Thiếu Gia Kiềm Chế Một Chút

Chương 8




Người nhục ta phải chết.

Đắc ý xong, nhớ tới chuyện đứng đắn, mặt Tề Thiên Dương liền trễ xuống, ánh mắt nhìn Sở Hàn Phi gần như mang theo thống hận.

Càn Khôn Đồ là đệ nhất thần khí tu chân giới, mảnh vỡ thân thể đều là đồ tốt, Tề gia Lăng Vân Bích, Cố gia Cửu Châu Vương Đỉnh, Côn Lôn tiên tông Tử Long Quan, Ngự Kiếm Môn Thí Tâm Thạch... vân vân và vân vân, tất cả đều không liên quan gì tới cậu!

Thời điểm thiết lập những bảo bối này cậu đã chảy mất bao nhiêu là nước miếng a! Hiện tại phải tự tay dâng lên, lại còn phải tìm lý do nữa chứ!

Khoan đã!

Cậu phải tìm lý do gì? Dù sao cũng là Sở ngựa giống chiếm tiện nghi, có cho hắn cũng không dám nói ra ngoài!

Nghĩ như vậy, giống như tăng dũng khí cho Tề Thiên Dương, cậu vỗ vỗ Cố Kiều Kiều đuổi đứa nhóc kia xuống, dứt khoát trầm mặc đi tới trước mặt Sở Hàn Phi, “Đi theo ta.”

Nói xong cũng không quản hắn phản ứng ra sao, đi thẳng ra khỏi cửa viện.

Cố Kiều Kiều nghi ngờ kéo kéo ống tay áo Sở Hàn Phi, lại bị băng hàn trong mắt hắn dọa sợ lui về sau vài bước.

Mặc dù chuyện Tề Thiên Dương chủ động tìm hắn mà nói là kinh hỉ, nhưng Sở Hàn Phi không phải kẻ ngu dốt, cũng nhạy cảm nhận ra đối phương không vui.

Là vì hắn tiếp cận tiểu cô nương này khiến y không vui?

Sở Hàn Phi mím môi, trên mặt rốt cuộc không duy trì nổi ngụy trang hòa ái, nhanh chân đuổi theo.

Một đường đến Kinh Viên, giống như nam phụ, Tề Thiên Dương thích nhất chính là mảnh Đào Hoa Lâm kia, trong rừng bố trí trận pháp đặc biệt, một năm bốn mùa hoa nở không tàn, đồng dạng, ở đây thương lượng sự việc cũng không ai dám dò xét.

Tiến vào sâu trong cánh rừng, Tề Thiên Dương đột nhiên xoay người, mặt trầm như nước.

Lòng Sở Hàn Phi hồi hộp.

Tề Thiên Dương lạnh lùng nhìn Sở Hàn Phi: “Ngươi che giấu tu vi đến Tề gia ta vì chuyện gì?”

Nhìn đôi mắt nam chính nheo lại trong phút chốc, Tề Thiên Dương thầm đắc ý, mà bản năng thân thể cũng khiến cậu lập tức đè chặt chuôi kiếm bên hông, ánh mắt lộ ra mấy phần sát khí.

Sở Hàn Phi sắc mặt bất biến, trong lòng đã sóng to gió lớn, Càn Khôn Đồ càng cả kinh nói: “Không thể! Y sao lại thế...”

Lỗ tai Tề Thiên Dương giật giật, “Ai đang nói chuyện?”

Cậu thật sự chẳng hiểu gì cả, rõ ràng Sở Hàn Phi đang đứng đối diện cậu, sao trên người lại truyền ra một đạo âm thanh rõ ràng không phải của hắn?

Sở Hàn Phi và Càn Khôn Đồ cùng cứng ngắc nhìn về phía Tề Thiên Dương.

Thân là đệ nhất thần khí tu chân giới cùng chủ nhân đệ nhất thần khí tu chân giới, bao lâu rồi chưa nếm trải cảm giác lộ tẩy này ta?

