Thiên Hương Bách Mị

Chương 86: Lục Ly




Mấy dây leo khổng lồ b.ắn ra từ bãi cát, trong nháy gắt gao cuốn lấy yêu vật, ngay sau đó, kim quang của Thái A Thuật đâm vào nó như quả bóng da bị thủng.

Ở nơi sâu thẳm và tối tăm dưới đáy biển, tĩnh mịch không tiếng động, đám yêu vật nếu không phải ẩn nấp trong mấy bụi san hô thì cũng là bị vùi lấp dưới cát, hình thù con nào cũng kỳ quái vô cùng, nơi này thật sự khiến người khác một khác cũng không muốn nán lại lâu.

Bách Lí Ca Lâm quay đầu lại nhìn một cái, phía sau nàng, Lục Ly sư huynh kiệm lời đang giống như cưỡi ngựa xem hoa đi theo, ngay cả tầng phòng ngự cũng chả buồn biến ra. Nàng không khỏi thở dài: “Lục sư huynh, huynh có phải là có chỗ nào không khỏe không?”

Sau khi bọn họ bị sư phụ đẩy mạnh về phía kết giới, ngẫu nhiên gặp nhau, liền kết bạn đồng hành. Vị Lục sư huynh này không thể nào thân thiết được, tuy rằng nhìn qua oai hùng bất phàm, nhưng mà rất trầm mặc ít nói, dường như chẳng có thiện cảm gì với nàng, nàng bình thường căn bản lười trêu chọc hắn, lần trước ở quán rượu chẳng qua chỉ là quá mức khó chịu mới tìm đến hắn, đúng là tự vả mặt mình, hắn thật sự là một chút mặt mũi cũng chẳng cho nàng.

Nhưng mà, nếu đã chung nhóm đồng hành, hắn cũng không thể mãi chẳng nói lời nào đi? Bắt nàng ra mặt diệt yêu còn hắn ở phía sau khoanh tay đứng nhìn là chuyện gì đây? Vị Lục Ly sư huynh này huynh nếu nàng nhớ không lầm, hình như là linh căn chủ Kim, không phải chính hắn mới là người cần phải động thủ sao?

Lục Ly nói: “Ta đang tìm kiếm dấu vết của Yêu Chu Quả, nơi đáy biển này không có Yêu Chu Quả.”

“Ồ, vậy thì đi lên trên đi.”

Bách Lí Ca Lâm thấy hắn vẫn luôn lạnh như băng, cũng không thèm nhìn mình cái nào, trong lòng vừa buồn cười, lại có chút không phục, thấy hắn thu phục cua yêu, nàng bỗng nhiên nhẹ nhàng nhảy lên lưng cua yêu, mềm mại không xương dựa vào Lục, mệt mỏi nói: “Lục sư huynh, huynh tại sao cứ lạnh nhạt như thế? Thật sự là chán ghét ta sao?”

Lục Ly tránh xa ra, lạnh nhạt nói: “Bách Lí sư muội, xin tự trọng.”

Bách Lí Ca Lâm cười nắm chắt cánh tay hắn: “Ta không làm nó đứng lên được, huynh dạy ta nhé?”

Lục Ly không thèm để ý, vẻ mặt lạnh như băng, trong ánh mắt tràn ngập chán ghét: “Buông tay.”

Bách Lí Ca Lâm cười tủm tỉm mà buông hắn ra, dịu dàng nói: “Các sư huynh sư đệ khác luôn nói cười với ta, chỉ có huynh là khó gần, hiếm khi nào chúng ta đi chung như hôm này, tại sao huynh vẫn cứ xa cách như vậy? Ta cũng chẳng ức hiếp huynh, vậy mà ngay cả nhìn ta huynh cũng chẳng muốn sao?”

Lục Ly cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng, làm như không thấy khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp đang tươi cười của nàng, thật lâu sau, mở miệng nói: “Cửu Phượng Tộc ta có dạy, không được kết giao với người ngả ngớn p.hóng đãng.”

Hắn bỗng gọi ra một con cóc yêu thật lớn khác, xoay người nhảy lên, tặng cho nàng cua yêu, không nói thêm một lời nào nữa.

