biết cậu ta làm thêm liều đến mức nào không?" Vương Tử Thanh gõ ngón tay lên bàn: "Tôi có một cuối tuần buổi trưa đi ăn nhà hàng, trùng hợp là cậu ta phục vụ, buổi chiều cùng bạn gái đi uống trà sữa cũng là cậu ta pha, buổi tôi đi bar, lại là cậu ta khui rượu".

Lưu Thần không thể tin được: "Tôi đệt! Cậu ta một ngày làm ba việc!"

"Thế mới nói, cho nên tôi không muốn tiêu tiền của cậu ta chút nào, dù sao cậu ta kiếm tiền không dễ dàng gì." Vương Tử Thanh nói.

Cố Tần Nhiên nghe vậy, thấy Thẩm An cúi đầu ăn mì, cơ hồ là vùi mặt vào trong đó, thế là nói: "Đừng nhắc tới cậu ta nữa, lần sau gặp lại chúng ta liền trả lại tiền cho cậu ta, hoặc là... hoặc là chúng ta mời lại." Cậu cố gắng khuấy động bầu không khí lần nữa: "Chủ quán net mà chúng ta thường tới vừa gửi lại cho tôi một tin nhắn, nói rằng còn trống một vài phòng riêng, còn hỏi chúng ta có đi không, đợi lát ăn xong được không?"

"Được!" Lưu Thần gật đầu liên tục, ánh mắt sáng ngời.

Vương Tử Thanh cũng nói như vậy.

Cố Tần Nhiên nhìn Thẩm An, Thẩm An đột nhiên ngẩng đầu nói: "Các cậu đi trước đi, tôi về trước, mệt quá, thi xong muốn nghỉ ngơi thật tốt." Nói xong nhanh chóng đứng dậy.

Cố Tần Nhiên còn không thấy rõ biểu tình trên mặt cậu Thẩm An đã quay người vẫy tay với bọn họ: "Các cậu đi chơi đi!"

"Này, hôm nay cậu ấy bị sao vậy..." Lưu Thần nhìn bóng lưng Thẩm An, có chút bối rối ngập ngừng muốn nói.

Vương Tử Thanh: "Chậc." Nó lắc đầu, cắt phần thịt nướng còn lại đi.

Chỉ có Cố Tần Nhiên đang ngồi ở đó, tựa hồ đang suy nghĩ.

Thẩm An đi về toát một thân mồ hôi, đến nhà liền thấy Lâm Hạc đang quét dọn đồ đạc trong nhà, Thẩm An ngẩng đầu liền thấy bộ lọc điều hòa của nhà mình đã bị tháo ra.

Cậu chôn chân tại chỗ, cau mày.

Lâm Hạc phớt lờ cậu, cúi lưng lau dọn.

Cùng là một chỗ lau đến là lâu.

Cuối cùng vẫn là Thẩm An nhịn không được nữa, dựa vào cửa hỏi Lâm Hạc: "Sao hôm nay lại muốn thanh toán hóa đơn..."

Lâm Hạc không nói chuyện với cậu, cầm bộ lọc sạch sẽ nhỏ giọt nước đi ra ngoài, muốn lau khô, Thẩm An chặn ở cửa, Lâm Hạc không khách khí dùng vai xô cậu ra.


Thẩm An loạng choạng lùi lại hai bước.

Cậu lại bướng bỉnh tiến lên nói: "Bọn họ đều có rất nhiều tiền tiêu vặt, cậu không cần phải trả..."

Cậu chặn đường, mấy đồ trong tay Lâm Hạc ướt đẫm nhỏ giọt lên quần áo của hắn, hắn sốt ruột đẩy vai Thẩm An: "Đi ra."

Thẩm An bị đẩy lùi lại, tính khí nổi lên, không biết trong lòng khó chịu ở chỗ nào, cậu cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy Lâm Hạc, nhất là khi nhìn thấy Lâm Hạc giơ tay nhấc đồ lau khô, xương bả vai thuận theo động tác của hắn lộ ra.

Cậu còn nhớ rằng khi mới đến đây Lâm Hạc không gầy như bây giờ.

Thẩm An không tiến về phía trước nữa.

Cậu không nói ra được cảm giác chua xót trong lòng là gì, đành buồn bã quay vào nhà tắm.

Sau khi Lâm Hạc vào phòng, tắm rửa rồi nằm xuống giường, Thẩm An lại có chút bất an nói: "Có nghe lời tôi nói không, còn giận à?"

Lâm Hạc phớt lờ cậu.

Thẩm An trong bóng tối không nhìn rõ mặt Lâm Hạc, cũng không biết tại sao Lâm Hạc lại tắt đèn sớm như vậy, hiển nhiên không phù hợp với đồng hồ sinh học của bọn họ.

Thẩm An một mình làm loạn cũng chán nhưng lại không muốn dễ dàng bỏ cuộc.

Cậu cũng muốn hỏi Lâm Hạc tại sao phải làm việc nhiều như vậy, một người làm ba việc một ngày, liệu cơ thể có kiệt sức, có trở nên không tốt không?

Cậu lại nghĩ đến tim Lâm Hạc đập nhanh hơn người khác.

Trong lòng lo lắng bất an, Thẩm An run rẩy đưa tay ra trong bóng tối, muốn sờ đi sờ lại lần nữa để xác nhận xem nó có còn nhanh như lúc đó hay không.

Vừa chạm vào đã bị đánh bay.

Lực đạo có chút mạnh, Thẩm An rụt tay, dùng tay kia che lại: "Đau."

"Đáng đời."

Thẩm An cau mày, biết mình sai, hiếm thấy một lần nhận lỗi: "Sao tức giận lâu như thế?" Cậu còn có chút lo lắng cho tim của Lâm Hạc: "Cậu đừng tức giận, không tốt cho tim đâu."

Lâm Hạc hừ lạnh một tiếng: "Tôi tức giận? Nếu tôi thật sự tính toán mấy câu nói của cậu thì tôi sớm đã bị cậu tức chết tươi rồi!"

Lâm Hạc nói dối.

Không tính toán mà từ lúc cậu vào cửa liền lạnh mặt, còn dùng lực đẩy cậu, còn không cho cậu chạm vào.