Thiên Hương Bách Mị

Chương 9: Nhị Tuyển (3)




Cuồng phong bão tuyết trong giây lát liền ngừng lại, đỉnh núi yên tĩnh không tiếng động, Tiểu Bổng Chùy bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng. Nàng nhìn xung quanh, đỉnh núi chật ních người trước đó giờ đây ngay cả một bóng người cũng không thấy, chỉ thấy tuyết trắng chồng chất, giờ phút này chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng trong lòng cả kinh, nhịn không được kêu lên: “Ca Lâm? Lôi Tu Viễn?...... Diệp Diệp?”

Không có ai trả lời, những bông tuyết rơi dày đặc giống như những con muỗi ngày hè che khuất tầm nhìn của nàng —— biến cố kỳ quái này có lẽ lại là tiên pháp gì đó mà nàng không biết.

Trước mắt chỉ còn cửa nhà tranh rộng mở kia có thể đi vào, Tiểu Bổng Chùy do dự một chút, cuối cùng hạ quyết tâm mà bước nhanh hơn đi vào nhà tranh. Giống như ngày hôm qua lên xe, mới vừa bước vào nhà tranh, cảnh tượng xung quanh lần thứ hai thay đổi thất thường, từ đỉnh núi đầy tuyết trắng biến thành khu rừng rậm rạp mây mù bao quanh.

Nàng đứng dưới tàng cây hòe rất lớn, ánh sáng vô cùng mờ ảo, vì bị cành lá rậm rạp xung quanh che khuất nên trên bầu trời chỉ có một màu xám xịt, không biết là sương mù hay là chướng khí tràn ngập cả khu rừng, dường như ngay cả màu sắc đều không thể nhận ra.

Bóng người khẽ động sau cây hòe, Hắc Sa Nữ không biết từ chỗ nào lặng lẽ xuất hiện, thấp giọng nói: “Các ngươi có thời gian một ngày một đêm, nếu có thể đi ra khỏi khu rừng này vào trước trưa mai, thì nhị tuyển liền được tính là thông qua.”

Nói xong, trước mặt Tiểu Bổng Chùy bỗng xuất hiện một cái bọc bằng vải màu xanh, Hắc Sa Nữ tiếp tục nói: “Nước và thức ăn đều phải dựa vào các ngươi tự tìm lấy, trong bọc vải có ba tấm phù chú Kim, Mộc, Thủy, Hỏa Thổ, tự xem xét mà sử dụng. Nhớ kỹ, thời hạn là trước buổi trưa ngày mai.”

Lời còn chưa dứt, bóng người của nàng ta đã tản ra như khói. Tiểu Bổng Chùy mở bọc vải xanh ra, bên trong quả nhiên có một xấp bùa, khác với cái sư phụ thường dùng, lớn hơn rất nhiều, hơn nữa màu sắc cũng khác nhau, phù chú hoa văn loáng thoáng có ánh sáng lập loè, vừa thấy đã biết lợi hại hơn vô số lần so với lá bùa chu sa.

Tiểu Bổng Chùy sắp xếp lại phù chú gọn gàng, rồi nhìn bốn phía đánh giá một vòng. Khu rừng này rất tối, căn bản là nhìn không ra hiện tại là canh giờ nào, cái gọi là trước buổi trưa ngày mai, có lẽ cũng là kiểm tra năng lực phán đoán của bọn họ. Không biết những người khác ở nơi nào, dưới tàng cây hòe chỉ có một mình nàng, trong rừng lại không có đường lối, nếu không thể cảm nhận được phương hướng, rất có thể chỉ đi vòng vòng một chỗ. Cũng may nàng lớn lên ở núi rừng, so với khu rừng núi đồ sộ nơi nàng sống, cánh rừng trước mắt chỉ có thể bằng khoảng sân nhỏ trước cửa chỗ nàng từng ở.

Nàng đưa tay để vào trong miệng m/út một chút, ngón tay ẩm ướt có thể sớm cảm nhận được cơn gió yếu ớt thổi từ phía Đông, đã có gió thổi đến thì chứng tỏ đi về hướng Đông sẽ có gò đất nên Tiểu Bổng Chùy nhẹ nhàng nhấc chân rời đi.