Tề Thiên Dương tuy buồn bực, nhưng không để trong lòng, nam chính cũng từng thu vài con manh sủng bỏ túi. Chuyện nên làm vẫn muốn làm, lúc cậu chân chính hạ quyết tâm muốn dao động một người, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối đạt tiêu chuẩn vua màn ảnh, hết cách rồi, thân là công tử bột, kỹ năng diễn xuất không tốt làm sao dỗ trưởng bối? Bình thường là lúc hiếm khi cậu không diễn.

“Ngươi là tu sĩ hạ giới thu nhận lên đây, hoặc mai danh ẩn tích không đắc tội người hoặc bị người sai khiến trà trộn vào Tề gia muốn chờ thời cơ làm gì đó.” Hoa đào trong mắt Tề Thiên Dương hiện lên sự sắc bén, “Hay là việc Minh Tâm khúc lần trước chính là ngươi cố ý thiết kế?”

Thấy thiếu niên vẫn chưa vướng mắc chuyện Càn Khôn Đồ trên người, Sở Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm đồng thời có chút vui mừng mơ hồ, y không phải vì để ý hắn mới phát hiện hắn? Cho nên chỉ là chất vấn hắn mà không phải trực tiếp động thủ?

Nghe được nghi vấn của thiếu niên, Sở Hàn Phi nắm tay, bỗng nhiên khom người hành lễ: “Tề công tử minh giám, tại hạ Sở Hàn Phi, ẩn họ giấu tên đúng là vì đắc tội người, tuyệt đối không phải lòng dạ khó lường, hiện nay kẻ thù cũng đến trung giới, bọn họ thế lớn, tại hạ không dám tranh đấu, nên muốn mượn Tề gia che chở một chút.”

Tề Thiên Dương sợ hết hồn, này kịch bản không đúng a! Lẽ nào không phải là cậu bắt được nhược điểm của Sở ngựa giống sau đó ép hắn hợp mưu đi cấm địa? Thẳng thắn thành khẩn như thế đúng là Sở ngựa giống hay sao?

Nam chính đắc tội người ta mới trốn ở Tề gia không sai, nhưng hắn đắc tội không phải người bình thường, mà là tư sinh tử Trầm Lăng của tộc trưởng Trầm thị Trầm Viễn Thanh tại hạ giới. Trầm Lăng thiên phú trác tuyệt, hơn bảy mươi tuổi đã kết thành Kim đan, so với dòng chính cũng chẳng thiếu thốn gì, sau khi xác nhận thân phận rất được sủng ái, không phải loại Trầm Bắc Dương có thể so, nên trong nội dung câu chuyện nam chính mãi đến khi được Vân Chân tôn chủ thu làm đệ tử đổi lại nguyên danh, sau nhiều thăng trầm mới báo thù.

Lẽ nào hắn cho là bằng phân lượng của hắn có thể khiến Tề gia đi đối phó Trầm Lăng? Nhi tử Trầm Viễn Thanh có nhiều hơn nữa, cũng cưng vài đứa như vậy thôi được không?

Tề Thiên Dương có chút hoài nghi nhìn Sở Hàn Phi.

Sở Hàn Phi trong lòng tê rần, như không có chuyện gì xảy ra nói: “Nhận được ân huệ của Tề gia, tại hạ cũng có chút sức lực tự bảo vệ, giờ lập tức rời đi...” Tuyệt không gây thêm phiền phức cho ngươi.

Vai chính đi rồi trò chơi làm sao bắt đầu được? Tề Thiên Dương kinh hãi, bật thốt lên: “Chờ đã!”

Sở Hàn Phi ngẩn ra.

Tề Thiên Dương nghẹn một hồi, tự hỏi phải nói làm sao cho chu toàn, lơ đãng thoáng nhìn trang phục hộ vệ trên người nam chính, thình lình bộc phát: “Vào cửa Tề gia ta, chính là người Tề gia, ngươi đắc tội với ai mà kinh hoảng như vậy? Chẳng lẽ Tề gia ta còn không bảo vệ được ngươi sao?”

Lời này chỉ là nói dóc, Trầm Lăng có ngang ngược đi nữa cũng không dám ngang ngược đến Tề gia, có ví dụ như Trầm Bắc Dương phía trước, ngay cả thiếu gia dòng chính cũng không dám đưa đầu, sợ bị biểu đệ điên khùng nhìn chằm chằm, chết rồi không biết đi đâu nói rõ lí lẽ.

