Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 1: C1: Chương 1




Editor: Rydie

Hôm nay là ngày học sinh lớp 9 trở về trường lấy bằng tốt nghiệp. Trường học bắt buộc thứ mười hai ở tinh cầu B612 náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều. Đối với những học sinh rốt cuộc có thể thoát khỏi giai đoạn học tập bắt buộc nặng nề, niềm vui tốt nghiệp lớn hơn nỗi buồn ly biệt rất nhiều. Trên hành lang đều là âm thanh học sinh vui đùa đùa giỡn, mà văn phòng chủ nhiệm lớp cách đó một bức tường lại yên tĩnh hơn nhiều.

Một giọng nữ nhẹ nhàng nói nhỏ, “Tinh Thần, em thật sự không định xin vào đại học sao? Lấy thành tích và lý lịch của em, tất cả đại học trong chòm Kim Ngưu này đều sẽ tình nguyện mở rộng cửa đón chào.”

Con ngươi thiếu nữ trong trẻo, không hề có một tia khó xử hoặc không cam lòng nào, chỉ bình tĩnh mà nói câu, “Thưa cô, em tạm thời không có quyết định này.”

Cô giáo không khỏi có chút tiếc nuối, lại khuyên nhủ: “Nếu là vì gia đình em có chuyện gì khó xử, em có thể nói cho cô, cô và trường học sẽ cùng nghĩ cách.”

Thiếu nữ lắc đầu, “Không phải vì những cái đó, là chí của em không ở đây.”

Cuộc nói chuyện này cuối cùng cũng không có tác dụng gì, cô giáo nhìn bóng dáng thiếu nữ biến mất ở cửa văn phòng, tiếc nuối mà thở dài một hơi, “Đáng tiếc.”

Một cô giáo tóc ngắn bên cạnh cũng vừa nghe được cuộc nói chuyện kia, chân ấn xuống đất, lướt tới cùng ghế dựa, “Đúng thật là rất đáng tiếc. Nhảy liên tục ba cấp còn có thể hàng năm hạng nhất, thành tích như vậy, chỉ cần có chút quan hệ, các đại học top đầu ở Thủ Đô Tinh cũng có thể vào.”

Một cô giáo hơi béo khác cũng thò đầu qua, “Nghe nói em ấy sống nương tựa với anh trai, thân thể anh trai em ấy không tốt, hàng năm uống thuốc, em ấy hẳn là không yên tâm anh trai nên mới không đi đọc đại học, ài... tính ra là anh trai làm chậm trễ em ấy.”

“Cô không biết, người anh trai này cũng không có quan hệ huyết thống với em ấy,” cô giáo tóc ngắn nói: “Em ấy vốn là cô nhi, vốn là sắp chết đói, sau lại được một tên trai bao nhặt về, bán mình kiếm tiền nuôi em ấy lớn lên.”

“Ài... Quá đáng tiếc...”

-

Mục Tinh Thần cầm bằng tốt nghiệp ra cổng trường, đi về phía trạm giao thông công cộng, bị giáo viên gọi vào văn phòng nên chậm chân một chút, lúc ra được cổng trường đã muộn, Mục Tinh Thần dù có chạy vội cũng không đuổi kịp chuyến xe điện cuối cùng.

Mục Tinh Thần chỉ có thể đi sang bên cạnh quét mã lấy một xe bay công cộng. Dẫm hai chân lên, khóa an toàn tự động cố định, khởi động cảm ứng, xe bay chậm rãi bay lên không, sau đó chân phải Mục Tinh Thần ép xuống, xe bay nhanh chóng xông ra ngoài.

Ngày thường Mục Tinh Thần không hay chọn cái này, một là bởi vì giá nó không rẻ bằng xe điện treo, hai là bởi vì cô không quá thuộc đường quốc lộ trên không trung, ba là bởi vì cái đồ chơi này có giới hạn tốc độ. Đã thế địa điểm trả xe còn cách nhà bọn họ một khoảng, tính năng tự động trả xe lại đắt. Mỗi lần Mục Tinh Thần đi xe bay còn phải tự mình đi bộ một đoạn đường không ngắn, rất phiền toái.

