Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị

Chương 22: Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



"DÌ Hàn, cám ơn dì, thật may là có dì.." Tiêu Sách nhẹ giọng nỉ non, sau đó cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán dì Hàn.

Khóe miệng dì Hàn hơi cong cong tạo thành nụ cười ấm áp, thoải mái vùi
mình trên giường, yên tĩnh như một thiên sứ, khắc sâu vào trong lòng Tiêu Sách.

Trong khoảnh khắc này, tất cả dục vọng trong lòng Tiêu Sách đã hóa thành tình cảm dạt dào dịu êm.

Anh cẩn thận nằm xuống bên cạnh dì Hàn, nghiêng người nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp ấy, chỉ hận không thể lưu giữ lại thời khắc này mãi mãi.


Mà đúng lúc này, dì Hàn đột nhiên rên một tiếng, xoay người sang, gác chiếc chân thon dài trắng muốt lên trên người Tiêu Sách.

Dì ấy nghiêng người qua, quàng hai tay ôm lấy cổ Tiêu Sách, bỗng một luồng không khí ấm áp nhẹ thổi vào trên cổ Tiêu Sách, khiến lòng anh ngứa ran.

Trong nháy mắt Tiêu Sách lại có phản ứng sinh lý!
Anh cảm thấy cơ thể mình lại một lần nữa nóng nực dần lên, ở sâu trong nội tâm phảng phất có một sự dao động tăng lên theo cấp số nhân, rất nhanh sẽ không thể khống chế được.

"Dì Hàn tỉnh dậy rồi phải không? Dì Hàn? Hàn Vân Tịch?" Tiêu Sách run giọng hỏi.

Dì Hàn không nói một lời, thân thể mềm mại rúc vào trong ngực Tiêu Sách, lại còn cố vùi vào sâu hơn, dường như là đang cho Tiêu Sách một tín hiệu.

Giờ khắc này, Tiêu Sách rốt cục không nhẫn nhịn được nữa.

Anh hít thở dồn dập, khe khẽ nói: "Hàn Vân Tịch, dì không nói lời nào, vậy tôi coi như là dì chấp thuận, tôi có làm cái gì, sau này dì cũng không được đánh tôi nhé..."
Nói xong, thấy dì Hàn vẫn không trả lời, tay phải Tiêu Sách lập tức run rẩy vươn tới thân thể dì Hàn...!
Vào đúng lúc bàn tay tà ác của anh gần chạm tới thì đột nhiên điện thoại trong túi dồn dập vang lên, dọa cho Tiêu Sách run bắn người, suýt nữa thì nhảy dựng lên.


Anh thầm mắng một câu, nhanh chóng tắt chuông điện thoại.

"Ai lại chọn đúng thời khắc mấu chốt này gọi điện thoại cho mình!" Tiêu Sách lầm bầm nói.

Đang muốn trực tiếp cúp máy, tiếp tục làm cái chuyện mà anh tha thiết mong ngóng cùng với dì Hàn, thì lại phát hiện người gọi điện thoại tới là Phương Bác.

Thấy vậy, Tiêu Sách không kiên nhẫn nhíu mày, vì muốn đêm nay hẹn hò với dì Hàn, anh đã sớm dặn dò Phương Bác để anh được yên tĩnh.

Phương Bác là người hiểu chuyện, không có việc gì thì cậu ấy sẽ không quấy rầy mình, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Nghĩ như thế, Tiêu Sách chỉ đành lưu luyến không rời buông dì Hàn đang nằm trong ngực ra, đi ra xa nghe điện thoại, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Bác, sao thế?"
Vừa dứt lời, trong loa lập tức truyền đến giọng nói hốt hoảng của Phương Bác: "Anh Sách, anh tuyệt đối không được tới, em không sao, bọn họ có...!Á!"
Phương Bác chưa nói xong cầu, hình như đã bị ai đó đánh cho một cái, câu tiếp theo không kịp nói nốt.


Sau đó, từ trong loa truyền đến một giọng nói lạnh lẽo: "Mày là Tiêu Sách hả? Phương Bác đang nằm trong tay bọn tao, nếu mày không muốn nó chết thì một mình đi đến đầu hẻm Song Khẩu, tạo cho mày nửa giờ."
Tiêu Sách nghe vậy, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng, tràn ngập sát ý nói: "Chúng mày là ai? Tiểu Bác đâu rồi?"
Giọng nói lạnh lẽo lại tiếp tục: "Muốn biết chúng tao là ai, đến nơi là sẽ rõ, không phải sao? Về phần Phương Bác, trạng thái hiện tại cũng không tệ lắm, nhưng chờ lâu thêm chút nữa, tao không dám đảm bảo sẽ như thế nào đâu."
"Nhớ kỹ, chúng tao chỉ cho mày thời gian ba mươi phút, quá ba mươi phút mà không thấy mày đâu thì kết cục Phương Bác sẽ rất thê thảm..."
Tiêu Sách hừ lạnh nói: "Chúng mày dám động đến một sợi tóc của Phương Bác tao sẽ trả lại gấp mười cho chúng mày!"
"Hahahaha, uy hiếp tao sao? Trả lại gấp mười? Thế thì mày phải nhanh lên, bởi vì chúng tạo không có được mười cái mạng trả cho mày đâu, hahahaha..."
.