Lời nói này cực kỳ nặng nề, cho dù người Đông Hải cởi mở hào sảng, nhưng đánh giá một nữ nhân ph.óng đãng ngả ngớn, đặc biệt còn là từ miệng nam nhân nói ra, thật sự là cực kì khiến người khác tổn thương và cũng rất quá phận.

Bách Lí Ca Lâm không nhịn được cười ha ha, nghiêng đầu đánh giá hắn: “Lục sư huynh, tại sao ta lại ph.óng đãng, ngả ngớn? Nếu huynh đã đánh giá ta như vậy, thì nên liệt kê ra mấy chỗ, để ta tự kiểm điểm bản thân chứ.”

Hắn vẫn là không nói lời nào, con cóc yêu dưới chân kia nhảy lên, thoạt nhìn đúng là có chút buồn cười, trên đỉnh đầu nước biển gần ngay trước mắt. Lục Ly mở hai tay ra, một thứ gì đó giống như bọt khí trong suốt đặt trên đỉnh đầu hắn, cóc yêu chợt chui vào nước biển, sau khi xuống nước, nó nhảy nhanh hơn, giống như một mũi tên đứt dây, hướng lên trên.

Bách Lí Ca Lâm sử dụng con cua yêu kia đuổi theo, còn đang hỏi: “Lục sư huynh, Cửu Phượng Tộc là cái gì? Ta là lần đầu tiên nghe thấy đó.”

Hắn vẫn không để ý đến nàng như trước, giống như nàng hoàn toàn không tồn tại vậy, Bách Lí Ca Lâm thấy hắn hình như là rất giận, dứt khoát câm miệng lại không nói nữa, đúng là không chịu nổi vị Lục sư huynh nha, không hiểu phong tình, cay nghiệt ít lời, hoàn thoàn khác với nam nhi Đông Hải hào sảng.

Cua yêu nổi trên mặt nước, Bách Lí Ca Lâm cảm thấy yêu khí trên mặt biển lung tung lộn xộn, nàng lập tức biến ra hai tầng phòng ngự hành Thổ, lại thấy trên mặt biển xanh thẳm có một đảo nhỏ trôi nổi, trên đảo chướng khí nồng dậm, giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù tím đen nồng đậm, trong làn sương mù còn có một con bạch tuộc yêu, xúc tu mềm mại khổng lồ còn lớn hơn cây đại thù ba người ôm mới hết.

Tình huống đặc thù, Lục Ly lập tức mở miệng: “Trên đảo có dấu vết của Yêu Chu Quả.”

Trên đảo chướng khí tích tụ, không thể dùng được tiên pháp, Bách Lí Ca Lâm đang muốn sử dụng cua yêu để lên đảo, tách bạch tuộc yêu khỏi chướng khí, chợt nghe thấy trong làn sương mù tiếng gào to không dứt, sau đó bạch tuộc yêu trên đảo cứ vậy mà nhảy dựng lên, ùm ùm mấy tiếng nhảy vào trong biển, giống như chạy trối chết mà chui xuống đáy biển.

Hai người nhất thời không nghĩ được cái gì, nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, Bách Lí Ca Lâm nói nhỏ: “Vẫn còn dấu vết của Yêu Chu Quả.”

Lục Ly từ trong lòng lấy ra một lá bùa tối đen, vận chuyển linh khí, nhoáng lên một cái lá bùa lập tức biến thành một con khỉ nhỏ, trong nháy mắt chui vào chướng khí dày đặc trên đảo, một lát sau, chợt nghe thanh âm của một người con gái la lên: “Khỉ yêu? A, nó đến đoạt Yêu Chu Quả!”

Sương mù chợt tan ra, con khỉ yêu nhỏ bằng bàn tay, toàn thân tím đen lùi về phía sau, quỳ trên cánh tay của Lục Ly, cung kính mà hai tay dâng trái cây lên. Mà trên đảo rất nhanh lại có một nam một nữ đệ tử Sơn phái đuổi theo ra, sau đó rời khỏi chướng khí, lập tức đằng vân bay lên, bốn người đối mặt với nhau, đều cực kỳ bất ngờ.