Quốc lộ trên không được quy hoặc bởi đèn 3D. Mục Tinh Thần bay dọc theo đèn chỉ thị màu xanh lục không đến mười phút, phía trước đã có xe bay tư nhân phát sinh sự cố, cảnh sát giao thông điện tử can thiệp, dẫn đường các xe bay đi về phía đài tránh nạn khẩn cấp. Trong lúc này, phương tiện giao thông hai bên đường đều dừng lại, Mục Tinh Thần cũng bị ngăn ở giữa không trung năm phút mới có thể lại lần nữa xuất phát.

Hôm nay đi đường không quá thuận lợi, sau đó còn gặp được xe bay cứu hộ khẩn cấp, lại bị ngăn cản năm phút. Chờ Mục Tinh Thần đỗ xe bay về đúng điểm đỗ, đã phải trả nhiều hơn thường ngày một tinh tệ.

Tâm trạng của Mục · thần giữ của · Tinh Thần hoàn toàn bị phá hỏng, giờ phút này mặt cô còn âm trầm hơn so với bầu trời che kín mây đen trên cao kia.

Mây đen...

Đúng rồi, Mục Tinh Thần nhớ tới, hôm nay Cục Khống chế Điều tiết Khí tượng đã thông báo, 19 đến 24 giờ tiến hành tạo mưa ở bốn khu từ mười đến mười ba.

Mục Tinh Thần cúi đầu nhìn thời gian, 18: 37, tốc độ nhanh một chút hẳn là vẫn sẽ kịp về nhà trước khi đổ mưa.

Mục Tinh Thần nhét bằng tốt nghiệp vào trong ngực, chạy nhanh về nhà. Tốc độ của cô viễn siêu người bình thường, thời điểm nhanh nhất thậm chí còn có thể nhanh hơn một chút so với xe bay bị giới hạn tốc độ.

Đi ngang qua một cái nông trường nằm ở giao giới giữa khu mười hai và khu mười ba, tốc độ của Mục Tinh Thần chậm lại. Cô đi tới trước cổng nông trường, đứng đó nhìn chằm chằm một hồi, trong mắt mang theo hướng tới. Cô vỗ vỗ tấm biển treo bên cổng nông trường, “Chờ, nhất định sẽ mua mày về.”


“Ầm vang” một tiếng, một tiếng sấm rền nổ vang.

Mục Tinh Thần nhìn thời gian, chuẩn bị rời đi.

Mục Tinh Thần mới vừa đi hai bước, cửa nông trường đột nhiên mở ra. Mục Tinh Thần quay đầu lại nhìn, một người máy đi từ bên trong ra, treo một cái biển gỗ lên trên cửa lớn.

Trên biển gỗ viết: Chuyển nhượng nông trường, người có ý vui lòng liên hệ...

Cái nông trường này thế mà lại muốn chuyển nhượng, Mục Tinh Thần tính thử tiền tiết kiệm của mình... Tâm tình càng hậm hực.

-

Mục Tinh Thần sát giờ về đến nhà, bà hàng xóm nhiều lời đang đứng ở cửa rút quần áo. Thấy Mục Tinh Thần, bà ta làm mặt quỷ rồi nói xấu, “Ngày hôm qua tôi thấy anh cô lại đến nhà quả phụ ở đầu phố kia, hôm nay quả phụ lại tặng hoa quả cho anh cô đấy...”

Không đợi bà hàng xóm nói thêm cái gì, Mục Tinh Thần đã hung hăng ném một ánh mắt hình viên đạn qua. Bà hàng xóm biết Mục Tinh Thần lợi hại, lập tức sợ hãi run rẩy ngậm miệng, không dám nói gì nữa. Chờ Mục Tinh Thần vào nhà, bà ta mới không có ý tốt mà lại lẩm bẩm một câu, “Một tên ma ốm sắp chết còn đi ra ngoài bán, không chê đen đủi...”