Trong rừng vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài âm thanh, cũng không biết là chim ở đâu kêu. Trong hàng loạt các cây cối lộn xộn, ngẫu nhiên sẽ có một loại cây phiến lá rất dài và nhỏ, loại cây này lấy rễ cắt ra sẽ có rất nhiều nước trong. Tiểu Bổng Chùy tìm thật lâu, cuối cùng cũng đổ đầy một túi da nước trong, đủ để uống một ngày một đêm.

Nhìn màu sắc của lá cây, nàng đoán trên cây cũng chẳng có trái cây gì nên chỉ có thể tìm xung quanh xem có rễ cây nào có thể ăn được. Tiểu Bổng Chùy nhớ đến buổi sáng ăn chưa xong đậu hủ khô, giờ có chút hối hận vì đã không mang theo, nàng đói bụng rồi.

Bỗng có tiếng sột soạt trong bụi cây, sau đó một con thỏ xám nhảy ra, nơi chân sau của nó đầy vết máu loang lổ, hình như bị thương ở đó, nó hoảng sợ mà chạy về phía Tiểu Bổng Chùy.

“Chạy trốn đi đâu?!” Một âm thanh chợt vang lên trong bụi cây, “Soạt” một tiếng, một tấm phù chú bắn ra, vừa vặn dán trên lưng con thỏ. Trong nháy mắt, mấy luồng ánh sáng từ trên trời giáng xuống lưng con thỏ xám, đánh một cái, nó ngay tức khắc chết trên mặt đất.

“Này! Đó là con thỏ ta bắt được!” Trong bụi cây vang lên một âm thanh rất ngang ngược kiêu ngạo, cành lá bị người đẩy mạnh ra, một đứa con trai phục sứ đẹp đẽ quý giá đi tới, hai người liền đối mặt nhau, đều “A” một tiếng—— lại là đứa con trai bị nàng dùng bạc ném.

Hắn vừa thấy Tiểu Bổng Chùy, ánh mắt đầu tiên là hoảng hốt, rất nhanh lúc sau lại biến thành kinh hãi, chỉ vào nàng gần như nhảy dựng lên: “Ngươi vậy mà có thể giả trang thành nữ nhân?! Thật ghê tởm!”

Vẻ mặt hắn lộ rõ sự chán ghét, tiến nhanh đến nhặt con thỏ lên, hết sức nhấn mạnh: “Đây là con thỏ của ta!”

Tiểu Bổng Chùy không để ý đến hắn, xoay người tiếp tục chạy đi, ai ngờ hắn ở phía sau vội vàng kêu lên: “Ngươi, ngươi chờ một chút!”

Tiểu Bổng Chùy quay đầu lại, đứa con trai kia dường như muốn lại gần thêm chút, nhưng khi nhìn y phục nữ nhân trên người nàng, hắn lại ghê tởm lui lại mấy bước: “Ngươi, ngươi, ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ?! Trả lời bổn...... Trả lời ta!”

“Mắt ngươi không bị mù.” Tiểu Bổng Chùy lạnh lùng trả lời.

Vẻ mặt đứa con trai lập tức trở nên kỳ lạ, đánh giá nàng trên dười một lượt, vẻ mặt ghét bỏ ngược lại càng rõ ràng hơn, hắn lại nói: “Ngươi có gặp qua những người khác hay không?”

Tiểu Bổng Chùy lắc đầu, xoay người tiếp tục đi.

“Chờ một chút!” Hắn lại gọi.

“Có gì thì nói cho xong một lần đi.” Tiểu Bổng Chùy không kiên nhẫn, bẻ ngón tay vang răng rắc.

Đứa con trai vội vàng lui từng bước lớn, lắc lắc đầu: “Được rồi, ngươi, ngươi đừng đánh! Phù chú của ta dùng hết rồi, ngươi còn không? Ta nguyện ý mua!”

“Ta không thiếu bạc.” Nàng từ chối ngay.

Vẻ mắt đứa con trai hơi hơi buồn bã, sau đó đưa tay quơ quơ con thỏ trong tay: “Ta lấy cái này đổi!”

“Ta không ăn thịt.”

