Thiêu Thân

Chương 37: C37: Gia đình mới của mẹ




Trước Nguyên Đán lớp A thông qua một cuộc bình chọn bỏ phiếu, giữa tổ chức tiệc liên hoan và nửa ngày nghỉ, kết quả nửa ngày nghỉ giành chiến thắng áp đảo.

Đối với học sinh lớp 12 mà nói, một nửa ngày nghỉ là điều khó có thể kiếm được.

Nhưng Thẩm An lại hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui được nghỉ phép, học tập khiến đầu óc cậu choáng váng. Kể từ lần xung đột lần trước với Lâm Hạc, cậu một lần nữa hiểu Lâm Hạc bị ám ảnh bởi việc học sâu sắc như thế nào cũng như tàn nhẫn đến mức nào, những việc khác còn có thể mặc cả, riêng việc này, cậu trước đây còn thử thương lượng còn dùng đủ mọi thủ đoạn, nhưng cuối cùng tại ngày tuyết rơi dày đặc ấy tỉnh ngộ.

Lâm Hạc không quan tâm cậu, Lâm Hạc chỉ quan tâm đ ến việc học của cậu mà thôi.

Mặc dù hắn nhiều lần nhắc lại rằng muốn cậu vào cùng một trường đại học với Lâm Hạc, nhưng đây vốn là chuyện nghìn lẻ một đêm. Lâm Hạc tuy vậy vẫn không hề bị lay động, chỉ bảo cậu tiếp tục học, trước hết đừng nghĩ đến điều gì khác.

Thẩm An muốn nghĩ chuyện khác nhưng thời gian của cậu đã bị Lâm Hạc vắt kiệt.

Lâm Hạc sau đó trở nên điên loạn đến mức thậm chí còn đưa thời gian đi vệ sinh vào thời khóa biểu của mình.

Kỳ nghỉ đông của họ kéo dài tổng cộng mười ngày.

Kết quả này vượt quá sự mong đợi của mọi người, ban đầu thông báo là chỉ có một tuần nghỉ phép, nhưng cuối cùng lại là thêm ba ngày.

Bầu không khí buồn tẻ trong lớp bị phá vỡ, học sinh phấn khích reo hò.

Nhưng rất nhanh sau đó bị số lượng bài kiểm tra che lấp.

Mọi người bắt đầu kỳ nghỉ đông với một chồng bài kiểm tra dày trên tay.

Lâm Hạc lại đến cửa hàng của Hồ Khả Nhậm để giúp đỡ.

Mỗi ngày hắn đều để lại một ít chi phí sinh hoạt cho Thẩm An, bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đi sớm về muộn.

Đêm đó, Thẩm An bị động tác của Lâm Hạc đánh thức, Lâm Hạc vén chăn lên dưới chân cậu, một cơn gió lạnh thổi vào, cậu cau mày không muốn mở mắt, sau đó có thứ gì đó ấm áp mềm mại áp lên chân Thẩm An.

Kỳ thật nhiệt độ có chút nóng, nhưng lại ấm áp đến mức Thẩm An không nhịn được lại dính vào, chạm vào, rời ra, lại dính vào.

Chạm vài cái túi chườm nóng càng lúc càng lăn xa hơn.

Thẩm An có duỗi chân cũng không thể với tới.

Lâm Hạc vừa mới tắm rửa xong, chuẩn bị lên giường, liền nghe được Thẩm An nhắm mắt nói: "Lớp trưởng, túi chườm nóng..."

Lâm Hạc hiểu ý, duỗi đôi chân dài ra móc lại túi chườm nóng cho cậu.

"Có ấm không?" Lâm Hạc trầm giọng hỏi.

"Có chút nóng." Thẩm An lẩm bẩm.

"Khó hầu hạ." Lâm Hạc nói xong, sau đó cau mày duỗi chân ra ngăn cản cái chân đang đá loạn của Thẩm An: "Đừng chơi nữa, đi ngủ đi."

Ngày hai mươi tám tháng mười hai âm lịch, Thẩm An đột nhiên nói với Lâm Hạc rằng cậu chuẩn bị về nhà mẹ đẻ đón Tết.


Lâm Hạc đang rửa nồi dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Thẩm An, hắn không thể hỏi một câu bất lịch sự như "Cậu có mẹ à?", nhưng việc này sức ảnh hưởng có chút lớn, Lâm Hạc vốn tưởng Thẩm An không nơi dựa dẫm, năm nay bọn họ sẽ cũng nhau qua năm mới.

Nước dùng để rửa nồi lạnh đến thấu xương.

Một lúc sau, Lâm Hạc nghe được giọng nói của chính mình hỏi: "Mẹ cậu, ở đâu thế?"