Giây tiếp theo, “Ầm ầm!” Lại là một tiếng sấm rền nổ vang, gió to gào thét, thổi bà ta đến ngã ngồi xuống, vặn trẹo eo, còn bị mưa to tầm tã rót xuống đầy đầu đầy cổ.

Sắc trời âm trầm đến quá mức, Mục Tinh Thần bật đèn, trong phòng chỉ có một bóng đèn nho nhỏ treo trên trần nhà, run rẩy mà tỏa ra ánh sáng ảm đạm, miễn cưỡng có thể chiếu sáng hết cả căn phòng không lớn này.

Căn nhà trống vắng không có nhiều đồ đạc, trên bàn đặt một chai dịch dinh dưỡng, một đ ĩa hoa quả đã rửa sạch. Mấy quả mọng được đặt chỉnh tề bên nhau, gọn gàng đến mức có thể làm hài lòng kẻ bị OCD, chai dịch dinh dưỡng sau khi rửa sạch sẽ còn cắm một bông hoa dại, vừa nhìn đã biết là do Mục Xuyên làm.

Sắc mặt của Mục Tinh Thần không quá đẹp, cũng không hề động đến đồ đạc trên bàn, đi đến bên cửa sổ đóng cửa.

Ngoài cửa sổ, phòng ốc cũ nát chen chúc kề cạnh vào nhau, đường phố dơ bẩn lầy lội, nước mưa rơi xuống mặt đất, bọt nước bắn lên cũng hóa thành màu đen. Người qua đường vội vàng chạy qua tìm chỗ trốn mưa, bị mấy kẻ vô gia cư nằm trên mặt đất không biết sống chết vướng chân ngã xuống, vừa xoay người liền đạp một cước, sau đó lại hùng hổ chạy đi. Ở chỗ này, không ai quan tâm đ ến sống chết của một kẻ xa lạ.

Trong mắt Mục Tinh Thần không có bất kì cảm xúc gì. Đây là khu mười ba, xóm nghèo đầy tiếng xấu khắp tinh cầu B612, là ngọn nguồn của những tội ác, là địa phương chất chứa dơ bẩn. Mỗi ngày nơi đây đều phát sinh việc phạm tội, mỗi ngày đều có người chết đi, chỉ cần nộp đủ phí bảo hộ, cảnh sát cũng không muốn đặt chân đến nơi này.

Ở đây chỉ có hai loại người —— kẻ ác cùng người nghèo, kẻ ác tạo ra quy tắc, người nghèo tuân thủ quy tắc, Mục Tinh Thần là người sau.

Mục Tinh Thần vô cảm mà thu hồi tầm mắt, đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp, âm thanh mình trở về rõ ràng như vậy, Mục Xuyên lại vẫn luôn không có động tĩnh gì.

“Mục Xuyên!” Giọng nói trong trẻo của Mục Tinh Thần quanh quẩn trong phòng, nhưng không ai đáp lại.

Mục Tinh Thần đẩy cửa phòng ngủ, trong phòng ngủ đen nhánh, dựa vào ánh chớp lấp lóe, Mục Tinh Thần thấy hình bóng quen thuộc của Mục Xuyên nằm ở trên giường.

Mục Tinh Thần bật đèn đi qua, ánh đèn mờ nhạt chiếu ra dáng vẻ của người trên giường.

Đó là một người đàn ông có thân hình thon dài, gầy ốm. Tóc dài đen nhánh và làn da tái nhợt hình thành đối lập sắc nét. Cho dù đang nhắm hai mắt, mặt mày ngũ quan cũng đẹp động lòng người.

Mục Tinh Thần duỗi tay sờ lên trán Mục Xuyên, không có gì bất ngờ mà nóng bỏng. Sắc mặt Mục Tinh Thần khó coi, nhưng cũng không ngăn cô thuần thục mà bón thuốc và dán miếng dán hạ sốt cho Mục Xuyên.