Hắn hoàn toàn hết lời để nói. Từ nhỏ đến lớn Kỷ Đồng Chu chưa từng loại chịu qua loại phẫn nộ này, nếu là bình thường thì hắn thế nào cũng phải dùng roi đánh chết đứa côn đồ này, nhưng từ lúc vào cánh rừng, nửa con người cũng không gặp, những tay sai thường vây quanh và tâng bốc để làm hài lòng hắn cũng không biết đang ở đâu nữa. Khó khăn lắm mới gặp được một người, vậy mà lại là đứa côn đồ nam không ra nam nữ không ra nữ này, thật tức chết mà!

Càng nghĩ càng giận, hắn xoay người bước đi, hắn cũng không tin vận may hắn kém như vậy, ngoài nàng ra hắn không gặp được ai khác.

Còn chưa đi vài bước, hắn liền phát hiện vận may tới rồi. Đối diện có một tiểu cô nương vội vàng chạy tới, hắn liền kêu lên: “Này! Bên kia! Lại đây một chút!”

Cô gái đang vội vàng chạy kia dường như không nghe thấy, nàng ta vừa chạy, hai tay vừa quơ loạn, nhìn qua có chút quỷ dị. Nàng càng chạy càng lại gần và tiếng khóc rất nhỏ của nàng ta cũng trở nên dễ dàng nghe thấy.

“Cứu mạng! Nương! Á, Cứu mạng......”

Cảnh tượng kỳ lạ này khiến Kỷ Đồng Chu hít một ngụm khí lạnh, bất thình lình Tiểu Bổng Chùy bên cạnh chạy tới, nắm lấy bả vai của tiểu cô nương.

“Này….” Hắn theo bản năng muốn ngăn cản, nhưng Tiểu Bổng Chùy vẫn giữ bả vai của nàng ta, kéo nàng ta đến đây. Điều khiến người ta sợ hãi chính là thất khiếu và ngũ quan của cô gái đó đều có khói đen tím thoát ra, nhìn cực kỳ đáng sợ. Tiếng khóc la của cô gái ngày càng nhỏ, cuối cùng thân hình mềm nhũn đi, ngồi phịch ở trên mặt đất.

“...... Đó là cái gì thế?” Kỷ Đồng Chu run giọng hỏi.

Tiểu Bổng Chùy không nói chuyện, nàng đặt cô gái trên mặt đất. Một làn khói đen tím còn đang thoát ra, rất nhanh lại hóa thành sương mù không màu trong rừng —— đây là chướng khí sao? Cô gái này không chống đỡ được chướng khí!

Tiểu Bổng Chùy ngừng thở theo bản năng, chỉ chốc lát sau, thân thể cô gái phát ra ánh sáng màu xanh, sau đó nó dần dần trở nên trong suốt, và cuối cùng biến mất trước mắt hai người. Đây là tình cảnh khi bị đào thải sao? Vốn dĩ trong rừng có rất nhiều chướng khí, nếu đứa nhỏ nào chống đỡ không được sẽ bị chướng khí mê hoặc, cuối cùng hoàn toàn hôn mê rồi bị đào thải.

Hai đứa nhỏ đứng ở một bên phát ngốc nhịn không được nhìn nhau, Kỷ Đồng Chu bỗng nhiên mở miệng: “...... Cùng nhau đi?”

Tiểu Bổng Chùy không trả lời, không biết có phải bởi vì không ngừng sử dụng phương pháp thần bí của lão tiên sinh truyền thụ mà nàng không hề có cảm giác đối với chướng khí đáng sợ này hay không. Đứa nhỏ ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh đối diện này cũng không đơn giản, xem ra không phải là loại gối thêu hoa* ăn hại, vẫn là có chút lợi hại.

*gối thêu hoa: ví những người chỉ có hình dạng bên ngoài không có học thức tài năng (theo từ điển Lạc Việt)

Nàng rút tấm phù chú đưa cho hắn: “Ngũ hành mỗi cái mỗi khác, lựa thời điểm mà dùng.”

Nàng ngầm đồng ý đề nghị hai người đồng hành, trong rừng nếu đã có chướng khí thì tất nhiên cũng có yêu vật, đi hai người so với một người yên tâm hơn một chút.

“...... Ngươi tên gì?” Kỷ Đồng Chu hỏi có chút không được tự nhiên vì từ sâu trong đáy lòng, hắn căn bản rất khinh thường kết bạn với cái loại côn đồ như Tiểu Bổng Chùy này. Thế nhưng, hiện giờ tình thế bức bách, hai người không thể không kết bạn mà đi, dù sao cũng phải biết tên họ.