Thẩm An có chút mơ hồ, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn trả lời: "Ở thành phố Hoài Tường."

Không xa lắm, khoảng hai giờ lái xe.

Lúc đó Lâm Hạc có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, như tại sao trước đây cậu không tìm bà ấy? Lâu như vậy vẫn còn liên lạc sao? Định đi bao nhiêu ngày? Tại sao lại rời đi vào lúc này? Sau đó có quay lại không?

Tâm tư hỗn loạn, một cái nồi hắn rửa hơn mười phút, Lâm Hạc trầm mặc một lát, cuối cùng hỏi: "Khi nào đi?"

Thẩm An nói: "Chiều hôm nay đi." Sắc mặt cậu có chút mất tự nhiên: "Mẹ tôi đã giục mấy lần rồi, sau ngày mùng hai tôi sẽ quay lại."

"Ừ." Lâm Hạc nói: "Buổi chiều tôi sẽ giúp cậu mua vé, chiều đưa cậu đi."

Chiều hôm đó Lâm Hạc không đến chỗ Hồ Khả Nhậm làm công.

Hắn giúp Thẩm An chuẩn bị quần áo, sắp xếp bài kiểm tra, chia thành nhiều phần, đánh dấu những việc cần làm hàng ngày rồi bỏ vào cặp sách của Thẩm An.

Gần đến giờ chiều, Lâm Hạc dùng xe đạp chở Thẩm An đến bến xe.

Trước khi Thẩm An mua vé, Lâm Hạc đột nhiên bảo cậu đứng đó chờ.

Giờ xuất phát đã rất gần, Thẩm An đeo cặp sách đứng ở đó chờ, thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ, lo lắng nhìn bóng dáng Lâm Hạc.

Sau sáu bảy phút, Lâm Hạc vội vàng chạy tới, trên tay xách theo hai túi đồ.

Hắn cũng có chút gấp, khi nói chuyện giọng điệu không mấy bình ổn, có chút t hở dốc.

"Túi này cho dì, một ít hoa quả." Hắn đưa túi còn lại: "Túi này cho cậu, có chút đồ ăn vặt, dọc đường đói bụng có thể ăn."

Thẩm An ôm hai cái túi, nhìn Lâm Hạc giữa mùa đông đứng giữa nhà ga người đến người đi, chóp mũi còn đọng lại vài hạt mồ hôi nhỏ.

Cậu muốn hỏi Lâm Hạc xem hắn sẽ đón năm mới thế nào, nhưng cậu không nhẫn tâm.

Cậu đột nhiên cảm thấy buồn bã vô cớ, nói với Lâm Hạc: "Lớp trưởng, ngày mùng hai tôi sẽ về."

"Tôi biết, cậu đã nói rồi." Lâm Hạc lặp lại, "Ngày mùng hai cậu sẽ về." Dường như lặp lại lời này sẽ khiến hắn yên tâm hơn.

Thời gian đã điểm.

Thẩm An đi vào kiểm tra vé.

Trên đường cậu ăn sạch nửa túi đồ ăn vặt, khi đến thành phố Hoài Tường, mẹ cậu, Ôn Nguyệt, gọi điện cho cậu, nói bà và chú sẽ đến đón.


Chú?

Chắc là chồng tái hôn của mẹ cậu.

Thẩm An chưa từng gặp qua ông cho nên không biết là người như thế nào.

Thẩm An vừa rời khỏi nhà ga đã nhìn thấy mẹ từ phía đối diện vẫy tay với mình: "An An!"

Đây là biệt danh mà mẹ thường gọi cậu khi còn nhỏ, nhưng đã lâu không có ai gọi cậu bằng biệt danh đó nữa.

Cậu đã lâu không gặp Ôn Nguyệt, lúc này mũi có chút chua xót, cậu nhìn người đàn ông trung niên có nét mặt hiền lành bên cạnh mẹ mình, nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt.

Ôn Nguyệt nhìn thấy cậu liền đưa tay giúp cậu cầm đồ.

Nhìn thấy túi trái cây Thẩm An mang theo, Thẩm An nói với bà rằng đây là mang cho bà.

Ôn Nguyệt sờ sờ đầu Thẩm An: "An An ngốc, không nặng lắm đâu."

Người đàn ông tự nhiên đưa tay nhận lấy thứ trong tay Ôn Nguyệt, sau đó mở cửa xe nói: "Chờ về chúng rồi hãy nói, cũng muộn rồi."

Quả thực đã muộn rồi.

Thẩm An lên xe, xe lái tới một khu dân cư có khung cảnh trang nhã.

Mấy người bọn họ bước vào thang máy, lên đến tầng năm.

Sau khi vào cửa, cậu thấy cách trang trí trong nhà tương đối đơn giản, diện tích không lớn nhưng cũng đủ cho một gia đình ba người ở.