Thân thể Mục Xuyên không tốt, thỉnh thoảng lại ốm đau, mấy thứ này trong nhà đều có chuẩn bị.

Buổi tối 11 giờ, Mục Tinh Thần xé miếng dán hạ sốt trên trán Mục Xuyên xuống. Kiểm tra thử Mục Xuyên độ ấm, 4 tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể của Mục Xuyên không những giảm mà còn tăng. Mục Tinh Thần bắt đầu cảm thấy không thích hợp, tình huống của Mục Xuyên hôm nay rõ ràng khác với mọi khi.


Mục Tinh Thần không khỏi nhớ tới tin tức vừa đọc hôm nay. Ngay lúc này, “tích” một tiếng thông báo điện tử mỏng manh vang lên, là tiếng thông báo có tin tức quan trọng từ thiết bị cá nhân cũ xưa trên tay Mục Tinh Thần, một chuỗi âm thanh máy móc rè rè vang lên.

“Vào rạng sáng… ngày hôm qua, Bệnh viện Kiểm soát nhiễm khuẩn… khu mười ba nhận được… được… được hai... Người bệnh, đã chẩn đoán chính xác là do… nhiễm trùng từ vi khuẩn nước, tối hôm nay...10 giờ 10… đã tử vong, Bệnh viện Kiểm soát Nhiễm khuẩn … một lần nữa nhắc nhở người dân, vui lòng chú ý độ an toàn của nước sinh hoạt...”

Trái tim Mục Tinh Thần nặng nề nhảy một cái, nguồn nước khu mười ba đã xảy ra vấn đề.

Tiêu chuẩn nước sinh hoạt tại Tinh tế được chia thành bốn cấp độ:

Cấp 4, thông thường là loại nước tự nhiên không trải qua xử lý;

Cấp 3, nước máy đã trải qua các bước lọc và khử trùng sơ bộ, nhưng vẫn chưa thể tiêu trừ hết các chất ô nhiễm vi mô trong nước;

Cấp 2, nước tinh khiết đã trải qua bước lọc và khử trùng sơ bộ, cá chất ô nhiễm vi mô cũng đã được tiêu diệt;

Cấp 1, nước sinh hoạt đã trải qua mức lọc xử lý tối cao, tuyệt đối an toàn.

Mà nghe nói, trên các loại nước này còn có một loại nước chuyên cung cấp cho giới thượng tầng, trên mạng mọi người gọi là hoàng kim dịch.

Tổ chức An toàn Nước Liên hành tinh vẫn luôn đề cử chỉ uống nước từ cấp 2.

Nhưng công nghệ lọc cốt lõi có thể loại bỏ các chất ô nhiễm vi mô vẫn luôn bị các gia đình quý tộc và nhà tư bản lớn lũng đoạn. Một chiếc máy lọc có thể tiêu diệt chất ô nhiễm vi mô đắt đến mức thái quá. Người dân bình thường ở Tinh Tế muốn uống được nước đạt mức an toàn cấp độ 2 chỉ có thể đi mua tại những điểm bán lẻ của các tập đoàn. Giá của nước uống tinh khiết cấp 2 tuy không thể gọi là đắt đỏ, nhưng cũng không hề rẻ một chút nào. Ngay cả như vậy, phần lớn người dân cẩn thận vẫn nguyện ý chi ra số tiền này.

Nhưng mà, người dân ở xóm nghèo sao có thể mua nổi nước sinh đạt cấp độ an toàn số 2. Trên cơ bản, toàn bộ người dân khu mười ba vẫn luôn dùng nước máy để uống. Nước máy hiện giờ tinh cầu B612 cung cấp chỉ trải qua bước lọc sơ cấp, cấp bậc an toàn khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn cấp 3, nhưng cho tới nay, người dân xóm nghèo cũng chưa từng có ai xảy ra chuyện bởi vì uống nước an toàn cấp độ 3 cả.