“Tiểu Bổng Chùy.”

“...... Thật sao?” Nàng đây là đang nói giỡn sao? Trên đời vậy mà có người nào có tên này sao?

“Thật.”

Kỷ Đồng Chu vẫn không tin, nhưng hắn lại không thể tùy tiện bịa cho mình cái tên “Búa nhỏ” hay “Cây búa nhỏ” được, đành phải nói thật: “Ta họ Kỷ, Kỷ trong kỷ luật, tên Đồng Chu, Đồng trong cây đồng, Chu trong chu thiên*, tự là….”

*cây đồng: theo mình search google là cây hông, tên tiếng anh là Paulownia hay người ta còn gọi là Empress Tree á.

*chu thiên: tuần lễ

“Không cần giải thích rõ ràng như vậy, ta không có thời gian viết tên ngươi lại.” Nàng không lưu tình chút nào mà cắt ngang.

“Ngươi!!” Quên đi, không cùng đám côn đồ tranh luận nữa. Hắn nhịn!

Không biết đi được bao lâu, cây cối ngày càng rậm rạp, ngay cả chỗ đặt chân cũng không có. Tiếng hít thở cùng tiếng bước chân của đứa con trai ở phía sau ngày càng nặng nề, điều làm người khác bất ngờ chính là hắn vậy mà rất có nghị lực, chưa từng kêu khổ hoặc là ồn ào đòi nghỉ ngơi gì đó.

Tiểu Bổng Chùy lau mồ hôi, nàng cũng mệt rồi. Lúc trước nàng nhìn cánh rừng này vẫn không nghĩ tới đi lâu như vậy mà chẳng có dấu hiểu sắp ra ngoài gì cả, nàng tính tính canh giờ, đoán chừng trời sắp tối rồi. Nơi này vẫn u ám mờ mịt như trước, quả nhiên nhìn không ra sắc trời, nếu cứ đi tiếp như vậy nữa thì rất có thể phải đi suốt đêm.

Từ xa xa truyền đến một tiếng khóc, quen tai đến kỳ lạ, Tiểu Bổng Chùy quay đầu lại liếc nhìn Kỷ Đồng Chu một cái, hắn gật gật đầu: “Đi xem đi.”

Càng đến gần càng cảm thấy tiếng khóc kia thật quen tai, Tiểu Bổng Chùy đẩy cành lá phiền phức trước mặt ra, đột nhiên trước mắt rộng mở sáng lên, đối diện hình như là một khối đất trống trong rừng. Trên đất trống có ba bốn con yêu vật đang nằm, trên thân bốc lên khói đen vì chết, mà nơi phát ra tiếng khóc kia đúng là cái vị thích khóc kia Lôi Tu Viễn. Hắn ngồi đối diện yêu vật khóc đến thở hổn hển, người nào không biết còn tưởng người chết là cha hắn.

“Lôi Tu Viễn.”

Tiểu Bổng Chùy gọi hắn một tiếng, Lôi Tu Viễn mờ mịt quay đầu, nhìn thấy Tiểu Bổng Chùy hắn còn khóc to hơn.

“Đại tỷ đầu...... Hức hức…. Yêu quái đó…. Yêu quái đó muốn ăn ta….” Hắn vừa nấc vừa nói.

Tiểu Bổng Chùy thật sự nhịn không được thở dài: “…… Chúng nó đã chết, là ngươi làm sao?”

Trên thi thể vẫn còn khói đen, hẳn là đã bị sét đánh. Hắn rõ ràng dùng phù chú rất tốt, yêu cũng đã giết rồi, không hiểu tại sao phải khóc thành như vậy, hơn nữa còn khóc rất to, nhìn dáng vẻ xem ra cũng có thể chống đỡ được chướng khí trong rừng.

Lôi Tu Viễn xoa mắt gật đầu, cuối cùng cũng ngừng khóc đứng lên, liếc mắt trông thấy Kỉ Đồng Chu phía sau Tiểu Bổng Chùy, hắn lại nức nở một tiếng, thì thào: “Ngươi...... Ngươi......”