Sở Hàn Phi đột nhiên nhìn về phía Tề Thiên Dương, thấy y một mặt kiêu ngạo, dừng một chút, đáp: “Là con cháu Thiên Trảm giới Trầm gia, gọi là Trầm Lăng, năm xưa tại hạ giới làm sư huynh đệ cùng ta, hắn đố kỵ ta kết đan sớm hơn hắn, vì thế hãm hại ta... Trăn trở hơn hai trăm tuổi mới khôi phục tu vi, không còn dám lộ diện khiến hắn nghi kỵ.”

Tề Thiên Dương nghe mà có chút chột dạ, người là cậu viết, nội dung câu chuyện là cậu thiết lập, nam chính thảm thành như vậy cũng là cậu... Chờ một chút, Sở Hàn Phi làm sao có thể kể khổ với người khác?

Cậu đắp nặn nhân vật cậu rõ ràng, bề ngoài Sở ngựa giống tựa trích tiên, vừa lãnh vừa cấm dục, kỳ thực một bụng ý xấu, tâm cơ thâm trầm, ai cũng không tin, cái gì cũng giấu giấu diếm diếm, kêu hắn đi khiến người ta thông cảm? Không bằng kêu Tề nhị thiếu cậu ăn chay còn nhanh hơn.

Cho nên đây thật sự là minh chứng tình huống bình thường? Quên đi quái dị thoáng qua trong lòng, Tề Thiên Dương cấp tốc thay đổi chiến lược, mở ra hình thức công tử bột giao hữu, vung tay lên: “Trầm Lăng là thứ gì, có cho hắn cũng không dám đến chỗ ta ngang ngược, ngươi vì chuyện này mà muốn đi, người khác còn nghĩ ta sợ hắn.”

Trong lòng Sở Hàn Phi có chút xúc động, đang muốn nói chuyện, ngoài rừng truyền đến một giọng nói hà khắc: “Dương biểu đệ khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ vi huynh nhớ nhầm, quên mất chuẩn bị hạ lễ Nguyên Anh của ngươi?”

Tiếng nói dừng, người đã tới, thanh niên áo bào trắng ngọc quan vấn tóc, khuôn mặt tuấn tú không che nổi phẫn hận cùng khinh miệt.

Tàn hoa rơi dưới chân hắn, trong đôi mắt đào hoa của Tề Thiên Dương đột nhiên chợt lóe một đạo huyết sắc, lấy lại tinh thần, khẽ nghi hoặc nhíu mày: “Ngươi là ai?”

Thanh niên cười lạnh, chung quy vẫn nhớ kỹ thân phận người trước mắt, báo danh hào lên: “Trầm Lăng, vừa rồi Dương biểu đệ không phải đang nói tới ta sao?”

Trong lời nói quái gở của hắn, chỉ là một kẻ kỳ Kim Đan cư nhiên chỉ trích tiền bối Nguyên Anh, nếu như tiểu tử này không phải thiếu gia Tề gia, sớm đã không biết chết bao nhiêu lần rồi! Trầm Lăng đột nhiên thả uy áp, không nhìn tới sắc mặt Tề Thiên Dương, đưa mắt nhìn sang Sở Hàn Phi, tựa như cười mà không phải cười: “Sư đệ, hơn 200 năm không gặp, ngươi làm sao càng vượt càng thụt lùi thế hả?”

Sở Hàn Phi có thần khí hộ thân, ngay cả là một người tàn tật, cũng không sợ chút uy áp đó, hắn không để ý tới khiêu khích của Trầm Lăng, lo lắng nhìn về phía Tề Thiên Dương, lại thấy cậu một mặt không hiểu ra sao.

Tề Thiên Dương thật sự chẳng hiểu gì cả, rõ ràng thấy được động tác Trầm Lăng phóng thích uy áp, nhưng một chút cảm giác cậu cũng không có, là thực lực nam phụ quá mạnh mẽ? Nhưng dù sao y chỉ là kẻ Kim Đan trung kỳ, Trầm Lăng có vô dụng nữa thì cũng là tu sĩ Nguyên Anh.