Nếu nước máy có vấn đề, vậy toàn bộ người ở khu mười ba đều sẽ gặp nguy hiểm.

Mỗi ngày ở xóm nghèo đều có nhiều người chết như vậy, chưa từng có ai truy cứu nguyên nhân chết của những người này. Để đến mức phải gióng trống khua chiêng mà đưa lên bản tin buổi tối, trên thực tế, chắc chắn không chỉ có 2 người xảy ra chuyện mà thôi. Phỏng đoán một cách bảo thủ, có lẽ con số này ít nhất phải nhân lên gấp trăm lần!

Mục Tinh Thần và Mục Xuyên vẫn luôn dùng nước máy để uống. Tình trạng dị thường hôm nay của Mục Xuyên làm Mục Tinh Thần không thể không nghĩ nhiều. Chẳng lẽ Mục Xuyên bị nhiễm trùng vi khuẩn nước...

Sắc mặt Mục Tinh Thần nháy mắt trắng bệch. Cô hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, lấy thiết bị cá nhân ra lên Tinh Võng tra các loại triệu chứng của người nhiễm trùng vi khuẩn nước. Thiết bị cá nhân cũ rích nhặt về từ bãi rác lại gặp vấn đề ngay thời khắc mấu chốt, lag ở ngay bước tìm kiếm, giao diện trống rỗng. Mục Tinh Thần gõ hai phát lên màn hình bé nhỏ của thiết bị cá nhân, nó vang lên một loạt tiếng điện tử xèo xèo, rồi sau đó màn hình nhiễu sóng nháy một cái, trở nên đen sì.

Tay Mục Tinh Thần phát run, cô không quan tâm đ ến thiết bị cá nhân nữa. Chỉ kiểm tra tình trạng của Mục Xuyên, nhìn trời mưa to bên ngoài, lôi áo mưa ra phủ lên người Mục Xuyên, đỡ cánh tay của Mục Xuyên đặt lên trên vai, dùng sức cõng người lên, bước nhanh lao vào trong mưa.

Lúc này trên đường đã không còn người, thiếu nữ 15 tuổi cõng một người đàn ông thân cao đến gần 1m9, bước chân lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đội mưa gió nhanh chóng đi vội trên phố.

Chạy qua ba con phố, quẹo vào một ngõ hơi rộng rãi một chút, dừng lại trước cửa ngôi nhà thứ ba. Mục Tinh Thần không còn tay nào rảnh, dùng chân đá cửa ầm ầm.

Trong nhà này có một vị bác sĩ Hắc, là một ông bác có tính tình nóng nảy, có chút tài năng, nhưng tính tình thật sự quái lạ.

Quả nhiên, trong cửa truyền ra một tiếng mắng tức tối, “Cút! Đêm nay không khám!”

Mục Tinh Thần cao giọng hô: “Là cháu!”


Trong phòng vang lên một đợt sột soạt, không lâu sau, một ông bác để râu dê đen mặt mở cửa ra.

Bác sĩ Hắc thấy Mục Tinh Thần, sắc mặt cũng không đỡ hơn, “Đêm nay không khám.”

“Hai cây San Hô Thảo!” Mục Tinh Thần cố gắng đàm phán cùng bác sĩ Hắc.

Sắc mặt của Bác sĩ Hắc cũng chưa đổi, trực tiếp định đóng cửa.

Mục Tinh Thần vội vàng duỗi chân ngăn lại, “Năm cây!”

Bác sĩ Hắc dùng cặp mắt khôn khéo kia nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Mục Tinh Thần một lát, mới nói: “Vào đi.”

Mục Tinh Thần cõng Mục Xuyên vào phòng. Phòng rất lớn, nhưng không gian lại không rộng lắm. Trên bàn công tác bày đầy các loại chai lọ vại bình và công cụ, trên giá là đủ loại tiêu bản kì quá. Vì vậy căn nhà vốn tối tăm này lại phủ thêm một tầng hơi thở quỷ dị.