Gia đình ba người.

Thẩm An nhìn thấy cuốn album ảnh đặt dưới tủ tivi.

Đó là một bức ảnh chụp ở bãi biển, Ôn Nguyệt và người đàn ông vừa rồi đang ôm một cậu bé.

Lúc này, cửa phòng ngủ phía sau đột nhiên bị đẩy ra.

Một đứa trẻ thò đầu ra, tò mò nhìn Thẩm An.

Thẩm Ngạn tựa hồ như bị rút mất hồn, nhìn nhóc con này, chắc hẳn phải bảy tám tuổi rồi.

Lúc bố mẹ ly hôn vì ngoại tình cậu bao nhiêu tuổi?

Mẹ cậu ly hôn xong sớm như vậy đã tái hôn?

Ôn Nguyệt trước đây sức khỏe kém như vậy, sao lại sinh thêm một đứa con?


Thẩm An khó có thể đứng vững, cho dù cậu đã đoán trước được, sau nhiều năm như vậy, Ôn Nguyệt nhất định đã có được cuộc sống mới của riêng mình, nhưng hiện tại chuyện đã xảy ra, cậu vẫn khó có thể bình tĩnh tiếp nhận.

Chồng hiện tại của Ôn Nguyệt nhìn thấy Thẩm An nhìn đứa con trai của mình, liền mỉm cười vẫy tay: "Hiểu Bùi, lại đây chào anh trai tôi một tiếng đi."

Nhóc con lắc đầu, lui về phía sau, cảnh giác nhìn Thẩm An.

Đôi mắt như vậy thực sự có phần không thân thiện.

Người đàn ông có chút xấu hổ cười, mời Thẩm An ngồi xuống trước, nói Hiểu Bùi có chút hướng nội.

Ôn Nguyệt đi vào phòng bếp, vừa vào cửa liền bắt đầu vào bếp.

"Chú tới giúp mẹ cháu, trên bàn có nước trái cây, cháu tự uống đi."

Ngay từ đầu, người đàn ông này đối với Thẩm An không quá xa cách, mà dường như đối xử với mẹ mình khá tốt.

Thẩm An ngồi trong phòng khách xem TV một lúc, máy sưởi trong phòng đã bật hết cỡ, Thẩm An cởi áo khoác, đặt lên ghế sofa.

Một lúc sau, cậu bé lại ra khỏi phòng ngủ.

Nó không nói chuyện với Thẩm An, nhìn anh cậu lần rồi lại chạy vào bếp.

"Hiểu Bùi, đói rồi? Cho con cái đùi gà ăn trước, đừng chạy lung tung trong bếp." Là giọng nói nhẹ nhàng của Ôn Nguyệt.

Hiểu Bùi nhai đùi gà đi ra, ngồi trên sô pha, miệng dính đầy dầu, sau đó nói với Thẩm An: "Anh ơi, em không muốn xem cái này, em muốn xem phim hoạt hình."

"Ồ." Thẩm An đành phải chuyển kênh sang đài truyền hình có phim hoạt hình.

Anh nhìn đứa trẻ lần nữa, cảm thấy đường nét và đôi mắt của nó không giống Ôn Nguyệt hay chồng của Ôn Nguyệt chút nào.

Lúc cậu đang mơ màng, bữa tối trong bếp đã xong.

Thẩm An vào bếp giúp bưng đồ ăn ra, Ôn Nguyệt tựa hồ tâm tình rất tốt, nấu rất nhiều món ăn.

Ba người lớn và một đứa trẻ, trên bàn bày đầy đ ĩa.

"Đi đường vất vả rồi, ăn nhiều một chút đi." Ôn Nguyệt nói xong bắt đầu gắp đồ ăn cho Thẩm An.

Thẩm An trả lời: "Không vất vả, hai tiếng là đến nơi."

Ôn Nguyệt gắp đùi gà nướng to đưa cho Thẩm An: "Mẹ nhớ trước kia An An thích đùi gà nhất."

"Mẹ! Con cũng muốn ăn!" Hiểu Bùi đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, đưa tay nắm lấy cánh tay Ôn Nguyệt.

Chồng Ôn Nguyệt phản ứng rất nhanh ngăn nó lại, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đừng gây sự! Vừa rồi con đã ăn một miếng rồi."

"Không, con muốn ăn nữa! Con còn muốn ăn!" Nó nhìn chằm chằm vào Thẩm An nói, cong môi sắp khóc.

Hiện trường nhất thời hỗn loạn cùng khó xử.

Ôn Nguyệt cầm đùi gà trong tay, cánh tay cứng đờ giữa không trung.