Kỷ Đồng Chu đã sớm không còn kiên nhẫn nữa, nhưng vì e ngại Tiểu Bổng Chùy nên hắn không dám nổi giận, chỉ có thể nhíu mày nói: “Cái gì?!”

Lôi Tu Viễn nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn Tiểu Bổng Chùy một cái, ngập ngừng không biết nên nói gì.

“Trong rừng chướng khí khắp nơi, có thể còn có yêu vật nữa, cùng nhau đi cho an toàn.” Tiểu Bổng Chùy sau khi xác nhận hắn không bị thương, lại nói: “Được rồi, sắc trời không còn sớm nữa, tìm chỗ tránh gió nghỉ ngơi một lát rồi đi tiếp.”

Kỷ Đồng Chu vội la lên: “Không ngủ sao?”

“Ngủ sợ không kịp.”

Kỷ Đồng Chu lẩm nhẩm, chỉ có thể không cam lòng mà tiếp tục đi theo sau. Lôi Tu Viễn nhẹ nhàng đi đến bên Tiểu Bổng Chùy, thấp giọng nói: “Đại tỷ đầu, tỷ đói không?”

Đói, hơn nữa còn sắp chết đói, nhưng nàng vẫn không tìm được rễ cây hay cây cỏ gì ăn được.

Lôi Tu Viễn trộm đưa cho nàng một miếng đậu phụ khô: “Cho tỷ này. Đây là đồ buổi sáng ta ăn chưa hết, lén bỏ vào bao.”

Đậu phụ khô! Tiểu Bổng Chùy nhịn không được nuốt nước miếng một cái. Một miếng đậu phụ khô thật lớn, ăn xong cái bụng trống rỗng dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng mà…..

“Ngươi thì sao? Ngươi có cái để ăn không?”

“Ta ăn rồi, hơn nữa ta có cái này.” Lôi Tu Viễn từ tay áo căng phồng lấy ra một con chim nhạn đen thui. “Đến lúc nghỉ ngơi, chúng ta cùng nhau ăn đi.”

Tiểu Bổng Chùy lắc lắc đầu: “Ta không ăn thịt.”

Nàng quay đầu lại nhìn Kỷ Đồng Chu, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, xem ra cũng là mệt mỏi không chịu nổi, còn siết chặt con thỏ trong tay, nhìn ánh mắt xem ra là hận không thể ăn sống được.

Xé đậu phụ thành hai miếng, nàng đưa cho Kỷ Đồng Chu một nửa: “Ăn chút gì đi, cầm cự.”

Kỷ Đồng Chu làm ra vẻ mặt khó tin, nhưng nhìn miếng đậu phụ khô bẩn kia lại cảm thấy ghê tởm. Huống chi còn là hai đứa ăn mày cho hắn, nhưng hắn thật sự đói đến hoa mắt rồi, ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên đoạt lấy bỏ vào miệng, nhai cũng không nhai mà trực tiếp nuốt.

“Ọe….” Đậu phụ khô có mùi lạ, nhất định là mùi của hai đứa ăn mày này, Kỷ Đồng Chu trong bụng cuồn cuộn một trận, miếng đậu phụ khô này quả thật kỳ lạ, hắn không đói bụng nữa, chẳng những không đói bụng, còn muốn phun ra…

Không được bao lâu, Tiểu Bổng Chùy đột nhiên bước nhanh hơn, nhìn thấy một cây phong, nhựa cây phong* có thể ăn được, tuy rằng không thể ăn no, nhưng ít ra có thể đỡ đói hơn một chút.

*nhựa cây phong: được dùng làm si rô phong, bên nước ngoài người ta gọi là maple syrup

“Nghỉ ngơi tại đây đi.”

Nàng đi một vòng quanh cây, chọn chỗ tránh được nhiều gió nhất, khom lưng nhặt cành cây và lá khô, rất nhanh đã chất thành hai đống. Kỷ Đồng Chu hào phóng mà đem mồi lửa mình đem theo đốt sáng thành hai đống lửa, con thỏ xám cũng lập tức bị lột da và nhổ lông đặt ở trên đống lửa mà nướng. Bọn nhỏ dựa vào cây ngồi, đồ ăn ngon trước mắt sắp nướng xong, cuối cùng có thể thở phào một hơi.