Căn phòng to như vậy cũng chỉ có thể xếp ra một góc nhỏ để đặt chiếc giường đơn. Mục Tinh Thần nhanh chóng lướt qua xác mấy con thỏ chết chất đống trên mặt đất, đặt Mục Xuyên lên giường.

“Cháu dựa theo thói quen thường ngày, cho anh ấy uống thuốc hạ sốt và hạ nhiệt vật lý, 4 tiếng đồng hồ, nhiệt độ cơ thể không hề hạ xuống chút nào.”

Bác sĩ Hắc hừ một tiếng, đeo bao tay dùng một lần đi tới, lật mắt phải Mục Xuyên ra nhìn thử, mắt trái Mục Xuyên là một mảnh màu xám trắng đầy bệnh trạng, chỉ có một con mắt phải có thể sử dụng.

Bác sĩ Hắc xem đôi mắt của Mục Xuyên xong cũng không có biểu cảm gì, nhắm mắt lại sờ mạch đập của Mục Xuyên. Sau đó, mở mắt ra cũng chưa nói thêm gì, lại rút một ống máu của Mục Xuyên mang đi máy xét nghiệm.

Máy móc bắt đầu chạy ong ong, bác sĩ Hắc tháo bao tay, dư quang thấy bóng dáng thiếu nữ trong góc không nhúc nhích mà canh giữ bên cạnh Mục Xuyên, bác sĩ Hắc hừ một tiếng, “Tên Mục Xuyên này cũng chỉ từng cho nhóc hai miếng cơm, hiện tại đã không còn giá trị. Tên này tồn tại một ngày là liên lụy nhóc một ngày, nếu nó là bệnh chết, nhóc cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.”

Con ngươi đen nhánh của Mục Tinh Thần lẳng lặng nhìn Mục Xuyên. Rõ ràng đứa nhỏ này mới chỉ có 15 tuổi, lại như thể có loại lực lượng có thể xuyên thấu nhân tâm, “Nếu nhóc thật sự nghĩ như vậy, cũng sẽ không không chê phiền mà nhờ ta chữa bệnh cho nó. Tiền chữa bệnh xưa giờ ta đặt ra, cứ đến ca bệnh của nhãi con mi là lại không thu đủ được.”

Bác sĩ Hắc ra vẻ hung ác nói: “Cái đứa quỷ nghèo đáng chết! Nhãi con mi có thật sẽ trả được tiền không? Cho nên nói, đáng chết, ta ghét nhất quỷ nghèo.”

“Tích ——”

Máy móc phát ra âm thanh nhắc nhở, số liệu xét nghiệm máu đã ra, bác sĩ Hắc hùng hùng hổ hổ đi đến trước màn hình xem số liệu.

“Thế nào?” Mục Tinh Thần cũng đi qua, “Tin tức nói nguồn nước khu mười ba có vấn đề, có 2 người chết vì nhiễm trùng vi khuẩn nước.”

“2 người?” Bác sĩ Hắc cười khặc khặc hai tiếng, “Lấy năng lực sinh sản của vi khuẩn nước, chỉ cần 10 phút là đủ làm ô nhiễm một cái đập chứa nước. Từ khi phát sinh sự việc là tối hôm qua đến bây giờ, nhóc đoán xem có bao nhiêu người đã uống phải nước bị ô nhiễm?”

Mục Tinh Thần im lặng một lát mới nói: “Ít nhất hơn 10000 người.”

Bác sĩ Hắc: “Dựa vào cấp bậc ô nhiễm và tỷ lệ chết của vi khuẩn nước, trừ đi những người từng tiêm vắc xin phòng bệnh và may mắn chưa nhiễm khuẩn, số lượng người tử vong chân chính hẳn gấp 1000 lần so với con số được báo ra.”