Cuối cùng, Thẩm An không nhịn được nữa nói: "Đưa cho em ấy đi, em ấy vẫn còn là trẻ con." Cậu giả vờ thoải mái.


Cuối cùng, vì dỗ dành tiểu tử kia, đôi đùi gà chui vào tay nó, nó gặm đùi gà, lại nhìn Thẩm An, ánh mắt giống như đang thị uy.

Chồng Ôn Nguyệt kéo nó dậy, nghiêm túc nói: "Ăn xong đùi gà này thì rửa tay rồi vào nhà tự kiểm điểm."

Thẩm An nhìn một màn giáo dục này, không khỏi buồn cười.

Ôn Nguyệt nhìn đã quen, trên mặt không có chút khó chịu nào, nói: "An An, lúc còn nhỏ con so với nó còn nghịch ngợm hơn."

Thẩm An không trả lời, trong miệng cảm thấy đắng chát.

Khi cậu bé biến mất khỏi tầm mắt, Thẩm An không khỏi hỏi Ôn Nguyệt: "Khi nào sinh thế ạ? Trông như này là ly hôn năm thứ hai với bố đã có?"

Lời nói không lưu tình như vậy khiến sắc mặt Ôn Nguyệt tái nhợt.

Người đàn ông lúc này mới mở miêng: "Thẩm An, đừng không hiểu chuyện, mẹ cháu vì cháu đến mà chuẩn bị rất lâu rồi."

"Tôi nói chuyện với mẹ tôi liên quan gì đến ông!?" Thẩm An tựa hồ đã tìm được điểm bực mình, cố gắng rời mắt khỏi khuôn mặt đã biến thần sắc của Ôn Nguyệt, như thể ngọn lửa trong lòng không còn nơi nào để đi.

"Thẩm An!" Ôn Nguyệt thanh âm không khỏi trở nên nghiêm nghị.

Sao bây giờ không giả vờ trìu mến gọi An An nữa?

Người đàn ông đột nhiên trả lời: "Hiểu Bùi là con nuôi của bọn chú, bởi vì mẹ cháu muốn có con nhưng sức khỏe không tốt, chú không đồng ý cho bà ấy sinh thêm một đứa nên bọn chú đã nhận nó làm con nuôi."

Vì sao Ôn Nguyệt sức khỏe kém?

Lúc đó chính là bố của Thẩm An đã lừa dối bà, lúc Ôn Nguyệt vẫn đang bệnh.

Ôn Nguyệt chắc lúc đó đã để lại bệnh căn.

Ôn Nguyệt muốn có một đứa con.

Nhưng khi họ ly hôn, bà hỏi Thẩm An liệu cậu có muốn về nhà bà ngoại với mình không.

Thẩm An đang cầm chiếc máy bay mô hình điều khiển từ xa mà cha anh mua cho mình, lắc đầu nói không, nói rằng phòng của bà ngoại quá nhỏ để lái chiếc máy bay lớn của cậu.

Cậu leo lên leo xuống chơi với đồ chơi mô hình máy bay của mình suốt mấy ngày, khi sự phấn khích qua đi, Ôn Nguyệt đã không bao giờ quay trở lại nữa.

Khoảng trống do sự vắng mặt của Ôn Nguyệt để lại trong cuộc đời cậu liên tục được lấp đầy bởi ngày càng nhiều tiền tiêu vặt và đồ chơi mới lạ của cha mình.

Nhưng hiệu quả rất ngắn.

Ngắn đến mức Thẩm An thậm chí không nhớ được có bao nhiêu loại, hay món đồ chơi nào có thể gây ấn tượng với cậu.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn món ăn ngon trên bàn tràn ngập mùi thơm, chậm rãi cúi đầu xuống, không phải là cậu không hiểu, mà là cậu thực sự rất đau lòng.

Ôn Nguyệt ở bên mình quá ít, Thẩm An không tận hưởng được tình yêu của mẹ mình được bao lâu liền phải trao nó cho một đứa trẻ khác.

Thẩm An hốc mắt đỏ lên, Thẩm An vẫn là nói xin lỗi.

Bởi vì cậu đã trưởng thành rồi, trước mặt Ôn Nguyệt dường như không còn chút trọng lượng, chỉ có thể trở nên hiểu chuyện.

—————————————————————

Mị: Xin lỗi, cho dù thế nào mình cũng không thể thông cảm cho Ôn Nguyệt, muốn có con nhưng suốt hơn 10 năm không quan tâm tới con ruột của mình, gia đình họ Thẩm như thế cả thành phố đều biết nhưng bà chỉ sống cách đó có 2 giờ lái xe lại không hề hỏi han. Mình tự hỏi nếu không có bạn Hạc thì An An có khi thành ăn mày cũng chẳng ai hay:)