Thiên Vực Thương Khung

Chương 13: Thiên địa vô song chủ hỗn độn đệ nhất linh! 1




"Ta... Ta chỉ ra ngoài đi dạo..." Diệp Tiếu yếu ớt giải thích.Lời giải thích này thực sự quá vô lực!Trên phương diện đối phó với nữ nhân, Diệp quân chủ đại nhân còn kém xa nguyên thân – cũng chính là hoàn khố công tử Diệp Tiếu, kiếp trước Diệp quân chủ tu luyện thuần dương đồng tử công, cho tới bây giờ vẫn chưa từng hưởng thụ phong nguyệt tình thú gì; lúc này có một thiếu nữ xinh đẹp vừa giận vừa vui ở ngay trước mặt, trong lúc nhất thời hắn lại cảm thấy đầu óc thắt lại, dường như đầu lưỡi cũng không còn lưu loát như trước."Phốc!"Dạ Nguyệt quận chúa đưa tay đánh mạnh một cái lên đầu Diệp Tiếu, khẽ kêu: "Vào lúc binh hoang mã loạn như thế này, vậy mà ngươi còn ra ngoài đi dạo lung tung? Ngươi có biết hôm nay kinh thành đã xảy ra chuyện lớn không? Ngươi còn đi dạo lung tung, không chừng sơ ý một chút lập tức chơi rớt cái mạng nhỏ của mình! Trước khi đi, Diệp thúc đã cho ta một cây roi, giao cho ta quyền lực quản giáo ngươi, nếu như ngươi dám không nghe lời, ta một roi quất ngất ngươi!"Diệp Tiếu thầm nghĩ: "Thật can đảm, dám uy hiếp bổn quân chủ như vậy?! Ta một roi quất chết ngươi mới đúng!"Trên mặt lại tỏ vẻ rất hứng thú: "Phải không? Kinh thành có đại sự gì?"Dạ Nguyệt quận chúa hừ hừ, con ngươi đảo một vòng, lại có chút hả hê nói: "Nghe nói Tả Tướng phủ bị trộm... Một đêm tự dưng có rất nhiều kẻ trộm tiến vào... Tả tướng đã đánh mất rất nhiều đồ vật quý báu, hiện tại hắn ta còn đang nổi trận lôi đình đây... Lúc này, toàn bộ quân đội thủ vệ kinh thành đều bị điều động, cửu môn giới nghiêm, không cho phép ra vào, toàn thành lùng bắt thích khách, cố gắng bắt được cả người cả tang vật."Tiểu nha đầu lại có thể che miệng cười hí hí một tiếng, sau đó dường như nàng cảm thấy hơi mất phong độ, cười như vậy trước mặt Diệp Tiếu có khả năng tổn hại hình tượng uy nghiêm của bản thân, vì thế nàng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, rất lão luyện thành thục nói: "Xem ra lần này tả tướng gia tổn thất nặng nề, muốn bắt được cả người cả tang vật vãn hồi tổn thất, rất khó a..."Con ngươi Diệp Tiếu đảo một vòng, nói: "Có biết rốt cuộc tả tướng đã làm mất đồ gì không?""Cái này ta không biết, dù sao thì hẳn đó cũng là thứ rất quan trọng, nếu không sao có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy sao?!"Dạ Nguyệt lắc lắc cái đầu nhỏ.Diệp Tiếu thầm nghĩ: Vậy thứ hiện tại ta lấy ra này... Không biết có liên quan với vụ mất trộm không?Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Tiếu lại nghĩ, đợi khi có cơ hội vẫn nên dùng những vật khác một lần nữa điêu khắc ra đồ vật giống hệt để phòng ngừa vạn nhất, ngộ nhỡ ngày nào đó Tả Vô Kỵ tìm đến mình đòi lại đồ, thuyền cẩn thận có thể sử dụng vạn năm..."Ta cho ngươi biết, đấu giá hội ngày kia không cho phép tiểu tử ngươi đi, ta đã hẹn mấy tỷ muội tới chơi, nếu như ngươi đi, chắc chắn sẽ khiến ta mất mặt! Còn có, Văn Hoa hội mấy ngày nữa cũng không cho phép ngươi đi... Dù sao thì trong khoảng thời gian này, không cho ngươi tới bất kỳ nơi nào, hiểu chưa? Nhớ chưa? Nghe chưa?!"Tiểu nha đầu giương nanh múa vuốt uy hiếp một trận, nhìn thấy Diệp Tiếu liên tục gật đầu, lúc này nàng mới thỏa mãn, đứng dậy muốn đi.Trước khi ra cửa, nàng đột nhiên quay đầu, mơ hồ có chút u oán đưa mắt nhìn Diệp Tiếu, vậy mà lần đầu tiên ôn nhu nói: "Trở về đi, đừng tiễn nữa..."Ngay sau đó nàng lại thở dài, giọng nhỏ không thể nghe được nói: "Ôi... thật ra tiểu tử ngươi cũng không khiến người ta chán ghét quá như vậy... Nhưng nếu ngươi có thể cố gắng hơn một chút, sửa đổi một số thói hư tật xấu đi... thì tốt biết bao nhiêu... Ôi..."Dưới ánh nhìn của Diệp Tiếu, Dạ Nguyệt quận chúa lên kiệu, càng lúc càng xa trong bóng đêm.Mơ hồ khiến Diệp Tiếu cảm giác được một chút phiền muộn bất đắc dĩ trong lòng tiểu cô nương...Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, nữ tử nào có quyền tự mình lựa chọn lão công? Ngay cả khi tiểu nha đầu xuất thân từ vương tộc, nhưng đối với hôn sự của chính mình, nàng cũng không cách nào tự mình làm chủ.Nếu đã tuân theo mệnh lệnh của phụ mẫu hứa gả cho Diệp Tiếu, như vậy sớm muộn gì nàng cũng phải gả cho Diệp Tiếu.Nhưng hết lần này tới lần khác, vị hôn phu này lại là một tên hoàn khố, chỉ có khóc chứ không thể làm gì khác được...Nhưng có thể nhìn ra, Dạ Nguyệt cũng không hoàn toàn vô tình với nguyên thân Diệp Tiếu, dù sao thì hai người cũng cùng nhau lớn lên... Bằng không, ngay lúc kinh thành hỗn loạn như này, nàng đã không vì lo lắng mà tới thăm nom quan tâm nguyên thân...Trong không khí còn mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng, Diệp Tiếu cũng không nhịn được thở dài một hơi. Mơ hồ cảm thấy trong lòng có cảm giác khó hiểu, đó là cảm giác trước nay chưa từng có......Về đến phòng nằm xuống, cảnh giác trong lòng tạm thời được buông lỏng, hắn lập tức cảm thấy cả người mệt mỏi muốn chết, rã rời vô lực như bị móc rỗng. Sau lần bộc phát ban nãy, cả người hắn vốn đã bị móc rỗng... Sau đó lại nỗ lực gắng gượng ứng phó Dạ Nguyệt, hiện tại một khi buông lỏng xuống, hắn lập tức cảm thấy có chút không nhịn được.Kịch độc trong cơ thể còn chưa được loại trừ, hệt như luôn có một thanh kiếm sắc treo trên cổ; mà lúc trước bản thân mình đã điều động dược lực Thiên Tinh Linh Tủy, mặc dù thời gian tồn lưu trong cơ thể không lâu nhưng đã có thể đè ép độc lực vào một chỗ, chỉ đợi khi vận lực là có thể bức toàn bộ kịch độc ra khỏi thân thể.