Mục Tinh Thần nhìn về phía Mục Xuyên, đây đúng là vấn đề mà cô đang lo lắng. Cô không biết Mục Xuyên có từng tiêm vắc-xin phòng bệnh hay không. Tuy rằng từ một trăm năm trước, vắc xin phòng ô nhiễm cũng đã được phổ cập, những vắc-xin phòng bệnh này sẽ mang đến độ miễn dịch nhất định cho cơ thể, thể chất khác nhau sẽ có thể chống lại một số trình độ ô nhiễm khác nhau.

Thông thường mà nói, mỗi một đứa trẻ sơ sinh đều sẽ được tiêm vắc xin phòng bệnh trong khoảng từ ba tháng đến một tuổi, nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ.

Ở xóm nghèo như khu mười ba này, phần lớn đều là kẻ không hộ khẩu. Những người không hộ khẩu này thường sẽ không có điều kiện tiêm vắc xin phòng bệnh vào giai đoạn tuổi thích hợp. Mà tiêm vắc xin phòng bệnh khi quá tuổi lại quá đắt đỏ.

Mục Xuyên chính là một kẻ không hộ khẩu. Mục Tinh Thần không biết rốt cuộc anh đã từng tiêm vắc-xin phòng bệnh hay chưa.

“Đám quỷ nghèo dám uống cả nước cấp độ 3 như các người, bị nhiễm trùng vi khuẩn nước thật sự không hề ngoài ý muốn chút nào,” bác sĩ Hắc nói với giọng điệu quái gở: “Ha, vi khuẩn nước, thật là một loại vi khuẩn đáng ghê tởm.”

“Sau khi nhiễm trùng, vi khuẩn nước sẽ chui từ nội tạng vào mạch máu, hệ thống miễn dịch của cơ thể cảm nhận được uy hiếp, bắt đầu hành động. Nhưng một khi vi khuẩn nước đã vào đến mạch máu, làm gì cũng đã chậm rồi.”


“Vi khuẩn nước vào trong mạch máu, nhanh chóng bắt đầu sinh sôi nẩy nở, theo mạch máu chạy đến toàn thân. Cơ thể bắt đầu phát sốt, nhanh chóng trở nên suy yếu. Chất dinh dưỡng sẽ bị vô vàn vi khuẩn nước mới sinh cắn nuốt đến gần như không còn. Vi khuẩn nước không còn chất dinh dưỡng dồi dào sẽ bắt đầu cáu giận. Chúng nó bắt đầu giết lẫn nhau, cắn nuốt, hình thể không ngừng to ra. Đến giai đoạn sau, để có thêm càng nhiều chất dinh dưỡng, chúng nó bắt đầu ăn mòn máu thịt, cuối cùng phá tan cơ thể chui ra. Vi khuẩn nước chui từ trong người ra béo mầm như là từng chuỗi ruột chảy ra từ trong thân thể...”

Sắc mặt của Mục Tinh Thần có chút trắng, bác sĩ Hắc như là đạt được thỏa mãn khi đùa dai người khác, khặc khặc mà cười.

Mục Tinh Thần: “Mục Xuyên anh ấy...”

Nói tới đây, ý cười trên mặt bác sĩ Hắc lại biến mất, ông ta không hào hứng mà nói: “Thật đáng tiếc, tên này chỉ là bệnh cũ.”

Mục Tinh Thần thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay sau đó lại có chút không yên tâm, “Vì sao tình huống lần này lại nghiêm trọng như vậy?”

Bác sĩ Hắc lắc đầu, vuốt râu, “Đây không phải do bệnh của cậu ta nặng hơn. Chỉ là thân thể cậu ta bị ốm đau tra tấn ngày ngày như vậy, đang dần trở nên càng thêm yếu ớt rồi.”

Bác sĩ Hắc mở ra một cái cửa ngầm, đi vào phòng trong. Lát sau cầm một cái hộp ra tới, “Trước đây nhóc hỏi ta, mắt và chân của cậu ta có thể chữa được hay không. Ta nói không là bởi vì, chân và mắt của Mục Xuyên bị dị năng làm bị thương. Mấy ngày trước ta tra chút tư liệu, phát hiện cũng có thể chữa, có điều yêu cầu đi tìm bác sĩ dị năng.”