Bách Lí Ca Lâm vui vẻ kêu to lên: “Lê Phi! Lôi Tu Viễn! Hóa ra là Yêu Chu Quả trong tay hai người! Trời ạ! Thật tốt quá! Chúng ta lập nhóm đi!”

“Ca Lâm!” Mặt Lê Phi cũng đầy tươi cười mà vẫy tay với nàng, thấy con khỉ yêu kia đang ngồi xổm trên tay Lục Ly, nhe răng trợn mắt, dáng vẻ vừa sợ hãi vừa khiêu khích, không khỏi buồn cười.

Lục Ly điều khiển con cóc yêu đến gần, đưa mấy trái Yêu Chu Quả khi cho nàng: “Thật có lỗi, đây phải là của các vị.”

Lê Phi cười nói: “Nếu đã cùng nhóm, ai lấy cũng như nhau thôi.”

Yêu Chu Quả chỉ có thể sinh trưởng ở nơi chướng khí dày đặc, lúc này vừa rời khỏi chướng khí đã lập tức bắt đầu héo rũ, Lục Ly rút ra một lá bùa, cắn rách ngón tay vội vàng viết một hàng ký hiệu, bọc Yêu Chu Quả lại, vẫn là trả cho nàng: “Thật có lỗi, ta không tính muốn gia nhập nhóm.”

Bách Lí Ca Lâm trách một tiếng, nhíu mày nói: “Lục sư huynh, không cần phải như vậy đi?”

Sĩ diện cũng cần có mức độ thôi, như vậy cũng quá mất mặt rồi.

Lê Phi đột nhiên cười gượng hai tiếng, nói nhỏ: “Ngươi có thể bảo tồn Yêu Chu Quả kia không bị hỏng, hơn nữa nơi này còn có......”

Nàng từ trong tay áo lấy ra bốn trái Yêu Chu Quả, đều đã muốn héo rũ, mắt của Bách Lí Ca Lâm thiếu chút nữa đã rơi ra: “Ngươi lại có thể lấy được nhiều như vậy?!”

“Bằng hữu Sơn phái, xin hỏi các ngươi là làm thế nào lấy được nhiều Yêu Chu Quả như thế?”

Lục Ly cũng rất bất ngờ, vội vàng hành lễ hỏi.

“Ách...... Cái này......” Lê Phi vắt hết óc muốn lấy một cái cớ hoàn mỹ, Lôi Tu Viễn một bên bỗng nói: “Là do ta lấy được, nhưng không tiện tiết lộ biện pháp, xin thông cảm cho.”

“Ngươi làm gì mà thần bí như vậy!” Bách Lí Ca Lâm rất không thích tính tình này của Lôi Tu Viễn, nàng bọc lại bốn trái Yêu Chu Quả, lại đưa cho Lê Phi, cười nói: “Vậy chúng ta có năm trái Yêu Chu Quả, đủ rồi! Không thể nghĩ được ngày đầu tiên đã gom đủ!”

Lê Phi vẫn chỉ cười gượng, lai lịch của mấy trái Yêu Chu Quả này, nàng thật sự không biết giải thích như thế nào.

Thí luyện lần này của nàng và Lôi Tu Viễn có thể nói là cực kì dễ dàng, vì nàng đến chỗ nào, bầy yêu đều tránh không kịp, hình như là nguyên nhân là vì lần trước ở Lật Liệt Cốc bạo phát căn nguyên linh khí, đám yêu càng sợ nàng hơn, cứ đến đảo nhỏ nào có yêu vật chiếm giữ, lại lập tức có yêu vật dâng Yêu Chu Quả lên cho bọn họ, hại nàng có càm giác như đang làm thổ phỉ bá vương.

Nàng như vậy, có tính là đầu cơ trục lợi hay không?

Lục Ly thấy bọn họ có thể lấy hết toàn bộ Yêu Chu Quả lại còn dư ra hai quả, khó tránh khỏi do dự, nếu hắn rời khỏi một mình đi tìm, quả thật cần tốn rất nhiều sức lực, hơn nữa trong nhóm còn phải có đệ tử Sơn phái, Yêu Chu Quả tổng cổng chỉ có ba mươi trái, càng ngày càng ít dần đi, càng về sau cơ hội vào tay cũng càng xa vời, tuy nói có thể đấu pháp cướp đoạt, nhưng tiên pháp của đệ tử Sơn phái tinh diệu vô cùng, cho nên cũng chẳng thể dễ dàng cướp đoạt được.