Như vậy, có phải vì cậu sáng lập thế giới này, nên chiếm được một tí đặc quyền?

Đột nhiên nghĩ đến khả năng này, tâm Tề Thiên Dương nóng lên, đập vào mắt Trầm Lăng, chính là khiêu khích trắng trợn.

Trầm Lăng không cảm thấy người thiếu niên trước mắt này sẽ có thực lực chống lại uy áp của hắn, chắc là trên người y có mang theo pháp bảo cao giai gì, trong lòng hắn ấm ức tức giận, không khỏi cười lạnh: “Dương biểu đệ cười cái gì? Nói cho vi huynh nghe một chút?”

Tính tình Tề Thiên Dương không tốt, không chịu được người khác âm dương quái khí với cậu, cặp mắt đào hoa híp híp, “Bổn thiếu gia chỉ có một ca ca, y tên Tề Thiên Nhai, mười tám tuổi Trúc Cơ, hai mươi hai tuổi kết đan, bốn mươi tuổi kết anh, đầu bảng Lăng Tiêu phong hội, một trong chín đại đệ tử thân truyền Ngự Kiếm Môn thượng giới, ngươi thì tính là thứ gì?”

“Ngươi!” Trầm Lăng giận quá hóa cười, “Xem ra Dương biểu đệ ngạo khí cực kì, nếu như vi huynh giấu diếm bản lĩnh chẳng phải ngay cả huynh trưởng cũng không làm được?”

Lòng bàn tay hắn chợt lóe kim quang, tịnh chỉ như điện tập kích Tề Thiên Dương, Tề Thiên Dương đầu tiên ngẩn ra, nhưng bản năng thân thể làm cậu phản ứng lại rất nhanh, xoay người, rút kiếm, so chiêu.

“Keng!” Một tiếng vang lên kiên định, trong tay Trầm Lăng nhiều thêm một thanh loan đao, trên lưỡi dao bao phủ một tầng mặc quang âm lãnh.

Tề Thiên Dương một kiếm chém ra, kiếm khí lẫm liệt, thiển tử lưu quang mang theo khí thế chẻ trời lấp đất đánh tới Trầm Lăng, Trầm Lăng trong lòng cả kinh, vội vã hoành đao ngăn chặn, kiếm khí đỡ được, người lại bị chấn động lui về sau một bước.

Động tác thiếu niên mang theo xiềng xích khẽ vang, nhớ tới đó không phải toàn bộ thực lực của y, Trầm Lăng càng thêm căm ghét, không lưu tay nữa, ra chiêu càng độc ác.

Hắn lại không hề nhận ra, một đôi mắt đào hoa xinh đẹp của thiếu niên đang cúi thấp đầu đã hoàn toàn bị huyết sắc bao trùm.

...

“Người điên cũng là ngươi gọi?”

“Chết! Các ngươi ngày hôm nay đều phải chết!”

“Nhục ta ngươi phải chết!”

...

Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng gào khàn cả giọng của thiếu niên, mang theo sát ý cùng điên cuồng khắc cốt ghi tâm, chấn động đến mức đầu càng u mê, Tề Thiên Dương vươn tay vỗ trán, lại bị máu me đầy tay kinh sợ.

Đập vào mắt, chi đứt, thân tàn, cánh hoa đào nhuốm máu.

Trầm Lăng, chết rồi?

Sở Hàn Phi đứng cách cậu không xa, che lồng ngực máu chảy ồ ồ, dùng kiếm chống đỡ thân thể, sắc mặt trắng bệch.

Bỗng nhiên có một đạo quang mang như mực vọt ra ngoài, thân thể phản ứng trước một bước phi kiếm mà ra, đâm trúng tia sáng kia đồng thời tiếng trẻ con the thé vang lên, rất nhanh mất hẳn.

Là Nguyên Anh của Trầm Lăng.

Tề Thiên Dương nhìn Sở Hàn Phi, giật giật môi, muốn nói cái gì, thân thể loáng một cái, ngã xuống.