Mục Tinh Thần: “Bác không phải dị năng giả sao?”

“Ta không phải,” giọng điệu của bác sĩ Hắc lại có chút nóng giận, đầy vẻ thần kinh mà xoay vòng vòng tại chỗ: “Nếu ta là dị năng giả, sao có thể ở lại cái chỗ quỷ quái này!”

Mục Tinh Thần: “Bác nói bác tới đây là bởi vì sai lầm trong việc chữa bệnh, tạo thành án mạng.”

Bác sĩ Hắc trừng mắt nhìn cô một cái, “Nhóc thì biết cái gì? Thế giới này khoan dung với dị năng giả thật sự, pháp luật Tinh Tế chỉ chế định cho người thường thôi.”

Mục Tinh Thần quả thật không hiểu, cô chỉ quan tâm, “Đi đâu mới có thể tìm được bác sĩ dị năng?”

Bác sĩ Hắc: “Chờ nhóc trở thành dị năng giả, hoặc là chờ nhóc có rất nhiều rất nhiều tiền.”

Mục Tinh Thần: “Rồi sẽ đến một ngày như thế.”

Giọng điệu của bác sĩ Hắc có chút tiếc nuối, “Vốn là ta thấy thể chất của nhóc khác người, còn tưởng rằng nhóc sẽ trở thành dị năng giả.”

Đây cũng là lí do vì sao lúc ban đầu ông ta đối xử đặc biệt với một lớn một nhỏ này. Trên thế giới này, có quan hệ tốt với một dị năng giả luôn vô cùng hữu ích.

“Đáng tiếc,” bác sĩ Hắc lắc đầu, “Nhóc đã mười lăm tuổi còn chưa thức tỉnh dị năng, là ta suy nghĩ nhiều.”

Mục Tinh Thần cũng cảm thấy ông bác này suy nghĩ nhiều. Thân thể của cô quả thật là vô cùng mạnh mẽ. Nhưng đó không phải là bởi vì tiềm lực trở thành dị năng giả. Chỉ là bởi vì khi còn nhỏ, cô bị bán đến một phòng thí nghiệm phi pháp, bị tiến hành cải tạo thân thể.

Đoạn quá khứ này Mục Tinh Thần chưa từng nói với ai. Ngay cả Mục Xuyên cũng chưa, có điều có lẽ anh có thể đoán ra một chút, nhưng trước nay cũng chưa từng hỏi cô.

Bác sĩ Hắc mở một cái hộp ra, bên trong là một mảnh lá cây vàng rực rỡ, xung quanh còn tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mục Tinh Thần có vẻ mới lạ mà đánh giá mảnh lá cây này, “Đây là cái gì?”

Bác sĩ Hắc, “Một dị năng giả để lại, anh ta cũng không biết là cái gì, đưa cho ta coi như là phí trị liệu.”

“Ta dùng dụng cụ đo thử năng lượng của thứ này, phát hiện năng lượng của nó vô cùng nhu hòa. Xung quanh nó, tất cả những năng lượng bị bạo loạn cũng đều sẽ vững vàng lại chạy theo quỹ đạo vận hành năng lượng của nó, hẳn là một loại đồ giúp ổn định dị năng.”

Bác sĩ Hắc khép cái nắp lại, đưa cho Mục Tinh Thần, “Hẳn là có thể giảm bớt đau khổ cho cậu ta.”

Mục Tinh Thần không tiếp lời, bởi vì cô biết, đó không phải thứ mà cô có thể dùng năm cây San Hô Thảo để trả lại.

“Cầm?” Bác sĩ Hắc không có ý tốt mà nói: “Hay là nhóc cuối cùng cũng nghĩ cẩn thận, muốn thoát khỏi cục tạ này?”

Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn bác sĩ Hắc một cái, cuối cùng nhận hộp, “Cảm ơn.”