Trong lòng hắn chán ghét Bách Lí Ca Lâm, nhưng lại chẳng muốn vì nàng mà làm cho thí luyện thất bại, hơn nữa Lê Phi còn phân ra cho mỗi người một quả, hắn không khỏi mỉm cười: “Cô nương thật có tâm, tách Yêu Chu Quả ra để giấu, không sợ bị người khác đồng loạt cướp đoạt.”

Bách Lí Ca Lâm trừng hắn một cái: “Với người khác thì thân thiện như vậy, nhưng đối với sư muội nhà mình thì lại giống như kẻ thù.”

Lê Phi nhớ rõ nam đệ tử này, buổi tối ngày đó hắn không lưu tình chút nào mà cự tuyệt Ca Lâm, hình như tên là Lục Ly thì phải? Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như rất chán ghét Ca Lâm, lại là một nam nhân không hiểu nàng.

Lục Ly cũng không để ý đến lời khiêu khích tế nhị của nàng, chỉ nói: “Còn một tháng nữa mới chấm dứt thí luyện, không thể thả lỏng cảnh giác, bất cứ lúc nào cùng sẽ có người đến cướp đoạt Yêu Chu Quả, càng về sau, người cướp đoạt sẽ càng nhiều. Yêu Chu Quả trong người, chúng ta không thể cứ nán lại ở một chỗ, nếu không sẽ có người tìm lại đây, lập tức đi đi.”

Bách Lí Ca Lâm gọi đến con rết tinh của chính mình, mỉm cười mà kéo Lê Phi lên, đắc ý cực kỳ: “Thế nào? Chính là con rết tinh này! Đẹp không?”

Lê Phi ngắm nhìn cái vỏ thật lớn và cứng của nó, màu sắc xanh biếc khiến người khác sợ hãi kia, còn có mấy cái chân rậm rạp kéo dài đến đầu, nàng cảm thấy mình không thể làm trái lương tâm mà khen nó đẹp được, chỉ có thể gật đầu qua loa: “Ngươi, ngươi thật lợi hại.”

“Còn chưa hết đâu!” Bách Lí Ca Lâm rút ra một lá bùa tối đen, lúc trước ở trong thành không cho phép dùng tiên pháp huyền thuật, cũng chẳng cho cưỡi yêu thú, khiến nàng nghẹn chết, lúc này rốt cuộc cũng có cơ hội để nàng khoe khoang, nàng dường như đem hết những thú vui thú lạ trên ngươi ra.

Lá bủa đen sẫm kia trong một chốc đã biến thành một con chim hoàng oanh yêu nhỏ, chỉ lớn bằng ngón cái, cái mỏ màu đỏ tươi, đôi mắt cũng là một màu đỏ mà chỉ có yêu vật mới có, cực kì diễm lệ đáng yêu.

Bách Lí Ca Lâm vươn ngón tay nó lập tức vỗ cánh bay lên, há miệng hót líu lo, cự kỳ dễ nghe.

“Đây là yêu thú của ta.” Ca Lâm lấy ngón tay sờ sờ đầu của nó, “Tự tay ta thú phục đó.”

Lê Phi cũng sờ sờ đầu của nó, chạm tay vào chỉ thấy lạnh như băng, quả nhiên không thể dùng bề ngoài mà đánh giá yêu vật, nhìn thật giống chim hoàng oanh bình thường, nhưng thật ra nó vẫn là yêu.

“Các ngươi làm sao để thu phục nhiều yêu vật như vậy?” Lê Phi cực kỳ tò mò, ở trong mắt Sơn phái, yêu vật cùng tiên nhân là cướp đoạt, chém giết lẫn nhau, nếu không phải ngươi chết chính là ta sống, đến Hải phái vậy mà lại có thể chung sống cùng yêu vật, đúng là thật kỳ lạ.