Tiểu Bổng Chùy lấy con dao nhỏ mang theo dùng sức mà rạch thân cây, rất nhanh đã rạch được một cái lỗ, nước trong lỗ theo đó mà chảy ra. Tiểu Bổng Chùy dùng tay hứng, cúi đầu há miệng mà đổ vào—— không phải vị ngọt đến phát ngấy bình thường mà có chút nhạt, nhưng mùi thì rất thơm, tinh thần Tiểu Bổng Chùy tốt hẳn lên, vui vẻ mà uống một bụng nhựa cây, còn dùng lá đổ nhựa cây lên con thỏ đang nướng.

“Ngươi đổ cái gì lên con thỏ của ta?!” Kỷ Đồng Chu bị dọa nhảy dựng, vội vàng đoạt lấy con thỏ của chính mình.

“Nhựa cây phong.” Tiểu Bổng Chùy làm rơi mất lá cây. “Ngươi tốt nhất là nên lật nó lại, cháy một bên rồi.”

Hắn cúi đầu, quả nhiên phát hiện một bên con thỏ bị cháy, vội vàng mà trở sang mặt bên kia, nhựa lá phong hòa vào thịt nướng, dần dần lan ra một mùi vị ngọt ngào nồng đậm, ngay cả người cái gì cũng không thiếu thứ gì như hắn cũng chưa bao giờ ngửi qua mùi thơm như vậy…. Đáng ghét, đồ thô kệch như vậy làm sao có thể có mùi thơm đến thế? Nhất định là bởi vì rất đói!

Chim nhạn đen rất nhanh liền được nướng chín, Lôi Tu Viễn xé một cái chân đưa cho Tiểu Bổng Chùy: “Đại tỷ đầu, không thể không ăn thịt, thể lực sẽ không đủ. Cho tỷ này.”

Tiểu Bổng Chùy vẫn lắc đầu: “Ta không ăn thịt.”

Nàng từ nhỏ đã không ăn được thịt, thịt gì cũng không được, không biết là vì thể chất hay là vì cái gì khác, ăn cơm chỉ cần ăn đến thịt sẽ nhổ ra toàn bộ đồ ăn đã nuốt vào. Lớn hơn một chút, nàng cũng ép chính mình ăn thịt, nhưng mỗi lần đưa vào miệng thì liền theo bản năng chán ghét mà nhổ ra, hoàn toàn không có biện pháp khống chế. Cũng may cho dù không ăn thịt còn có thể ăn chay, nàng không có chỗ nào ốm yếu, ngược lại còn so với đứa nhỏ khác nàng khỏe mạnh hơn nhiều. Sư phụ ngạo mạn kia cũng mặc kệ tật xấu cổ quái này của nàng, nếu hắn muốn ăn thịt chỉ có thể một mình ở bên ngoài ăn, về đến nhà thì một chút thức ăn mặn cũng không có mà ăn.

Thì ra nàng thật sự không thể ăn thịt, không phải chống đối mình…. Kỷ Đồng Chu cầm chân con thỏ gặm đến khi chỉ còn thấy xương, đây lần đầu tiên hắn ăn một cách thô tục như vậy. Lúc này ngàn vạn lần đừng để bị người quen đi qua bắt gặp, nếu không tám đời hắn cũng không dám gặp lại.

Tiểu Bổng Chùy cuốn lá cây thành ống, rót vào bên trong một ít nước. Số lần Kỷ Đồng Chu kinh ngạc hôm nay quá nhiều, đã không còn sức để ngạc nhiên nữa, hắn nhận lấy một ống uống, nước còn có vị rất ngọt, lạnh lẽo thấm vào tim.

Tiểu Bổng Chùy đem túi da đựng đầy nước chia cho hai người họ, tiếp tục lấy lá cây thu thập nước uống, rất lâu sau mới đổ đầy túi da đó. Nàng quay người nhìn lại, hai người Lôi Tu Viễn và Kỷ Đồng Chu ăn uống no đủ đều đang dựa vào cây ngủ, trong rừng sát khí ẩn náu, bọn họ mệt có thể ngủ, nhưng nàng không thể nên chỉ có thể nhịn.

“Đại tỷ đầu......” Lôi Tu Viễn ở bên cạnh mở mắt ra, lẳng lặng nhìn nàng. “Ta có thể hỏi tỷ mấy câu không?”